*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phi hành khí trở về biệt thự đã thấy Viên Úc Thần chờ trước cửa như trước, Sân Mộc vốn định không thèm phản ứng bước qua, lại thấy Viên Úc Thần chỉ mặc mỗi áo sơmi đơn bạc, Sân Mộc hừ hừ cái mũi, cởϊ áσ khoác trên người đưa qua. Đáy mắt Viên Úc Thần hiện lên ý cười, thuận theo nhận lấy áo khoác Sân Mộc đưa, tay còn lại ôm bả vai Sân Mộc đi vào phòng.
Đuổi Tiểu K ra khỏi sô pha, Viên Úc Thần nhận lấy ly nước ấm trong tay người máy quản gia đưa sang Sân Mộc. "Phải bắt đầu đi học, không cao hứng?"
Sân Mộc nhấp khóe miệng, trừng mắt Tiểu K đứng dưới sô pha không nói lời nào, Viên Úc Thần bất đắc dĩ "Muốn giận ta cũng phải cho ta biết nguyên nhân, bằng không ta cũng không hiểu vì sao em lại sinh khí."
Sân Mộc nghiêng mặt nhìn Viên Úc Thần nửa ngày, gật đầu nói lời thấm thía "Đồng chí Viên, ta quyết định muốn cùng ngươi bảo trì khoảng cách, thỉnh ngươi nghiêm túc duy trì theo ta."
Viên Úc Thần vui vẻ, duỗi tay nhéo nhéo cái mặt nghiêm túc của Sân Mộc. "Bao lớn rồi, còn muốn nháo giống như hài tử?!."
"Ngươi nghĩ trưng vẻ mặt quan tài Chủ Nhiệm Môn Giáo Dục này có thể che được trái tim hồng phấp phới của thiếu nữ đối với ngươi sao?" Sân Mộc lên án, đem Tiểu K vô tội nằm không dưới sô pha cũng bị trúng đạn. "Đồng chí nuôi mèo họ Viên."
"Lửa giận thật lớn, ai dạy em cách ăn nói lung tung này vậy." Viên Úc Thần đứng dậy đem Tiểu K giao cho người máy quản gia ôm đi. "Tiểu K lại không có cắn em, đừng khi dễ nó mãi."
"Lại để ta thấy, ta liền làm thịt nó." Sân Mộc quay mặt, để lại cho Viên Úc Thần cái ót đầy ngạo kiều.
"Tiểu Mộc đồng chí." Viên Úc Thần gõ lên cái trán Sân Mộc. "Âm dương quái khí, học nói theo cổ nhân làm cái gì, giống như cụ non."
"Đồng chí Viên! Ta muốn thịt mèo của ngươi!!" Sân Mộc che lại cái ót, tạc mao.
Trước khi Sân Mộc trở về tin tức Phàn Diệp đã gửi tới, nói cảm xúc Sân Mộc không thích hợp, hiện tại nhìn Sân Mộc khôi phục sức sống, lòng Viên Úc Thần cũng an tâm hơn.
"A Thần" Ỷ Lâm đi vào xấu hổ nhìn hai người đang cười đùa trên sô pha, đi theo bên cạnh là Ôn Di Kỳ ôn nhu khả ái.
Chân mày Viên Úc Thần không dễ phát hiện mà nhíu lại, đứng dậy sửa sang quần áo, lãnh đạm gật đầu chào hỏi. "Mẫu phụ, Ôn tiểu thư."
Ôn Di Kỳ ngượng ngùng e lệ nhìn Viên Úc Thần, ngón tay trong tay áo bấu chặt, mềm mại kêu một tiếng "Úc Thần ca ca."
Sân Mộc ghé vào sô pha, lạnh lạnh nhìn Ôn Di Kỳ thẹn thùng "Úc Thần, nha đầu này là ai a?"
Viên Úc Thần đem y phục Sân Mộc sửa sang ngay ngắn, tập mãi thành thói quen giúp hắn chỉnh lại cổ áo "Tiểu thư Ôn gia, Ôn Di Kỳ."
Sân Mộc nhướng mày, ngăn lại động tác của Viên Úc Thần. "Đây là nha đầu muốn cùng ngươi kết hôn."
