Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 17: Mười vạn tệ, giao dịch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khảo hạch vừa mới bắt đầu, hai cái trứng Sân Mộc cùng Trác Khải Bảo này liền xui xẻo bị theo dõi, vận khí này thực sự là muốn được về nhà mà, ít nhất viện sinh đang xem khảo hạch được phát sóng trực tiếp đều nghĩ như vậy.

Nhìn năm người hùng hổ chặn đường, Sân Mộc âm thầm liếʍ hai hàm răng, bắt đầu yên lặng ma sát hai bàn móng vuốt. Làm sao đây? muốn chà đạp bọn họ cho thỏa thích, chính là bọn họ thoạt nhìn quá nhỏ yếu, một khi không cẩn thận gϊếŧ chết thì biết làm sao?

Trác Khải Bảo rất có ý tứ che chắn trước người Sân Mộc, cảnh giác nhìn năm kẻ chặn đường "Đều là thí sinh, ngay từ đầu đã liên kết ám toán, cũng quá phận rồi đi."

"Ngươi nói đúng, đều là thí sinh." Một nam sinh như là dẫn đầu tiểu đội bước về phía trước hai bước, ngữ khí bình thản. "Chúng ta không làm khó các ngươi, đem phần bản đồ giao ra đây, hai bên đều vui vẻ không có việc gì."

"Các ngươi khẩu khí thật lớn." Trác Khải Bảo nhíu mày, hai tay gắt gao nắm lại, khuôn mặt cơ hồ đều muốn cùng màu với lông xanh trên đầu. "Hai phần bản đồ đều cho các ngươi, trận khảo hạch này chúng ta còn chưa bắt đầu đã kết thúc."

"Ha!" Nam sinh mang mắt kính cười một tiếng, làm như đang cười nhạo chỉ số thông minh Trác Khải Bảo. "Các ngươi chỉ có hai người, mà chúng ta có năm, kết cục đã bày ra trước mắt còn có gì mà giãy giụa."

"Đem bản đồ giao ra đây, các ngươi còn có thể đi đoạt của người khác. Nếu để chúng ta ra tay, trong khảo hạch một khi mất năng lực tác chiến, lập tức đào thải."

Trác Khải Bảo hiểu những gì người này nói là sự thật, chính là nếu bọn họ muốn cậu liền đem bản đồ giao ra dễ dàng như vậy, làm sao cũng không cam lòng.

"Như thế nào? Suy xét tốt chưa?" Bên kia đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Sân Mộc nhìn sức chiến đấu không quá đạt tiêu chuẩn của năm người, rầu rĩ không vui, đem móng vuốt bén nhọn thu hồi trở về. Ỷ lớn hϊếp nhỏ quá thất đức, nghe Viên Cảnh Trạch nói khảo hạch viên lần này đều là viện sinh chính quy, vẫn là giữ sức thu thập bọn họ đi thôi.

Đẩy Trác Khải Bảo chắn trước mặt ra, Sân Mộc như có điều suy tư nhìn chằm chằm bọn họ một lát, trước ánh mắt khó hiểu mọi người, chậm rãi nâng lên một chân, luồng gió không thể nhìn thấy lặng yên tụ dưới bàn chân, chân trái rơi xuống đất, mặt đất nháy mắt nứt toạc, vài cái khe lan tràn bốn phía, bụi đất bay đầy trời, năm người kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần liền bị rơi xuống, cả nửa người bị kẹt bên trong khe, tức khắc liên tục kêu lên sợ hãi.

Một chiêu trong nháy mắt hạ gục, trình độ hung tàn của tiểu bằng hữu làm cả đám người đang xem phát sóng trực tiếp kinh sợ.

Sân Mộc chậm rì rì đi lên, khoa tay múa chân một chút trước cái khe đất, thấy cũng không có chuyện gì liền vừa lòng gật gật đầu "Sức lực có điểm lớn."

"Ngươi, ngươi thả ta ra!" Mấy người bị nhốt trụ liều mạng giãy giụa, một đám mặt đỏ tai hồng, phẫn nộ trừng mắt Sân Mộc.

"Lúc trước có một con rệp dám đánh cướp ta, đã bị ta ngũ mã phân thây." Sân Mộc ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn người la lớn nhất. "Biết cái gì là ngũ mã phanh thây không?"

Nam sinh nhìn thấy trong mắt Sân Mộc là sự u ám mênh mông vô tận, làm nam sinh nhịn không được đánh một cái run, trực giác nói cho hắn biết, điều Sân Mộc nói kế tiếp khẳng định không phải điều hắn muốn nghe.

