"Chúng ta không có quen biết, vậy mà vừa gặp mặt đã nói xấu, lại còn chỉ thẳng mặt thì không phải là có điểm bất lịch sự à." Ngụy Nhã ngoài cười nhưng trong không cười nói. Cậu ghét nhất bị chỉ tay vào mặt như vậy khi nói chuyện, có xúc động muốn bẻ gãy ngón tay của đối phương.
Ác linh trọng linh? Là gã đoán bừa hay thật sự đã nhìn ra cái gì rồi? Ngụy Nhã còn chưa có quên, một số dị tộc có thể có được năng lực đặc thù.
Là giả thì không nói, nhưng nếu là thật bị phát hiện...... Hừ, tới chừng đó kẻ chết chính là bọn họ, chứ không phải là cả nhà cậu. Gϊếŧ một người để bịt khẩu, hay gϊếŧ cả một đám người, thật sự không mấy khác nhau, chỉ là sai chỗ số lượng mà thôi. Tốt nhất là đừng để Ngụy Nhã cậu có lý do để đại khai sát giới a.
Ngụy Nhã đương lúc muốn nhìn kỹ xem đối phương có cái gì đặc biệt hơn người, có tính uy hϊếp hay không, nhưng đợi khi cậu ngẩng đầu, Thiên Ân đã sớm tiến lên một bước, không biết là cố ý hay vô tình che trước mặt cậu, vừa vặn đem toàn bộ ánh mắt cay độc của kẻ đối diện đều chắn rớt.
"Vô lễ! Ngươi sao dám ăn nói như thế với tư tế chứ! Còn không mau quỳ xuống tạ tội!" Bách Thụy trước La Hải một bước, nổi giận đùng đùng nói.
À, hóa ra thật là tư tế. Ngụy Nhã không biết có nên cảm thấy may mắn vì trước tiên là nữ dị tộc, sau lại là tư tế, những người cậu muốn gặp đều lần lượt tự chạy tới trước mặt cậu trình diện hay không đây? Nhưng mà nếu cả hai đều không chủ động gây sự với cậu thì cậu có lẽ sẽ cao hứng hơn gấp đôi a.
Trong lòng có đáp án, ngoài mặt Ngụy Nhã lại làm vẻ vô tội, còn có mờ mịt nói "Tư tế là người nào a? Ta chưa từng nghe qua xưng hô này bao giờ."
Ở đây ngoại trừ Thiên Ân, tin rằng sẽ không ai biết cậu mọi chuyện đều rõ, mà cậu thì lại không lo Thiên Ân sẽ đi vạch trần, bằng không thì y cũng đã không chắn trước mặt cậu, trong khi sớm đã biết rõ thân phận của tư tế lúc gã vừa mới xuất hiện rồi.
Bách Thụy mang theo chế nhạo nói "Đừng có giả ngu với ta. Khắp kinh thành ai chẳng biết thân phận cùng địa vị của tư tế. Ngươi đừng tưởng giả vờ như vậy thì sẽ được miễn tội vô lễ."
"Bách Thụy, ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Phỉ Tư bĩu môi nói "Ngụy ca không phải người sống ở kinh thành, không biết cũng là lẽ bình thường. Người không biết thì không có tội. Đừng có chuyện bé xé to nữa."
"Hắn thật sự chưa từng ở kinh thành?" La Hải có chút hoài nghi, lại không hỏi Phỉ Tư mà là trực tiếp quay sang muốn xác nhận với Chu Lệ Uyên, bởi hắn cho là Phỉ Tư có khả năng đang nói dối thay cho Ngụy Nhã.
Từ vụ việc lần trước, tự ý phát ngôn gây hỏng chuyện khiến La Hải bất mãn, làm mấy ngày nay Chu Lệ Uyên toàn bị vắng vẻ, thế nên thấy La Hải chủ động bắt chuyện, cô liền vội biểu hiện nói "Ta với hắn từng ở kinh thành, nhưng khi ấy dị... tộc nhân các ngươi còn chưa xuất hiện thì đã rời đi rồi."
