Sư tử sau khi nếm được mỹ vị, còn chưa đã thèm, bắt đầu đánh hơi xung hơi, lắc đuôi hưng phấn quay trở về, mà phương hướng nó sắp đi tới chính là nơi Thiên Ngọc đang nằm.
Siết chặt cốt đao trên tay, Ngụy Nhã chậm rãi nhích người đến gần Thiên Ngọc, nhưng còn chưa đi được nửa đường đã thấy sư tử đột nhiên tăng tốc.
Ngụy Nhã đem nãi quả dưới đất đá vào người nó, sau đó xung quanh chỉ còn lưu lại tiếng hít khí, chỉ thấy sư tử bị chọc giận, đột nhiên chuyển hướng phác lại đây, mà Ngụy Nhã mặc dù đã kịp thời lăn người tránh né nhưng ai cũng khẳng định lần này cậu chắc chắn tiêu đời rồi. Dám chọc giận sư tử, đúng là chán sống.
Ngụy Nhã thấy sư tử vồ hụt nhưng lại không tiếp tục truy lại đây, nó chỉ nhìn cậu một lúc như thể khinh thường cậu không đủ lực uy hϊếp nên muốn quay lại đường cũ, đem con mồi mà nó đã nhắm sẵn đánh chén một trận.
Thấy sư tử vẫn không từ bỏ mục tiêu, Ngụy Nhã lại đá nãi quả vào người nó, còn lấy đá ném, dùng mọi cách thu hút sự chú ý.
Sư tử bị ăn đau lần này thật sự bị chọc giận. Nó gầm lên một tiếng, khiến lỗ tai mọi người đều chấn động, đôi mắt hoàng kim đầy thị huyết nhìn Ngụy Nhã.
Ngụy Nhã lại một chút cũng không sợ hãi, thậm chí còn trừng mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn sư tử, một tay đã lẳng lặng đặt ở bên hông.
"Rống!!!"
Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con mồi, sư tử cũng không ngoại lệ. Nó nhận ra nhân loại trước mặt không hề sợ hãi nó, lại còn cả gan khiêu chiến với nó, điều này khiến nó lập tức muốn đem đối phương xé thành trăm mảnh, cũng không còn để ý tới mỹ vị bên cạnh, hiện tại thì nó chỉ muốn gϊếŧ cho thỏa thích.
Săn thực giả bẩm sinh đều là yêu thích gϊếŧ chóc, càng huyết tinh lại càng trở nên cuồng bạo.
Ngụy Nhã liếc mắt nhìn sư tử đã rời xa vị trí gần Thiên Ngọc, trái tim muốn nhấc đến cổ họng rốt cuộc cũng an ổn xuống.
Sư tử há to bồn máu, muốn đem kẻ đáng ghét trước mặt nhanh chóng gϊếŧ chết, bất quá nó vừa mới phóng lên, còn chưa kịp tiếp đất thì thấy một vệt màu xanh lục chợt lóe, sau đó cả người đau như cắt, lập tức lảo đảo né tránh.
Lại một tiếng xé gió vang lên, trên thân sư tử lại xuất hiện nhiều thêm một vết cắt.
Biến dị đằng trong tay Ngụy Nhã giống như có sinh mạng, chuẩn xác quất vào người sư tử, gai ngược trên thân dễ dàng kéo xuống một tầng da lông cứng rắn kia. Trong một chốc, kẻ nắm quyền chủ công lại thuộc về Ngụy Nhã, còn sư tử thì lại chỉ có thể né tránh, nhưng vì nó hình thể khổng lồ, động tác không được linh hoạt, cho nên trên người càng lúc càng xuất hiện thêm nhiều vết thương.
Không tính đến kiếm thì Ngụy tướng quân sử dụng thuận tay nhất chính là roi điện. Vậy nên lúc trước Ngụy Nhã mới lén cất một đoạn biến dị đằng, bất quá lại không ngờ cần dùng nhanh đến vậy.
Sư tử đã biết thứ màu xanh lục kia đáng sợ ra sao, vì vậy mà nó thoái lui một bước, né xa phạm vi thứ kia có thể vung tới nó. Nhất thời hai bên đều lui về bảo trì trạng thái đề phòng, không ai công kích trước.