Biết hậu quả trong lời nói của Sân Mộc, nói nhiều sai nhiều, Viên Úc Thần cũng không định tiếp lời Sân Mộc, chỉ lẳng lặng chờ Sân Mộc bùng nổ lửa đạn.
Sân Mộc bĩu môi, trong lòng có chút không hiểu được tư vị gì, không hiểu cảm tình Sân Mộc chua lè véo Viên Úc Thần một cái, nhìn Ôn Di Kỳ như đang nhìn quá trình xử lý rác thải. "Giá trị vũ lực quá kém, không đáng nhắc tới." Sân Mộc kiêu ngạo đứng dậy đi lên lầu.
Hành động của Sân Mộc nằm ngoài dự đoán của Viên Úc Thần, dựa vào tính tình xưa nay của Sân Mộc vô luận đúng hay sai đều sẽ trực tiếp khai chiến trước, y vốn đã chuẩn bị tác chiến thật tốt, kết quả Sân Mộc lại trực tiếp lui binh. Ngóng theo bóng Sân Mộc, Viên Úc Thần đột nhiên có chút không hiểu được tâm tư Sân Mộc đối với mình.
"Úc Thần ca ca." Ôn Di Kỳ đi đến cạnh Viên Úc Thần, đề tài "kết hôn" Sân Mộc vừa nói làm nàng đỏ mặt. "Gia gia bảo ta tới thăm ngươi."
"Ân." Viên Úc Thần đơn giản ừ một tiếng cũng không có trả lời, không khí lập tức rơi vào xấu hổ. Dưới ánh mắt sắc bén của Viên Úc Thần, Ôn Di Kỳ như con mồi bị giam cầm, hấp hối giãy giụa không chỗ chạy trốn.
Thấy Ôn Di Kỳ bị Viên Úc Thần dọa sợ không ít, Ỷ Lâm chỉ có thể tiến lên hoà giải. "Thời gian không còn sớm, Tiểu Kỳ lưu lại dùng cơm chiều đi."
Ôn Di Kỳ trộm nhìn Viên Úc Thần một cái, ôn nhu gật đầu. "Hảo, cám ơn Ỷ thúc thúc."
Viên Úc Thần đứng dậy "Ta lên lầu."
Nhìn theo Viên Úc Thần, Ôn Di Kỳ rối rắm nửa ngày mới nhỏ giọng nói "Ỷ thúc thúc, thiếu niên vừa rồi là người nào?"
"Hắn......" Ỷ Lâm do dự, cảm thấy đáng tiếc nhìn Ôn Di Kỳ. "Hắn cùng A Thần quan hệ rất tốt, đến lúc đó để A Thần nói với ngươi đi."
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng Ôn Di Kỳ có gia giáo rất tốt cũng không tiếp tục dây dưa truy hỏi. "Ân."
Gõ cửa phòng Sân Mộc, như dự liệu bên trong không có người mở cửa, Viên Úc Thần xoay người về phòng.
Trên ban công, Viên Úc Thần nhìn thiếu niên đang nằm nghe nhạc trên ban công cách vách, trong mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ. "Sinh khí?"
Sân Mộc lấy khóe mắt tà tà liếc Viên Úc Thần một cái, Viên Úc Thần dựa vào cửa sổ, ý cười càng sâu "Ta không có nhiều lời cùng nàng."
"Ta không muốn nghe." Sân Mộc ôm chặt tai nghe.
"Tiểu Mộc, hành vi này của em là trốn tránh, để giải quyết sự tình, loại phương pháp này là không ổn nhất." Ngón tay Viên Úc Thần gõ gõ trên cửa sổ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Sân Mộc.
Sân Mộc trừng mắt nhìn Viên Úc Thần không nói lời nào. Đôi mắt đen nháy của Viên Úc Thần mang theo sự bao dung nhìn Sân Mộc "Tiểu Mộc, sự tín nhiệm giữa hai người là rất quan trọng, tất cả mâu thuẫn đều xuất từ việc không tin tưởng lẫn nhau. Mắt thấy tai nghe cũng không phải toàn bộ sự thật, cho nên không thể vội vàng quyết định. Ở trước chân tướng phải giữ lại ba phần lý trí, nếu không khi xong việc lại hối tiếc không kịp."