Mỗi lần nhớ tới kinh thành, Chu Lệ Uyên lại hận đến nghiến răng. Nếu không bị Ngụy Nhã liên lụy, thêm đám người nhà cực phẩm kia thì cô ta cũng không phải lăn lộn vất vả mấy năm bên ngoài, còn chịu khổ như vậy a, thời điểm đó sống còn chẳng bằng một tên ăn mày, tự tôn đều bị người ta dẫm đạp như giẻ rách. Tất cả đều không phải do Ngụy Nhã ban cho sao? Nghĩ tới không lâu trước, bản thân còn vì đoạn tình cảm xưa làm cho xao động, thật đúng là ngu xuẩn cực kỳ.
La Hải gật đầu xem như đã biết, chặn lại Bách Thụy còn đang tính gây chuyện, ý tứ cảnh cáo nói "Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Ngươi còn ngại chưa đủ chuyện để lo à?"
Bấy giờ hắn mới giới thiệu "Ngài ấy là tư tế của căn cứ này, vừa mới theo chúng ta trở lại đây. Tư tế chính là đại diện của thần linh, là người đáng tôn kính nhất, vậy nên Ngụy Nhã, những lời đại bất kính vừa rồi bởi vì ngươi không biết nên có thể bỏ qua, thế nhưng nếu lại có lần sau thì đừng trách chúng ta tàn nhẫn."
"Không cần phí lời vô ích với ác linh. Các ngươi nghe ta, mau đem hắn......" Được gọi là tư tế đại nhân chỉ mới nói được một nửa, đột nhiên hai mắt trợn trừng, không hề có dấu hiệu trước đã lăn đùng xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Thấy tư tế bỗng dưng ngất xỉu, mọi người đầu tiên là sửng sốt, mới bắt đầu hoảng đem tư tế vác vào lều, loạn như một tổ ong.
"..." Ngụy Nhã chớp mắt nhìn Thiên Ân thu một gói thuốc nhỏ vào ống tay áo, không khỏi trừu trừu khóe miệng. Người khác đều không thấy nhưng cậu thì lại nhìn rất rõ, lão công nhà cậu vừa rồi chính là thừa dịp mọi người tranh cãi, sớm đã vẩy thứ gì đó vào người tư tế đại nhân, kết quả có thể nghĩ, vị đại nhân nào đó đã lăn đùng xuống đất, miệng còn muốn sùi bọt mép a.
Thiên Ân liếc mắt nhìn Ngụy Nhã, y không cho rằng hành động vừa rồi qua mắt được cậu, thấy cậu đầy vẻ bái phục nhìn lại, thiếu điều muốn giơ ngón cái về phía y, mới không thú vị rời mắt.
Bởi vì tư tế bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn ngất xỉu không rõ nguyên nhân, mà Kỷ Lai thì cũng đang bất tỉnh, thế nên rốt cuộc chuyện ẩu đả trong rừng liền tạm thời gác qua một bên, đợi ngày mai mới nói tiếp.
Cứ tưởng lại phải phí sức nói nói một hồi, không ngờ lại được tạm tha, Ngụy Nhã không nói hai lời liền lôi kéo Thiên Ngọc trở về, đem nhóc từ đầu tới chân đều kiểm tra một phen, xác định nhóc con chỉ bị thương ngoài da không quá nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm, vội đem dược thoa cho nhóc.
Thiên Ân đợi Ngụy Nhã làm xong hết thảy, mới lạnh mặt bắt đầu truy vấn "Thiên Ngọc, sự tình là như thế nào?"
Nghe Thiên Ngọc đem đầu đuôi mọi chuyện kể ra, Ngụy Nhã có chút không rõ "Biết hắn phát điên sao ngươi còn không nhân cơ hội bỏ chạy? Ngươi muốn cứu Sa Luân tới mức bất chấp nguy hiểm sao?"
Ta với hắn mới không thân tới mức đó đâu, còn chưa đánh hắn là may rồi a. Thiên Ngọc xụ mặt nói "Hắn vì ta mà bị thương, nếu ta bỏ chạy thì sẽ thành ra không đúng rồi."
Thiên Ân cùng Ngụy Nhã nghe giải thích liền biết vấn đề nằm ở đâu, vừa tức lại vừa thấy buồn cười. Chung quy vẫn chỉ là một đứa nhỏ a, bề ngoài dù chín chắn tới mấy thì suy nghĩ đôi khi vẫn mang theo ngây thơ, một số chuyện giải quyết không hợp lý cũng là thường tình.
"Ngươi không cần phải cứu hắn." Thiên Ân lắc đầu nói "Đợi khi đủ năng lực thì hãy nghĩ tới chuyện cứu người khác."