Mặc dù Ngụy Nhã thuần thục sử dụng roi nhưng mà vật trên tay thứ nhất là không phù hợp để làm vũ khí, thứ hai là chỉ có thể quất roi như vậy hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể khiến sư tử trầy da tróc vảy chứ cũng không chiếm được ưu thế, một khi nó bất chấp thương tích để công kích thì cậu sẽ lập tức gặp nguy hiểm.
Nhưng những điều này mấy kẻ không giỏi quan sát hay không rành chiến đấu đương nhiên không dễ nhận ra, trong mắt người khác thì Ngụy Nhã hoàn toàn áp đảo sư tử, khiến nó sợ hãi không dám tiến công. Vậy nên...
"Ngu ngốc, lui lại!!!" Phó Quân tận lực đè thấp giọng kêu lên.
Ngụy Nhã vừa nghe liền có dự cảm không tốt.
Mà tiếp theo đó, Ngụy Nhã nhìn thấy sư tử đảo mắt, không còn chú ý đến cậu.
Lê Diệp Anh thấy Ngụy Nhã dụ đi sư tử biến dị, đột nhiên mới nhận ra chính mình vừa rồi hình như đã quyết định sai lầm. Lẽ ra hắn nên cứu Thiên Ngọc trước mới đúng. Thú biến dị từ trước đến nay đều rất thích ăn thịt ấu tể, vậy mà hắn lại nhất thời quên mất.
Trong lòng tràn đầy áy náy, Lê Diệp Anh mắt thấy sư tử không để ý tới bên này thì quyết tâm muốn nhân cơ hội đem Thiên Ngọc kéo lên cây, thế thì Ngụy Nhã cũng có thể nhanh chân leo lên cây tránh sư tử, không cần tiếp tục mạo hiểm.
Bất quá, nghĩ thì hoàn hảo, nhưng thực tế chứng minh khả năng phân tích tình huống của Lê Diệp Anh cực kỳ thảm hại. Bởi vì khuyết thiếu kinh nghiệm, cho nên hắn đã đánh giá thấp chấp nhất của thú biến dị đối với con mồi mà nó đã nhận định.
Ngay khi sư tử phát hiện có kẻ muốn tiếp cận con mồi của nó, nó lập tức táo bạo lên, quay phắc thân muốn nhào tới đem con mồi cướp lại. Cục diện giằng co lập tức bị phá vỡ.
Ngụy Nhã giờ khắc này thật sự muốn gϊếŧ người, rất muốn gϊếŧ người, cực kỳ muốn gϊếŧ người!!!
Cậu vội vàng quất dây đằng quấn lấy một chân của sư tử, muốn đem nó kéo trở về, nhưng mà sự thật hiển nhiên là hoàn toàn vô dụng. Đừng nói là Ngụy Nhã, dị tộc bình thường cũng chưa chắc đã có thể một mình ngăn lại một con sư tử biến dị hình thể lớn đến như vậy.
"Lão tử liều mạng với ngươi!" Ngụy Nhã nghiến răng nói, không tiếp tục phí sức lực kìm hãm sư tử nữa, mà là đuổi kịp nó.
Đem biến dị đằng quấn một vòng quanh cổ sư tử, ra sức siết chặt, nhân lúc nó đang cố vùng vẫy tránh thoát thì Ngụy Nhã đã túm lấy da lông trên người nó, không sợ chết mà leo lên trên.
Mọi người thấy Ngụy Nhã dám cưỡi trên lưng sư tử thì cằm đều muốn rớt xuống đất. Không biết nên khen đối phương dũng cảm hay là chửi cậu não bị úng nước. Tuy nhiên, phải thừa nhận là hình ảnh này thập phần uy vũ khí phách, khiến người ta chấn động, không thể rời mắt.
Sử tử phát hiện tên nhân loại đáng ghét kia dám leo lên lưng nó lại càng ra sức lắc thân mình, muốn đem người trên lưng hất văng xuống đất.
