Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 4: Ta giúp ngươi báo thù

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong thạch ốc loạn thành một đoàn, bụi đất bay lên, Sân Mộc mang theo Viên Úc Thần không biết cái đuôi câu từng bước ép sát, mắt thấy thạch ốc lung lay sắp đổ không giữ được, đáy mắt Sân Mộc hơi rũ xuống, nổi lên một mạt tinh sắc nhàn nhạt. "Rời khỏi nơi này!"

Thấy Sân Mộc mang theo Viên Úc Thần nhảy qua cửa sổ rời đi, Phàn Diệp một quyền đánh bay một khối đá lớn, theo sát đi lên.

Ba người vừa mới rời đi thạch ốc, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cả tòa phòng ầm ầm sụp xuống, bụi bậm lan ra một vùng thật lớn. Sân Mộc dừng lại, xoay người nhìn căn phòng ba người đã ở nhiều ngày, chỉ cảm thấy ngực có ngọn lửa đang bốc cháy, một cổ hung thần sát ý xông lên đại não, trong mắt tinh sắc càng thêm nồng đậm.

Từng tiếng kêu tiếng hô dần dần từ bốn phương tám hướng bọc đến, dưới ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu màn đêm mơ hồ có thể thấy được đoàn tang thi rậm rạp đang tập tễnh đến gần, chậm rãi đem ba người vây quanh. Đồng tử Sân Mộc co lại, đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi, trên mặt hiện lên chiến ý.

"Biến dị thể tinh thần lực cao giai, a, có ý tứ......"

"Hình dị thể trí tuệ cao giai, nó khống chế hành động tang thi bốn phía," Viên Úc Thần trầm giọng mở miệng.

"Ngươi mang theo nguyên soái đi trước, nơi này giao cho ta!" Phàn Diệp đẩy Sân Mộc ra, lôi điện màu tím trên tay đánh ra tia sét, đằng đằng sát khí đối diện với hai cái đuôi câu đá đang bay tới.

Sân Mộc duỗi tay túm lấy cổ áo Phàn Diệp đem người kéo về phía sau, sau đó thật cẩn thận đem Viên Úc Thần buông ra. "Bảo vệ tốt anh ta, ta đi xử lý đám rác rưởi. "

Viên Úc Thần gắt gao nắm tay Sân Mộc đang muốn rời đi, mâu trung đen lại u ám đầy thâm trầm. Sân Mộc giơ tay sờ sờ mặt Viên Úc Thần, biểu tình có chút cứng đờ nói một câu. "Nhìn ta, năm phút đồng hồ."

Sân Mộc đem tay rút ra, đứng dậy đối mặt với hai cái đuôi câu đá đang bay tới. Viên Úc Thần chăm chú nhìn theo bóng Sân Mộc, cát trong gió lốc khiến bóng dáng Sân Mộc trở nên mơ hồ, Viên Úc Thần mâu trung sâu thẳm tràn đầy lạnh lẽo.

Bốn phía tang thi đã gần trong gang tấc, Phàn Diệp muốn nói cự tuyệt nhưng Sân Mộc đã một đường lưu loát sạch sẽ đi đến, nhìn tang thi bốn phía Phàn Diệp không thể nghĩ nhiều thêm nữa đành phải chấp nhận. Lo lắng nhìn thoáng qua bóng dáng Sân Mộc, Phàn Diệp đỡ Viên Úc Thần ngồi xuống, y lặng nhìn bốn phía tang thi, trên tay tụ tập lôi điện, nếu có tang thi lại đây liền một nhát bổ xuống.

Nhìn câu kim loại phát ra ánh sáng lập loè, đồng tử màu đen của Sân Mộc chậm rãi nhiễm đỏ. Một giấc ngủ dậy tuy rằng Sân Mộc quên đi không ít chuyện, nhưng Sân Mộc rất rõ, hiện tại bản thân rất yếu. Tuy rằng hắn không nhớ rõ trước kia chính mình rốt cuộc mạnh như thế nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, thật lâu thật lâu trước kia, hắn đứng ở đỉnh cao của nhân loại.

Liền tính hắn hiện tại thân thể thực suy yếu, nhưng bất quá một con biến dị thể tinh thần lực cao giai, mới không cần khiến hắn để vào mắt.

Sân Mộc tới khiến đuôi câu bắt đầu trở nên càng thêm điên cuồng, như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu mất khống chế.

Phóng một tản đá tới chỗ Sân Mộc, lại bị Sân Mộc giơ tay làm văng ra, đuôi câu xuyên qua đá hai bên hướng đến cổ Sân Mộc, ở trong gió phóng ra chuỗi âm thanh bén nhọn.