"Thật sự không cần phải cứu người đã giúp mình sao?" Thiên Ngọc chớp mắt.
"Lời này thì không đúng rồi." Ngụy Nhã cười giải thích "Là tùy trường hợp a. Ví như chuyện này, đám người Doãn Châu ban đầu vốn không tính động thủ, là Sa Luân chủ động đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tự ý hành động trước, vậy nên việc hắn bị thương ngay từ đầu vốn không liên quan tới ngươi. Nói hắn muốn giúp ngươi, có thể đi, nhưng mà nguyên nhân này có lẽ chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, bởi hắn không nghĩ tới nếu Doãn Châu tức giận, ngươi là người đứng gần cô ta nhất thì sẽ lãnh hậu quả như thế nào a."
Cho dù Sa Luân thật muốn giúp đi, nhưng mà dùng cách trực tiếp như vậy, cho rằng ấu tể chạy nhanh hơn được dị tộc trưởng thành, hay là có khả năng đánh thắng sao? Dĩ nhiên là không thể! Nên ngoài việc chọc giận đối phương thì không có ích lợi gì cả, nhưng thật ra mượn cơ hội để trả thù cá nhân thì lại có thể a. Đừng quên Sa Luân trước đó vốn bị Kỷ Lai vô tình chọc đến thẹn quá hóa giận.
Đứa nhỏ Sa Luân này, thật sự so với Lê Diệp Anh càng thêm đặc thù, Ngụy Nhã chỉ tiếp xúc vài ngày liền không khó nhìn ra được bản chất. Lê Diệp Anh chính là gan bé nên những chuyện không dọa sợ hắn, hắn mới có thể hào phóng bộc phát tính tốt bụng của mình. Nhưng còn Sa Luân thì chính là yêu ghét ra mặt, tính cách nóng nảy còn hơn cả Sa Dực, không sợ trời không sợ đất, còn thích chứng minh thực lực. Nếu là thời bình, một đứa nhỏ có kiểu tính cách như vậy, quả thật rất đáng yêu, cũng rất thường thấy. Nhưng đây là mạt thế a, chơi tiểu tính tình có khi liền phải đem cả mạng đáp vào.
Một nhà của Sa Dực, ngẫm lại thì đúng là toàn cực phẩm mà. Thật sự là bị Sa Dực sủng đến tận trời, bảo hộ quá kỹ, kỹ tới mức khiến cho tầm nhìn đều bị hạn hẹp, nhận thức đã không đuổi kịp thời thế hiện tại rồi.
Thiên Ân nói tới trọng điểm "Thiên Ngọc, người thực sự muốn giúp ngươi thì sẽ suy xét cho tình huống của ngươi. Nếu không thì giúp chỉ thành hại, dù cố ý hay vô tình, thì chịu thiệt nhất cũng chỉ có ngươi."
Mấy chuyện xấu xí như vậy, Ngụy Nhã thật không muốn nói cho Thiên Ngọc biết, nhưng mà cậu hay Thiên Ân đều là người lý trí chiếm ưu thế, đương nhiên biết nặng nhẹ. Cả hai không có khả năng bảo hộ được Thiên Ngọc cả đời, thế nên thay vì làm một tấm khiên, thì đưa cho nhóc một món vũ khí mới là lựa chọn đúng nhất. Khiên dù tốt đến mấy thì chung quy chỉ có tác dụng phòng ngự, không thể dùng để công kích, chưa kể một khi mất đi, bản thân sẽ trở thành kẻ vô dụng không hề có sức chống cự, cũng không thể tự bảo vệ chính mình. Như vậy thì vốn muốn tốt cho nhóc, lại thành ra sẽ hại nhóc.
Thiên Ngọc cẩn thận nghĩ một hồi, gật đầu chứng tỏ bản thân đã biết, cũng quyết định tự kiểm điểm chính mình một phen. Trước khi ra khỏi lều, nhóc hơi ngây người nhìn cha cùng mẫu phụ một lượt, chưa từng nghĩ tới quan điểm của hai người lại hợp nhau đến vậy, không biết còn tưởng là cả hai sớm đã có thảo luận trước.
Thiên Ân nhìn Thiên Ngọc có chút chột dạ vừa nghe xong đã vội trốn mất dạng, khóe môi hơi hơi run rẩy khó phát hiện. Đừng tưởng là y không nhìn thấy Lê Tuấn thảm trạng, thật rõ ràng là không liên quan tới Kỷ Lai, lại không nghe nhóc con kể tới, nghĩ cũng biết tám chín phần mười là có dính dáng tới nhóc rồi.