Không để ý đến phản kháng của nam sinh, Sân Mộc tự hỏi tự trả lời, một bên nói, một bên còn khoa tay múa chân ở trên người nam sinh. "Chính là đem đầu người, hai cánh tay, hai chân cột vào dây thừng, sau đó kéo mạnh theo các hướng khác nhau, phụt một tiếng, người đã bị chia làm năm khối."

Sân Mộc nói chuyện không nhanh, đứt quãng thực chậm, chính là ở trong mắt những người khác biến thành Sân Mộc đang cố ý, từng câu từng chữ phá lệ rõ ràng, làm người nhịn không được đem cảnh kia ra mà tưởng tượng.

"Đây là, đây là khảo hạch, gϊếŧ người là phạm pháp, sẽ bị đưa tới toà án quân sự!" Chung quy vẫn là tiểu hài tử, một nam hài thoạt nhìn nhỏ xinh đã bị Sân Mộc dọa đến nước mắt lưng tròng.

"Ta biết a." Nhìn thấy nước mắt của nam sinh khiến Sân Mộc thật sung sướиɠ, chính là nhìn con mồi đang hấp hối giãy giụa cảm giác có phải thật là quá tuyệt hay không. "Cho nên ta sẽ không làm như vậy, huyết nhục bay loạn rất bẩn."

Sân Mộc tâm tình sảng khoái đứng lên, xoay người về phía Trác Khải Bảo đã bị dọa phát ngốc, ngoắc ngoắc ngón tay "Đi thôi."

"Này, bản đồ của bọn họ......" Trác Khải Bảo bước nhanh đuổi theo Sân Mộc, có chút do dự nhìn thoáng qua năm người phía sau.

"Cọng bún với sức chiến đấu bằng 5, khi dễ sẽ không có cảm giác thành tựu, đi tìm con mồi khác đi." Sân Mộc chậm rì rì đi dưới bóng tối trong rừng rậm, đối với dò hỏi của Trác Khải Bảo cũng không có biểu tình gì, một chân đá gãy cây đại thụ đang giương nanh múa vuốt.

Trác Khải Bảo trầm mặc, ngươi vừa mới khi dễ người vậy còn chưa đủ sao? Đem người ta đều dọa khóc rồi.

Một đường kế tiếp này thật không có gặp lại kẻ nào không có mắt nữa cả, đến nỗi thực vật biến dị, trừ bỏ một số ít tự đem mình tới cửa bị Sân Mộc mí mắt cũng không thèm nâng gϊếŧ chết, đại đa số đều sợ khí thế trên người Sân Mộc không dám tới gần, một đám xám xịt bỏ chạy không dám ngoi đầu.

Trời đã tối, toàn bộ rừng rậm lâm vào một màn đen, vốn đã yên tĩnh hiện giờ càng thêm tĩnh mịch dọa người, giống như như đặt mình vào trong không gian không có lấy một hơi thở sinh mệnh.

Trác Khải Bảo đi theo phía sau Sân Mộc, dọc theo đường đi đều thông suốt nhẹ nhàng làm cậu không thể tin được, từ sau khi tiến vào khu khảo hạch này, cậu đến một cái móng vuốt cũng chưa dùng, Sân Mộc mở đường quét ngang thiên quân vạn mã, Trác Khải Bảo nhìn bóng Sân Mộc càng ngày càng phát sáng. Mười vạn tệ này rất có giá trị a!

Không đơn giản như Trác Khải Bảo, ở trước đài phát sóng trực tiếp, những người xem tình hình chiến đấu đều nhịn không được đem ánh mắt đặt trên hai người nhàn nhã này.

"Nâng cao nội dung khảo hạch, khảo hạch viên tiến vào khu khảo hạch, đi săn bắt đầu." Âm thanh kim loại lạnh băng nháy mắt vang vọng toàn bộ khu vực khảo hạch, Sân Mộc ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn bốn phía, có chút không rõ nhân loại này lại định làm cái quỷ gì.

Âm thanh kim loại lặp lại ba lần, ngay sau đó rừng rậm lại khôi phục dáng vẻ tĩnh mịch như cũ. Trác Khải Bảo chà xát cánh tay, khóc không ra nước mắt. "Sân Mộc, khảo hạch viên đã bắt đầu tiến vào khu khảo hạch, nếu như bị bắt được sẽ rất thảm."