"Nói đạo lý to lớn cái gì, ngươi thật nghĩ mình là Chủ Nhiệm Môn Giáo Dục." Sân Mộc bĩu môi, nhỏ giọng lải nhải.
"Nếu ta với nàng ta có một người phải chết, ngươi sẽ chọn ai sống." Cái này giống như bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước ngươi cứu ai trước, bí ẩn không lời giải đáp trong lịch sử bị Sân Mộc ném ra. ( Mộc Mộc tới giờ trẩu rồi, có ai nghe được mùi chua trong gió ko 🤣)
Nếu tiền đề thiết yếu là có một người phải chết, vô luận Viên Úc Thần xuất phát từ lý trí hay tình cảm cũng chỉ có một đáp án "Có ta ở đây, em sẽ không chết."
"Tang thi hoàng ta đương nhiên cái gì cũng tốt." Sân Mộc ngạo kiều ưỡn ngực.
Viên Úc Thần mở cửa sổ, đưa ra nửa người "Lại đây."
Sân Mộc víu vào cửa sổ thả người nhảy sang ban công bên kia của Viên Úc Thần. Viên Úc Thần vững vàng đem người tiếp đến, tịch thu tai nghe trên lỗ tai Sân Mộc. "Nói chuyện cùng người khác không cần mang thứ này."
Sân Mộc xoa xoa lỗ tai không đáp, Viên Úc Thần chống tay lên cửa sổ nhìn vườn hoa dưới lầu, ánh mắt thâm trầm u ám. Sân Mộc dùng khóe mắt trộm nhìn Viên Úc Thần, ngũ quan lãnh ngạnh kiên nghị như được gọt giũa, đôi mắt cơ trí sắc bén, ngay cả khi dù có biến thành bộ dạng phế nhân cũng không làm mất đi kiêu ngạo đã dung nhập vào trong huyết nhục của y.
Ngực Sân Mộc tựa như bị cái gì đυ.ng trúng, không khỏi cầm lấy bàn tay lành lạnh của Viên Úc Thần. "Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Viên Úc Thần nghiêng đầu nhìn Sân Mộc, Sân Mộc nghiêm túc gật đầu "Ta nhất định sẽ giúp ngươi khoẻ lại như trước kia, ngay cả khi ngươi không cần ta."
Viên Úc Thần sửng sốt nửa ngày, bắt lấy bả vai Sân Mộc, cong lưng đối mặt cùng Sân Mộc. "Vì sao lại nghĩ ta không cần em."
"Ta, cùng các ngươi không giống nhau." Sân Mộc lúng túng nói.
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc hồi lâu, đột nhiên đem người ôm vào ngực. Sân Mộc hoảng sợ, đơ người trong l*иg ngực Viên Úc Thần không dám nhúc nhích. Không phải chưa từng bị Viên Úc Thần ôm, chẳng qua cái ôm lần này, trực giác nói cho Sân Mộc có cái gì đó đang lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
"Tiểu Mộc, rốt cuộc em sợ hãi điều gì." Âm thanh Viên Úc Thần tựa như thở dài. Y biết Sân Mộc lai lịch thần bí, bởi vì tôn trọng, y không cho phép bất cứ kẻ nào lén điều tra thân phận của Sân Mộc. Nhưng hôm nay y lại nổi lên tâm tư, y muốn biết bí mật gì khiến Sân Mộc phải bất an như thế.
Buông Sân Mộc ra, Viên Úc Thần biểu tình không đổi lấy ra một cái hộp kim loại đưa cho Sân Mộc "Chúc mừng em thuận lợi thông qua tuyển chọn nhập học trường quân đội đệ nhất."
Còn chưa lấy lại tinh thần sau cái ôm bất thình lình của Viên Úc Thần, Sân Mộc choáng váng tiếp nhận chiếc hộp, nhìn khẩu súng màu đen trong hộp nửa ngày mới tìm lại được chỉ số thông minh.