"Là ta ảo giác hay sao mà cứ thấy Thiên Ngọc mất tự nhiên nhỉ?" Ngụy Nhã sờ cằm, không xác định hỏi.
"Hắn đánh Lê Tuấn." Thiên Ân nói.
"A, hóa ra là sợ bị mắng à?" Ngụy Nhã vỗ tay một cái, nói xong lại nhướng mày "Không nghĩ tiểu gia hỏa vậy mà lại sợ bị mắng nha. Nhưng mà nếu đánh Lê Tuấn thì khẳng định là do tên kia mở miệng không sạch sẽ trước. Không lẽ còn sợ chúng ta trách phạt à?"
Thiên Ân vừa nghe Ngụy Nhã chưa rõ mọi chuyện đã vội bao che, thật sự là nhìn không nổi nữa, không hề báo trước đã đem cậu đẩy ngã, sau đó cả người cũng áp lên.
"Giờ tới phiên ngươi." Sắc tím trong mắt của Thiên Ân như đậm dần, cơ hồ đã muốn chuyển thành màu tím đen, sâu không thấy đáy, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy linh hồn như muốn bị cuốn vào trong. Đẹp đẽ ma mị, lại không kém phần đáng sợ đến nội tâm đều muốn run rẩy, có thể hình dung giống như là bản thân bị nhấn chìm vào một cái hố đen, u tĩnh lại lạnh lẽo, không hề có chứa sinh khí, cố giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi, không khí lại đè ép tới nghẹt thở.
Ánh mắt y, cứ như thể một người đã chết đang đứng trong bóng tối, tĩnh lặng quan sát hết thảy.
Ngụy Nhã bị liên tưởng của chính mình làm cho sợ ngây người. Ha ha, người chết còn sẽ mở mắt nhìn ngươi chắc? Trí tưởng tượng của cậu cũng thật phong phú quá rồi.
Có lẽ là nhìn thấy biểu tình của chính mình phản chiếu trong mắt của Ngụy Nhã, nên Thiên Ân rất mau liền chớp mắt, đợi khi lần nữa mở lại, ánh mắt đáng sợ vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác, vốn dĩ không hề tồn tại.
Ngụy Nhã điều chỉnh tâm tình một chút, xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nâng tay giả bộ chấm chấm nước mắt nói "Ta đã tưởng mình chết tới nơi rồi. Nếu không phải ngươi vừa lúc tới cứu, ngày này năm sau nói không chừng là ngày giỗ của ta a. Ta bị dọa sợ thành như vậy, ngươi chẳng những không hảo hảo an ủi tâm hồn nhỏ bé đang run rẩy của ta, mà còn một bộ đang như muốn thẩm tra phạm nhân là sao chứ? Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!"
"Ngươi là nam, không phải nữ." Thiên Ân trừng mắt nhìn Ngụy Nhã. Cái câu thương hoa tiếc ngọc tưởng y không biết là dùng cho nữ nhân à?!
"Ta tuy là nam, nhưng mà ta đẹp nha. Đã là đẹp thì đều cần được thương hoa tiếc ngọc a." Ngụy Nhã tỏ vẻ ngươi thật thiếu hiểu biết, phải cần ta tới phổ cập tri thức, bổn thiếu gia tính tình phóng khoáng nên mới không thèm chấp nhặt ngươi.
"..." Có ai lại tự nhận chính mình đẹp bao giờ, thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ mà.
Thiên Ân nhất không chịu nổi bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Ngụy Nhã, không nể tình tạt cho một gáo nước lạnh "Ngươi đẹp sao? Một chút cũng không."
"Uy, bổn thiếu gia soái như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngươi vậy mà không nhìn ra à?" Ngụy Nhã trợn mắt nói.
"So với ta đâu?" Thiên Ân ngữ khí không xen lẫn đùa giỡn, nghiêm túc cứ như thể y chỉ đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên, bình thản nói ra một câu kinh người "Không so được thì chính là xấu."
"..." Ngụy Nhã nghẹn họng, câm nín không nói nên lời. Ngọa tào, hàng này là ai a? Tuyệt đối không phải lão công nhà cậu có được không?!