Khảo hạch viên? Mắt Sân Mộc sáng lên, hai bàn móng vuốt lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. "Có thể săn thú sao?"

"Sân Mộc, khảo hạch viên đều là viện sinh chính quy, thực lực cũng không phải những thí sinh có thể bằng được, chúng ta vẫn nên chú ý thì hơn."

"...... Hảo." Sân Mộc do dự gật gật đầu. Hắn sẽ chú ý xuống tay nhẹ, viện sinh chính quy, nếu bị đánh cho tàn phế, hoặc là đánh chết, những người khác nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhớ năm đó hắn không chú ý xuống tay hơi mạnh, không cẩn thận gϊếŧ chết công tử gia tộc của một cái căn cứ, kết quả đám nhân loại cắn chết không bỏ, đuổi gϊếŧ hắn suốt nửa năm. Cuối cùng vẫn là hắn không kiên nhẫn, đem toàn bộ căn cứ kia diệt sạch, mới khôi phục bình tĩnh trở lại.

"Thí sinh số 27, đào thải." Giọng nói kim loại lại lần nữa vang lên, ngay sau đó liền đứt quãng, nhưng cũng không có dừng quá lâu.

"Thí sinh số 97, đào thải."

"Thí sinh số 102, đào thải."

"394......"

"Sân Mộc......" Trác Khải Bảo cúi mặt, một bộ sắp khóc tới nơi.

"Đi thôi." Sân Mộc xoa tay hầm hè, liếʍ hàm răng, đôi mắt sâu thẳm quỷ dị. Đêm đen gió lớn, đúng là thời điểm tốt để gϊếŧ người cướp của.

Chính là Sân Mộc lại không biết, trước thời điểm hắn hưng ý đi tìm viện sinh trong khu huấn luyện, đại đa số những viện sinh kia trước đó đã được Viên Cảnh Trạch tri thông qua, tránh đi Sân Mộc, không định đả thương người.

Ở học viện, một chiếc phi hành khí hạ cánh, một đám viện sinh người đầy mỏi mệt đi xuống dưới, trong đó, có một nữ sinh mặc một thân màu đen chế phục huấn luyện xuyên qua đám người, lặng lẽ dung vào trong bóng tối.

Trong một gian ký túc xá hai người, nữ sinh xác nhận vân tay mở cửa tiến vào trong phòng. Nữ sinh tóc vàng khác chỉ mặc nội y từ phòng tắm đi ra, thấy người tới liền lộ ra tươi cười "Doãn Ca, diễn tập kết thúc?"

"Ân." Viên Doãn Ca cởϊ áσ khoác chế phục, mệt mỏi ngồi trên sô pha.

Mỹ nữ tóc vàng nhanh chóng thay một chiếc váy đỏ siêu ngắn, trong tay cầm hai vại rượu được gói đơn giản đi đến bên cạnh Viên Doãn Ca đưa qua. "Thế nào? Bị thương sao?"

"Không có." Viên Doãn Ca mở rượu ra, buồn đầu uống cái hết sạch sẽ, một phát thật mạnh đem vại rượu đặt trên bàn.

Mỹ nữ tóc vàng thu lại chút tươi cười "Phát sinh chuyện gì?"

"Không có việc gì." Viên Doãn Ca đem rượu trong tay mỹ nữ tóc vàng lấy đi, lại lần nữa mở nắp, một ngụm rót hơn phân nửa, tạm dừng hồi lâu mới nói." Dị năng Tiêu Nghĩa Hách lại lên một cấp, ta không đoán trước được, bị thất thế."

"Gã làm gì với ngươi!" Mặt mỹ nữ tóc vàng nháy mắt lạnh xuống, đôi mắt khí thế bức người.

"Gã không dám." Nhìn ra mỹ nữ tóc vàng đang khẩn trương, biểu tình Viên Doãn Ca thả lỏng một chút, trấn an vỗ vỗ bả vai nàng. "Đúng rồi Ngu Cơ, ta rời đi mấy ngày nay, trong học viện đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có có chuyện gì lớn, bất quá thật ra ta vừa phát hiện chuyện rất có ý tứ." Xác định Viên Doãn Ca thật sự không có gì, Ngu Cơ lại khôi phục tươi cười. "Ngươi còn nhớ chuyện khảo hạch tuyển tân sinh chứ?"