Sân Mộc né tránh công kích, lướt qua đuôi câu, tốc độ cực hạn trong gió chỉ lưu lại vài tàn ảnh mơ hồ. Đuôi câu điên cuồng đuổi bắt thân ảnh Sân Mộc, bốn phía thạch ốc ầm ầm tiêu hủy, hóa thành một đống phế tích.

Nhìn chăm chú thân ảnh dần xa của Sân Mộc, Viên Úc Thần căng chặt thân thể, đôi mắt càng ngày càng u ám. Viên Úc Thần tự mặc vào quân trang, trải qua vô số chiến tranh, hiện giờ làm sao nhìn không ra tâm ý Sân Mộc. Sân Mộc là cố ý đem dị thể rời đi, mang y an toàn cách ly bốn phía.

Viên Úc Thần nắm chặt nắm tay, y vậy mà là phế vật yếu kém, y được một hài tử toàn lực bảo hộ, bản thân vô lực khiến y cảm thấy thật ghê tởm,thật phẫn nộ.

Đuôi câu đυ.c lỗ trên mặt đất, bắn ra đất cát vụn vặt. Sân Mộc trên mặt đất bay ra mấy thước, vết máu nhợt nhạt ở khóe mắt lấy mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại, thẳng đến biến mất không thấy nữa.

Sân Mộc vuốt ve khóe mắt còn lưu lại cảm giác hơi hơi đau, nhìn thoáng qua phương hướng Viên Úc Thần, xác định khoảng cách hai bên sẽ không làm ngộ thương đến hắn, lại lần nữa nhìn phía đuôi câu kia, đồng tử màu đỏ tươi dần dần nổi lên tức giận. "Dám ở trên người ta lưu lại vết thương, ta nhất định xé ngươi ăn!"

Đuôi câu lại lần nữa đâm tới, Sân Mộc không né không tránh, trực tiếp tiếp đến, tụ tập gió lốc chào đón đuôi câu bổ tới, hung ác đem đuôi câu đánh xuống.

Chất lỏng màu xanh biếc văng khắp nơi, đuôi câu điên cuồng run rẩy đập nát kiến trúc thạch hóa bốn phía, thống khổ muốn hướng phía tản đá chạy trốn. Sân Mộc như thế nào có thể buông tha, tốc độ chặn đứng đường đi của đuôi câu, một tay đem phiến kim loại phát ánh đen nhánh cầm lấy, trong lòng quát lên một tiếng, trên tay dùng sức, theo chuỗi âm thanh gào rống thê lương, một con quái vật khổng lồ bị Sân Mộc lôi ra từ đất ngầm, thật mạnh nện vào tòa nhà đá.

Sân Mộc nhìn quái vật trên đất không ngừng quay cuồng đau rống, trong mắt hiểu rõ. Tuy rằng quái vật này đã biến dị, bộ dáng biến rất nhiều, nhưng Sân Mộc vẫn có thể mơ hồ nhận ra quái vật này là một con đại bò cạp biến dị.

Cái đuôi bị chém, quái vật tức giận, giá trị rõ ràng tăng tiến một cấp, trực tiếp đột phá đỉnh điểm, một tiếng gào rống, bốn phía tang thi tức khắc bạo loạn lên, điên cuồng hướng tới Viên Úc Thần bên kia vây công.

Theo quái vật gầm lên giận dữ, Sân Mộc chỉ cảm thấy đầu có chút đau đớn, nhưng thực mau lại bị Sân Mộc đè ép trở về. Bất thiện nhìn con quái vật, Sân Mộc tức giận cũng thăng lên hai cấp. "Tinh thần lực công kích, rác rưởi ngu xuẩn!"

Không muốn lãng phí thời gian, Sân Mộc mở ra đôi tay, gió lốc bốn phía gào thét quay chung quanh Sân Mộc, cuốn cát bay đầy trời, bên người Sân Mộc hình thành một cái lốc xoáy thật lớn.

Có vẻ nhận ra nguy hiểm, quái vật theo bản năng muốn chạy trốn, Sân Mộc bay nhanh tiến lên, đem cái đuôi quái vật chộp vào trong tay, ngưng tụ bảy phần công lực, đem cái đuôi quái vật đang sống sờ sờ từ thân thể xé đứt.