"Lão công, ngươi đừng dọa ta sợ a. Mau nói nói xem, chuyện vừa rồi có phải đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới ngươi không, khiến dây thần kinh hoạt động trở lại gì đó? Hay là bị sốt rồi đi?"
Thiên Ân ghét bỏ gạt tay Ngụy Nhã đang muốn sờ trán y sang một bên, nhìn người biểu tình đầy khoa trương kia, dường như không có ý tứ muốn ngừng đùa giỡn, bực bội liền một phát giật xuống quần của cậu.
Hoàn toàn không lường trước được sẽ bị lão công lột quần, Ngụy - mặt dày vô sỉ - thích tìm chết - Nhã lập tức hóa đá.
Không ngoài Thiên Ân dự đoán, rốt cuộc bên tai cũng thanh tĩnh trở lại.
Ngụy Nhã nuốt khan một cái, cảm nhận rõ ràng phía dưới truyền tới lạnh lẽo, trong đầu bất giác tái hiện tình cảnh thảm thiết lúc vừa trọng sinh, sớm đã bị cậu cố ý hoặc vô tình ném vào một góc, đã lâu không nhớ tới.
"Ha ha ha, ta không đùa nữa là được chứ gì. Đại nhân không cần chấp nhặt tiểu nhân a. Tiểu nhân biết sai rồi, ngài tha cho ta đi." Nam tử hán co được dãn được, lùi một bước tiến ba bước a. Chịu thua trước cũng không có gì mất mặt, là do đối thủ quá mức cường đại, vô pháp phản kháng thôi. Ngụy Nhã bi thúc nghĩ, tự an ủi chính mình.
Thiên Ân chỉ đơn giản muốn dọa một phen, lại không nghĩ vạch quần xuống mới thấy, hai chân của Ngụy Nhã toàn vết bầm tím. Y híp mắt, muốn kéo áo cậu lên để nhìn cả phía trên, lại không nghĩ tới cậu lại liều mạng ôm ngực chống cự, tới lúc này còn không quên diễn một màn thiếu nữ bị khi dễ, ủy khuất cực kỳ nói "Công tử, ban ngày tuyên da^ʍ không hợp lễ a~"
Thấy Thiên Ân vẫn chưa dừng lại động tác, Ngụy Nhã đánh bạo nói "Thần thϊếp tới tháng rồi! Cho nên không thể thị tẩm, thật sự là không thể thị tẩm! Cầu buông tha a!"
"Tới tháng?" Thiên Ân rớt một loạt hắc tuyến, nhận thấy hình tượng của y dạo gần đây luôn đứng trên bờ vực muốn vỡ nát đầy đất.
Ngụy Nhã nhân cơ hội kéo lại áo, nhoẻn miệng cười làm lành nói "Kì thật ngươi hảo soái hảo soái. Không ai soái hơn ngươi hết. Ngươi là đẹp nhất thiên hạ a! Vậy nên không cần tức giận hảo sao? Chơi lưu manh không hợp với hình tượng của ngươi a, một chút cũng không hợp. Cao lãnh cấm dục mới là lộ tuyến của ngươi nha. Không cần bắt chước người khác học xấu."
Thiên Ân cười như không cười nói "Người khác là ai?"
Hửm, ta chỉ nói bừa, làm sao mà biết là ai được? Vừa nghĩ liền thấy Thiên Ân ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, vậy mới phát hiện hóa ra y đang châm chọc chính mình, không khỏi co rút khóe miệng.
Thấy Thiên Ân đã ngồi thẳng dậy, biết là y muốn quay lại chính sự, Ngụy Nhã mặc quần xong mới mặt như đưa đám, xoa loạn tóc nói "Ta biết vừa rồi chính mình có chút lỗ mãng, không biết tự lượng sức đi đánh nhau với dị tộc. Nhưng mà ngươi phải biết lúc đó nhìn thấy hắn suýt chút dẫm lên Thiên Ngọc, ta thật sự không thể trơ mắt mà nhìn a."
"Tiếp tục." Thiên Ân không phản ứng nói.
~Tác giả có lời muốn nói~
Ta vừa viết chương này xong, tự nhiên cảm thấy thật kinh dị a a a!!! Nhưng mà đọc lại lần nữa để sửa lỗi thì lại thấy không có gì kinh dị hết, thật đúng là khó hiểu mà (・・ ) ?