Nhận thấy Sân Mộc thích, Viên Úc Thần vỗ vỗ đầu Sân Mộc. "Giữ lấy phòng thân, không được lạm dụng."
"Biết." Sân Mộc gật đầu. Hắn vẫn luôn tò mò về vũ khí nóng của tương lai, Viên Úc Thần đưa lễ vật này thập phần đúng ý hắn, đối với cái ôm vừa rồi của Viên Úc Thần trực tiếp ném sang một bên.
Viên Úc Thần đem tai nghe của Sân Mộc thả lại vào túi hắn. "Trả cho em, không được lúc nào cũng chơi."
"Ngươi thật dong dài." Sân Mộc bĩu môi.
Buồn cười bị Sân Mộc ghét bỏ, Viên Úc Thần nhéo nhéo lỗ tai Sân Mộc coi như trừng phạt, cũng không dám dùng lực quá lớn.
Người máy quản gia gõ cửa, Sân Mộc theo Viên Úc Thần đi xuống lầu, trên bàn cơm Viên Kình Thiên cùng Ỷ Lâm Ôn Di Kỳ đều đã ngồi, nhìn thấy hai người đi xuống nháy mắt đều trở nên yên lặng, biểu tình bất biến tâm tư lại chuyển trăm bề.
Viên Úc Thần kéo ra ghế dựa, khóe mắt Sân Mộc liếc sang Ôn Di Kỳ một cái, kiêu căng ngồi xuống. Không bỏ sót khoe khoang nho nhỏ của Sân Mộc, đáy mắt Viên Úc Thần lóe lên ý cười rồi biến mất, đối với tính trẻ con của Sân Mộc vừa bất đắc dĩ lại vừa yêu thích.
Viên Kình Thiên cùng Ỷ Lâm dùng khóe mắt liếc qua ba người, Sân Mộc như không hề ảnh hưởng vùi đầu ăn canh, tâm tư Viên Úc Thần thì đặt hết lên bàn đồ ăn cùng tên nhóc kén ăn kia, nhìn hai người "ân ái" trắng trợn, Viên Kình Thiên chỉ có thể nhịn không được mà che mặt.
"Úc Thần ca ca." Ôn Di Kỳ buông đũa, nhỏ giọng nói. "Tháng sau là sinh nhật ta, ngươi sẽ đến chứ?"
Giám sát Sân Mộc ăn hết rau trong chén, Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn Ôn Di Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo. "Tháng sau Ôn Hạo trở về?"
"Vâng, ca ca có gửi thư."
Viên Úc Thần suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp ứng "Ta sẽ đến đúng giờ."
Ôn Di Kỳ vui mừng "Gia gia sẽ rất vui."
Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc im lặng vùi đầu ăn cơm, trong mắt trầm tư "Ta cũng có một số việc muốn nói rõ với Ôn lão."
Viên Kình Thiên động tác tay dừng lại, chân mày ẩn ẩn nhăn, muốn nói gì lại thôi cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ. Ỷ Lâm nhìn hai má ửng đỏ của Ôn Di Kỳ, âm thầm thở dài, lắc đầu không nói.
Sân Mộc bố thí qua một ánh mắt, cau mày, Viên Úc Thần vẫn luôn chú ý bên này tự nhiên sẽ phát hiện. "Làm sao vậy?"
Sân Mộc liếc Viên Úc Thần một cái, rồi lại nghiêm túc nhìn Ôn Di Kỳ, "ông nói gà bà nói vịt" một câu "Đáng tiếc, ngươi không phải nam nhân." Nếu không ta liền có thể không cần cố kỵ mà đánh ngươi một trận.
Không chờ mấy người hiểu, Sân Mộc lại chống cằm hàm súc không rõ chép chép miệng. "Nha đầu này rất xinh đẹp." Nhưng nếu quá chướng mắt, hắn cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Giữa mày Viên Úc Thần không dễ phát hiện mà nhíu hạ, một tay đè cái đầu dưa hấu nhỏ đang "dính" trên người Ôn Di Kỳ buộc hắn di dời tầm mắt. "Ăn cơm."