Quái vật kêu thảm thiết, điên cuồng vặn vẹo thân mình, bất chấp thân hình không nguyên vẹn cuồng bạo công kích Sân Mộc. Sân Mộc linh hoạt nhảy lên trên tán đá, một bên tránh quái vật công kích, một bên tách rời tứ chi quái vật, nhìn quái vật vô lực giãy giụa, thê lương kêu thảm thiết, tinh sắc màu đỏ đậm trong mắt Sân Mộc đã nồng đậm đến quỷ dị.

"Tiểu Mộc." thanh âm trầm thấp của Viên Úc Thần xuyên qua gió lốc đang gào thét quanh quẩn ở bên tai Sân Mộc, huyết khí trong mắt Sân Mộc nháy mắt tan đi.

Sân Mộc bỗng nhiên quay đầu, thấy được tịch mịch trong mắt Viên Úc Thần. Tuy rằng hai người cách xa nhau khá xa, cát vàng tràn ngập, nhưng Sân Mộc hiểu được ánh mắt Viên Úc Thần đang kêu gọi. Xao động trong lòng Sân Mộc dần dần áp xuống, tinh sắc cuồn cuộn trong mắt cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhìn quái vật trên mặt đất giãy giụa hấp hối, Sân Mộc dâng lên gió lốc cát bốn phía, đôi tay hạ xuống, cát vàng cuồng bạo hướng tới áp quái vật xuống.

Cát rơi xuống đất hóa thành hư vô, trên mặt đất trống không một mảnh đã mất đi thân ảnh quái vật. Sân Mộc giang hai tay, vài cơn gió nhu hòa cuốn lên một viên tinh hạch còn dính dịch trắng trong suốt, Sân Mộc lau đi vết dơ bẩn trên viên tinh hạch, tâm tình không tồi đem tinh hạch cất vào trong túi.

Quái vật bị Sân Mộc phân thành mảnh vụn, đã không còn tinh thần lực, tang thi mất đi khống chế, bắt đầu xông loạn lên. Sân Mộc tản ra ba phần uy áp, những con quái vật tức khắc như chuột thấy mèo, điên cuồng tháo chạy.

Sân Mộc chạy về bên người Viên Úc Thần, giang hai tay ôm Viên Úc Thần một chút. "Ta đã trở về, biến dị thể đã bị ta xử lý!"

Nhìn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Sân Mộc, con ngươi vốn kiên định trầm lặng của Viên Úc Thần tràn ra tia ôn hòa. Viên Úc Thần duỗi tay sờ đầu Sân Mộc một chút, trầm giọng mở miệng. "Không tồi."

Phàn Diệp bị chất lỏng quái vật bắn lên trên người, nhìn một màn hỗn độn bốn phía, mày chau lại. "Nguyên soái, nơi này sợ là không thể tiếp tục ở."

Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn quét một vòng bốn phía, cũng không có nói Phàn Diệp ở lại. Sân Mộc giữ chặt tay Viên Úc Thần, không tiếng động chỉ chỉ chính mình. "Chúng ta chuyển nhà, ta tìm chỗ ở tốt hơn, biệt thự cao cấp!"

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Sân Mộc, Viên Úc Thần chỉ cảm thấy trái tim cứng rắn phảng phất bị cái gì đó mềm mại giữ lấy, chưa bao giờ có ấm áp nào làm y lưu luyến, tham lam muốn lưu lại như vậy.

Một mảnh màu trắng trong suốt từ bầu trời thản nhiên rơi xuống, dừng trên hàng mi dài đẹp đẽ của Sân Mộc, Viên Úc Thần duỗi tay nhặt lên, thứ trong suốt lại hóa thành một giọt nước, theo khóe mắt Sân Mộc chảy xuống.

Viên Úc Thần ngẩng đầu, phát hiện không biết từ khi nào trời đã đầy tuyết.

"Tuyết!" Sân Mộc đứng dậy, cười to dang đôi tay nghênh đón màu trắng đầy trời, mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh làm Viên Úc Thần có chút choáng váng.

"Ngươi xem, tuyết rơi." Sân Mộc vừa cười vừa đem thứ màu trắng trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt Viên Úc Thần, hưng phấn nhìn Viên Úc Thần.

"Đây là tuyết." Nhìn bộ dáng vui vẻ của Sân Mộc, Phàn Diệp cười giải thích. "Ở địa cầu thật lâu trước kia, nơi đó chia làm bốn mùa, mỗi khi đến mùa thật lạnh thật lạnh, bầu trời đều sẽ có tuyết rơi. Hiện giờ cảnh tượng hiếm có như vậy, sợ cũng chỉ có địa cầu cổ mới có thể thấy được."