"Ân, không phải hôm nay sao?" Viên Doãn Ca dựa lưng vào sô pha, lười biếng kéo kéo cổ áo, ý bảo Ngu Cơ tiếp tục nói.

"Khảo hạch tân sinh hôm nay, ta nhìn thấy đệ đệ ngươi, hắn mang theo một nam hài thực đáng yêu, lợi dụng thân phận viện sinh dẫn đi cửa sau."

Ngu Cơ nói vui đùa, Viên Doãn Ca lại nhíu mày, đem rượu trong tay còn thừa uống cạn, Viên Doãn Ca ngồi dậy "Đem tình hình phát sóng trực tiếp khu khảo hạch lại đây cho ta."

"Ngươi vừa trở về không nghỉ ngơi một chút sao? Diễn tập mấy ngày ngươi nhất định không có chợp mắt đi?"

"Không cần."

"Được được......" Viên Doãn Ca kiên trì làm Ngu Cơ lắc đầu, vẫn là phải đứng dậy lấy máy tính tới.

Trong khu khảo hạch, Sân Mộc nhanh nhẹn sạch sẽ xử lý một ít người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thí sinh, Trác Khải Bảo ở một bên tỏ vẻ đã chết lặng.

"Bỏ những cái trùng nhau, chúng ta hiện tại đã có ba phần bản đồ, chỉ cần lại tìm được một phần liền có thể đi ra ngoài." Sự tình tiến hành thuận lợi như thế, Trác Khải Bảo cảm giác có điểm như là nằm mơ.

"Nga." Sân Mộc thất thần lên tiếng, tiếp tục sưu tầm viện sinh.

"Sân Mộc." Trác Khải Bảo tiến đến bên người Sân Mộc, thật cẩn thận dò hỏi. "Ngươi là phong hệ dị năng đi? Lợi hại như vậy, cấp bao nhiêu?"

Sân Mộc ngẩng đầu nhìn trời, cấp bao nhiêu? Hắn cũng không biết thì làm sao đây? Hắn nhớ rõ lúc trước nhân loại đối với việc phân cấp bậc dị năng rất khắc nghiệt, nhưng hắn là tang thi, thật đúng là chưa từng có thí nghiệm qua. Với hắn mà nói, chỉ cần cường đại đến mức trở thành người mạnh nhất, cấp bậc bao nhiêu thì có ý nghĩa gì?.

Suy nghĩ hồi lâu, Sân Mộc yên lặng lắc đầu "Không biết, ta rất lâu rồi không có gặp được đối thủ."

"......" Thiếu niên, ngươi kiêu ngạo như vậy cha mẹ ngươi biết không?.

Hai người một trước một sau đi trong bóng đêm, đột nhiên tiếng một trận đánh nhau từ nơi không xa truyền đến, vài cổ lực lượng cùng hơi thở đan chéo nhau, Sân Mộc nhướng mày, tựa hồ phát hiện chuyện gì đó.

"Sân Mộc, chúng ta mau đến xem sao?" Trác Khải Bảo dò hỏi. "Động tĩnh lớn như vậy, hay là viện sinh đang thu thập thí sinh, không biết có chọc phiền toái hay không?"

"Không có việc gì, có ta đây." Ta am hiểu nhất chính là thu thập phiền toái, Sân Mộc vén tay áo, vui sướиɠ nhảy nhót đi về hướng vị trí đang đánh nhau. Trác Khải Bảo che mặt, tổng cảm thấy Sân Mộc là loại người không chê ác chiến, chính là lúc này "tối lửa tắt đèn" cậu cũng không dám rời khỏi Sân Mộc quá xa, chỉ có thể ngạnh cổ đi theo.

Theo âm thanh đi đến hiện trường, chỉ thấy đủ loại dị năng đang đan chéo nhau trong bóng đêm, phá lệ đẹp đẽ. Có khoảng bảy tám thí sinh, xem bố trí cuộc chiến hẳn là hai tiểu đội, đã hết phân nửa không còn năng lực tác chiến.

Ngoài ra, còn có ba nam viện sinh mặc chế phục huấn luyện màu đen vàng, đối với công kích của thí sinh, hai bên nhìn như thực lực ngang nhau, nhưng Sân Mộc xem đến rõ ràng, ba viện sinh kia nói rõ ra là đã thủ hạ lưu tình, cùng với đánh túi bụi mà nói, càng giống như viện sinh đang đơn phương huấn luyện thí sinh.