"Ăn không nói, ngủ không nói." Sân Mộc chụp bay tay Viên Úc Thần. "Xin hãy làm tấm gương tốt."
Viên Úc Thần khó nén được ý cười trên mặt. "Hảo, ta sai rồi, Tiểu Mộc đạo sư?"
Sân Mộc nghiêm trang gật đầu "Không có lần sau."
Ỷ Lâm che mặt nhẫn cười, Ôn Di Kỳ ngơ ngẩn nhìn bầu không khí "hài hòa" dị thường giữa hai người, nỗ lực xem nhẹ bất an trong lòng. "Úc Thần ca ca, hắn là ai?"
Tầm mắt Sân Mộc thẳng tắp nhìn Ôn Di Kỳ, như thể tự hỏi xuống đao chỗ nào thì thích hợp. "Ta là Sân Mộc."
Bị Sân Mộc nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy, Ôn Di Kỳ cũng không tiếp tục truy hỏi mà ngượng ngùng gật gật đầu không nói chuyện nữa, không khí trên bàn cơm tức thời có chút xấu hổ.
Ỷ Lâm nhìn nhìn hai bên, cười gắp đồ ăn cho Ôn Di Kỳ "Tiểu Kỳ, chờ Ôn Hạo trở lại gọi hắn tới nhà dùng cơm."
"Ân." Ôn Di Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. "Cám ơn Ỷ thúc thúc, ta sẽ nói với ca ca."
Sân Mộc nghi hoặc cắn đũa nhìn Viên Úc Thần "Các ngươi trở thành người một nhà khi nào?."
Nụ cười trên mặt Ôn Di Kỳ lập tức cứng đờ, Ỷ Lâm xấu hổ thu đũa. "Tiểu Kỳ là đứa trẻ ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng không khác con gái của ta là mấy."
"Như vậy a." Sân Mộc như suy tư gì đó gật đầu, nhìn Viên Úc Thần cười như không cười. "Còn nhỏ như vậy ngươi đã mang con dâu về cho người dưỡng."
Sân Mộc nói làm cả người Ỷ Lâm không được tự nhiên, lời vừa rồi chỉ là thói quen dưỡng thành, Ôn Di Kỳ cùng Viên Úc Thần từ nhỏ đã có hôn ước, ông sớm đã xem Ôn Di Kỳ là con dâu của mình, tuy rằng bây giờ đã sửa miệng nhưng vẫn có một số thói quen rất khó sửa.
Viên Úc Thần đối với Ỷ Lâm không có suy nghĩ nhiều, y biết tính tình Sân Mộc trực lai trực vãng(1), không có mấy cái tâm tư lòng vòng. Sân Mộc không trực tiếp ra tay xé xác Ôn Di Kỳ, hoặc là thật sự không để bụng, hoặc là giá trị chiến đấu của Ôn Di Kỳ trong mắt hắn căn bản không đáng một đồng.
(1) Trực lai trực vãng: Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co.
"Không được làm loạn." Viên Úc Thần vỗ vỗ đầu Sân Mộc, thấp giọng nói.
Sân Mộc không sao cả buông tay, đẩy chén đũa trước mặt ra đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Viên Úc Thần gọi lại Sân Mộc "Đi đâu?"
"Ăn no, có hẹn cùng tiểu đồng bọn chơi game." Sân Mộc xua xua tay, nhanh như chớp chạy lên lầu.
Viên Úc Thần cười ra tiếng, cũng buông chén đũa đứng dậy. "Ta ăn no."
Nhìn theo bóng Viên Úc Thần, Ôn Di Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần trước tiếng cười của Viên Úc Thần, nửa ngày mới không thể tưởng tượng nhìn về phía Ỷ Lâm. "Ỷ thúc thúc, Úc Thần ca ca y......"
Ỷ Lâm thở dài, an ủi vỗ vỗ vai Ôn Di Kỳ. "Đừng trách nó."
Nhận thức rõ ràng về sự mơ hồ trong lời nói của Ỷ Lâm, lời nói như có ẩn ý rồi lại không tìm được manh mối, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, không dám suy nghĩ quá nhiều về sự bất an trong lòng.