"Đó là mùa đông, đồ thất học!" Sân Mộc liếc mắt Phàn Diệp một cái, đem nước tuyết hòa tan bôi lên mặt Viên Úc Thần, nhìn biểu tình cứng đơ của Viên Úc Thần, cong cong khóe mắt lộ ra tràn đầy ý tươi cười. (anh nhà cũng biết lạnh mà a, coi chừng bị tét mông Tiểu Mộc nga~~~~)

Viên Úc Thần đem tay Sân Mộc cầm lấy, đầu ngón tay cảm giác được một mảnh bông tuyết trong suốt, nhìn Sân Mộc. "Thích tuyết sao?"

"Ân. " Sân Mộc gật đầu.

"Thật xinh đẹp." Viên Úc Thần nhìn tuyết lớn rơi đầy trời, đôi mắt thâm trầm dời về phía đôi mắt tràn đầy ý cười của Sân Mộc, trong mắt y dần dần nhiễm ôn nhu tựa hồ chưa từng phát hiện.

Trấn nhỏ bị hủy, Sân Mộc mang theo Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp suốt đêm chuyển nhà, cuối cùng dừng chân ở một thành thị đã bị cát vàng vùi lấp hơn phân nửa.

Vì đề phòng lại có dị thể đột kích, Phàn Diệp đem chỗ đóng quân thiết lập trên đỉnh một tòa lầu lớn bị thạch hóa, tòa lầu lớn trăm tầng tuy rằng bị cát vùi lấp bảy tám phần, nhưng tòa thành thị này cũng không tính là thấp.

Đại tuyết đột nhiên rơi xuống, không đến hai giờ, đã đem viên tinh cầu hoang vu này bao phủ trong một mảnh tuyết trắng. Cùng lúc đó, độ ấm thẳng tắp giảm xuống, đông lại toàn bộ tinh cầu.

Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp thay y phục bảo hộ đặc thù lấy từ trong không gian khí, ngay cả Sân Mộc cũng bị Viên Úc Thần đốc thúc bọc lên một kiện quần áo không vừa thân thể. Sân Mộc quơ tay áo trống rỗng, cả người thoạt nhìn giống như tiểu hài tử trộm mặc trang phục người lớn trông thật buồn cười, Phàn Diệp nhịn không được ôm bụng che miệng cười trộm.

Sân Mộc bọc quần áo rút ở trong góc nhíu mày sinh hờn dỗi, tỏ vẻ tạm thời không thèm quan tâm tới Viên Úc Thần. Viên Úc Thần thực bất đắc dĩ, lại tuyệt đối không thỏa hiệp, y sợ đứa nhỏ này sẽ bị đông lạnh.

Viên Úc Thần ngồi bên cửa sổ, nhìn thế giới một mảnh màu bạc không biết suy nghĩ cái gì. Phàn Diệp đi đến bên người Viên Úc Thần, thấp giọng nói. "Nguyên soái, tìm không thấy thi thể ngài, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không tin ngài chết. Tuy rằng nơi này không thể phát ra số liệu, nhưng căn cứ theo địa điểm phi thuyền chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ tìm được tới nơi này."

Viên Úc Thần thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua tay trái duy nhất có thể cử động của y hiện giờ, mạc thanh nói. "Hiện tại ta bất quá chỉ là phế nhân, liền tính trở về được thì như thế nào."

"Nguyên soái, Virus TX3 cũng không lấy được mệnh ngài, ngài còn sợ cái gì?" Phàn Diệp có chút sốt ruột. "Ngài hiện tại cần nhất chính là trị liệu, không phải còn có Lâu Linh sao? Có hắn, nguyên soái nhất định có thể khôi phục như lúc đầu."

"Nguyên soái!" Thấy Viên Úc Thần không nói, Phàn Diệp tức giận trong lòng, thanh âm cũng tăng thêm không ít. "Lúc này chúng ta đã mất không ít huynh đệ, vì bọn họ, nguyên soái thế nào có thể buông tha những kẻ hạ độc thủ hỗn đản sau lưng đó!"

"Cái công đạo này, ta sẽ tự tay đòi lại." Viên Úc Thần nhấc lên mi mắt, trong mắt lạnh lẽo đáng sợ. "Những người đó, một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua."

Tay Viên Úc Thần đột nhiên bị nắm lấy, Viên Úc Thần ngẩng đầu, đập vào là đôi mắt đầy tò mò. Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần, có chút nghi hoặc. "Ngươi muốn tìm người báo thù sao?"

Sân Mộc không tiếng động mở miệng, nhưng Viên Úc Thần lại xem hiểu ý tứ Sân Mộc, hơi hơi gật đầu "Đúng vậy."