Sân Mộc đi đến đưa tới cái nhìn chăm chú của mấy người đang đánh nhau, thí sinh có vẻ tương đối vui sướиɠ, còn ba viện sinh kia thật ra lại ngẩn người.

Viên Cảnh Trạch đã hạ lời đồng thời cũng tặng kèm luôn ảnh chụp, y tất nhiên sẽ nhận ra mặt Sân Mộc. So với cố ý xem nhẹ bề ngoài của hai người, thì một nam sinh trên khóe mắt có ấn ký màu đen trong số các viện sinh, khi nhìn đến hai người Sân Mộc trong mắt liền có chút vi diệu.

Trác Khải Bảo đuổi kịp tới liền nhìn đến người ngã trên mặt đất máu tươi đầy mặt, thí sinh không biết sống chết thì âm thầm tặc lưỡi, cậu nhìn cũng có chút đau, nếu thật cũng bị đánh thành như vậy thì....

"Di ~~" Trác Khải Bảo rùng mình một cái.

"Sân Mộc, muốn đi hỗ trợ sao?" Trác Khải Bảo nhìn phía Sân Mộc.

Sân Mộc kỳ quái nhìn Trác Khải Bảo "Vì sao phải hỗ trợ?"

"Không hỗ trợ bọn họ sẽ bị đánh chết đi?" Nhìn mấy người còn đau khổ chống đỡ, Trác Khải Bảo có chút không đành lòng.

"Cùng ta có quan hệ gì?" Hắn không quen biết bọn họ, dựa vào cái gì phải giúp bọn họ. Nói nữa, ba người kia căn bản không có hạ tử thủ, có thể được người cường đại hơn mình chỉ điểm, bọn họ hẳn là phải thật cao hứng đi.

Nếu như những người đó nghe được suy nghĩ trong lòng Sân Mộc lúc này, nhất định phun vào mặt Sân Mộc một ngụm máu. "Ai có thể cao hứng, loại chỉ điểm này, bọn ta tình nguyện không cần."

Sân Mộc đúng lý hợp tình đáp, những người đang cùng viện sinh dây dưa thiếu chút nữa bay qua đem Sân Mộc gặm cắn, cả đám âm thầm nghiến răng.

Trác Khải Bảo ngẩng đầu nhìn trời, thiếu niên ngươi như thế là rất xấu, như vậy còn có thể có bằng hữu sao?.

"Mười vạn tệ! Ta cho ngươi mười vạn tệ!!" Một nam sinh bị một quyền nện vào mặt, quăng ngã trên thân cây phun ra một búng máu, vết thương chồng chất dữ tợn, mặt hướng về phía Sân Mộc kêu to.

Sân Mộc trong mắt sáng ngời, đôi mắt nhỏ "hưu" nhắm vào nam sinh đang nói chuyện.

Thấy Sân Mộc nhìn lại, nam sinh chạy nhanh nói "Ta biết ngươi, ta cùng ngươi được thả xuống ở cùng một phi hành khí. Lúc ấy ngươi nói, nếu có gì khó khăn có thể tới tìm ngươi, một người mười vạn tệ."

"Cho nên?" Móng vuốt nhỏ đã bắt đầu kiềm chế không được đưa lên mài giũa.

"Ta đưa ngươi mười vạn tệ! Đánh bại ba người này!!"

"Ân?" Sân Mộc nhìn thoáng qua ba người khác còn có thể chiến đấu, như suy nghĩ gì đó, đếm đầu ngón tay. "Ta nói chính là một người mười vạn tệ, ngươi cho ta mười vạn tệ, ta chỉ có thể cứu một người."

Ba người kia hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đều là bình dân, nhưng trong nhà cũng không phải loại đặc biệt nghèo khó, mười vạn tệ, nếu có thể thông qua khảo hạch trở thành viện sinh, đáng giá.

Tuy rằng bộ dáng Sân Mộc xem có nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng hiện giờ bọn họ đã không chống đỡ được nữa, thay vì ngồi chờ chết, không bằng đánh cược một phen.

"Mười vạn tệ!!" Ba người cùng hô to. "Mười vạn tệ! Cứu chúng ta."

Sân Mộc liếʍ hàm răng, chậm rãi cuốn tay áo lên, lộ ra hai bàn móng vuốt nhỏ đã sớm ngo ngoe rục rịch. "Mười vạn tệ, không được nuốt lời, nếu không, xé xác các ngươi!"

"Chúng ta sẽ không nuốt lời!! "

"Đánh bại ba người này sao? Như các ngươi mong muốn!"