"Ai? "

"Một kẻ nhất định phải chết." Viên Úc Thần hai tròng mắt âm u, thanh âm càng lạnh đến thấu xương.

"Ta giúp ngươi." Sân Mộc vỗ vỗ ngực, không tiếng động an ủi. "Những con rệp đó, ta tới giúp ngươi nghiền chết."

Nhìn Sân Mộc vụng về trấn an, trong mắt Viên Úc Thần một mảng mềm mại, cầm lại tay Sân Mộc không lên tiếng.

Trong vũ trụ tinh hệ mênh mông bát ngát, một chiếc phi thuyền ở một khu vực cố định không biết đã du đãng qua lại bao lâu, ngẫu nhiên sẽ có mấy hải tặc tinh tế cho rằng chiếc phi thuyền này xảy ra trục trặc, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại đều trực tiếp bị tóm gọn không thoát kẻ nào.

Bên trong phi thuyền, một nam nhân văn nhược cao gầy mang theo mắt kính đang ngồi thao tác trước đài phi thuyền, ngón tay linh hoạt múa trên ấn phím, số liệu rậm rạp nhảy lên vài lần trên màn hình giả lập của huyền phù, nam nhân liếc mắt một cái đảo qua, đại não nhanh nhẹn vận chuyển, tinh chuẩn tính toán ra kết quả số liệu cuối cùng.

"Thế nào? Tìm được rồi sao?" Người nam nhân mặc quân trang thẳng tắp mặt lạnh đi tới, mí mắt mệt mỏi hạ xuống che dấu nóng nảy.

Nam nhân văn nhược đỡ cái mắt kính, bình tĩnh đối diện những dòng số liệu. "Căn cứ vào tìm kiếm mấy ngày nay của ta, nguyên soái chính là tại đây mất đi tung tích. Ta căn cứ số liệu suy tính, sàng lọc, lấy nơi này làm trung tâm hướng ra bốn phía, nơi nguyên soái có khả năng rơi xuống nhất trong tinh hệ, tổng cộng có chín chỗ."

"Tử Kim tinh, Kho Lỗ tinh, Tạp So tinh......"

"Còn có......" Nói tới cuối cùng, nam nhân văn nhược dừng một chút, trên tay click mở một tổ số liệu. "Di tích chiến trường địa cầu cổ."

Ánh mắt nam tử mặt lạnh trói chặt trên màn hình giả lập huyền phù, một lát, nam nhân một lượt thao tác vững vàng trên đài, lạnh giọng ra lệnh. "Phái ra tám phân đội nhỏ, mỗi tinh hệ trong này đều tiến hành tìm kiếm, Tần Diệc Đàn dẫn ba đội, bốn đội đóng giữ nơi này, một khi có tiểu đội trên tinh hệ nào phát hiện tung tích nguyên soái, lập tức tiến đến chi viện."

Nam nhân văn nhược dựa vào lưng ghế, biểu tình nhàn nhạt nhìn nam nhân mặt lạnh, chờ đợi nam nhân mặt lạnh chưa nói xong.

Ánh mắt nam nhân mặt lạnh trói chặt trên màn hình phi thuyền, thanh âm kiên định vững vàng. "Ta dẫn dắt một phân đội, đi đếndi tích địa cầu cổ."

"Ngươi cảm thấy, nên đi sao? Địa cầu cổ tài nguyên khô kiệt hầu như đều không còn, đã bị vũ trụ này vứt bỏ bên ngoài, nếu muốn phá vỡ tầng năng lượng tiến vào di tíchđịa cầu cổ, tương đương với một lần tiến hành xé rách không gian. Xé rách không gian là cái gì ta không cần giải thích, ngươi so với ta đều rõ ràng hơn."

Nam nhân mặt lạnh cúi đầu "Không phải còn có ngươi sao?"

Văn nhược nam nhân hơi sửng sốt, một lát, khóe môi giơ lên một độ cung nhàn nhạt. "Tự nhiên, có bổn thiên tài ở đây, xé rách không gian tính cái gì."

"Phiền toái."

"Tăng tiền lương."

"......"

"Tặng thêm cho ngươi một vé máy bay khứ hồi đếndi tích địa cầu cổ." Không cho tăng tiền lương sẽ không cho ngươi trở về.

"Tăng!!" Khí lạnh tăng thêm, mưa rền gió dữ.

"Đa tạ lão bản thông cảm." Bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính.

"Thu hồi báo cáo thăng chức của Tề thiếu, lý do, dĩ hạ phạm thượng, không tôn trọng thủ trưởng, không hợp cách."

"......"