Sức lực của sư tử đúng thật là không thể khinh thường, Ngụy Nhã chỉ cảm thấy nội tạng đều muốn đảo lộn, đầu một trận quay cuồng, thế nhưng vẫn cắn răng bám chặt da lông sư tử, liều mạng dịch chuyển lên phía trước.
Hai chân cậu kìm chặt cổ sư tử, một tay nắm lấy lông bờm của nó cùng níu giữ biến dị đằng, một tay cầm cốt đao, cả người đều nhoài về phía trước.
"Rống!!!" Sư tử bi thảm kêu lên một tiếng, một bên mắt của nó đã hoàn toàn bị hủy, máu không ngừng trào ra từ hốc mắt.
Ngụy Nhã còn chưa kịp rút cốt đao vẫn đang cắm trong mắt sư tử thì chỉ thấy toàn thân nghiêng về một bên, nó muốn đem cậu đâm vào thân cây!
Cốt đao cắm quá sâu không kịp rút, Ngụy Nhã tức khắc chuyển sang dùng tay không. Cậu trực tiếp dùng tay chọc mù một con mắt còn lại của sư tử.
Không đợi sư tử kịp phản ứng, Ngụy Nhã đã nhảy từ trên người nó xuống, đánh một cái lăn, thành công cách ra một đoạn tương đối xa.
Không ai nghĩ tới ngày thường tao nhã thanh lịch như Ngụy Nhã khi ra tay lại độc ác như vậy. Trực tiếp dùng tay không móc xuống một con mắt của sư tử, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến bọn họ nổi một tầng da gà, hơn nữa bàn tay kia hiện tại vẫn còn nhuộm đầy máu cùng dịch nhầy. Vậy mà có người từng cảm thán Ngụy Nhã có bàn tay thon dài lại trắng trẻo như vậy thật khiến người ta ganh tỵ, còn đoán cậu trước đây có lẽ là nhạc sĩ, bởi vì bàn tay kia dùng để đánh đàn piano thì chính là cực phẩm.
Bị chọc mù hai mắt đối với săn thực giả chính là không khác nào đã chết, bởi vì mắt không thể dùng cũng tức là đánh mất đi khả năng săn mồi, chỉ có thể đói chết, vậy nên sư tử lần này toàn thân đều tràn ngập hơi thở táo bạo.
"Rầm" một tiếng, Ngụy Nhã đã bị sư tử phác gục trên mặt đất, mặc dù cậu đã mau chóng tránh né nhưng hiển nhiên tốc độ không thể sánh bằng thú biến dị, đặc biệt là khi nó hiện tại không muốn tha cho cậu, muốn cùng cậu liều mạng.
Hai chân trước của sư tử đè lại bả vai của Ngụy Nhã, móng vuốt của nó cắm sâu vào da thịt như thể muốn ghim cậu trên mặt đất, không cho cơ hội chạy trốn.
Trong miệng tràn ngập tanh ngọt, Ngụy Nhã đem máu tươi sắp trào ra khóe miệng nuốt trở về, hai tay nỗ lực chặn lại cái mồm to đầy hàm răng sắc nhọn đang muốn xé xác cậu.
Nhưng mà những gì Ngụy Nhã đang làm thật sự chỉ như đang cố kéo dài hơi tàn.
Vốn dĩ sư tử đã bị chọc mù hai mắt là thời cơ tốt nhất để phản công, nhưng mà lại không có một ai dám ra tay, hay phải nói rằng không ai muốn đi hỗ trợ Ngụy Nhã.
Ngụy Nhã đương nhiên không trông cậy việc người khác sẽ hỗ trợ mình, nhưng cậu lại không ngờ bọn họ lại nhu nhược tới mức chỉ biết tránh né. Đợi khi cậu thất thủ, bọn họ cho rằng con sư tử này sẽ buông tha bọn họ sao? Đương nhiên là không! Một khi nó đã phát cuồng tới mức không cần mạng thì việc muốn đâm ngã cây rõ ràng sẽ dễ như trở bàn tay, gϊếŧ bọn họ cũng sẽ không còn vì để lấp bụng mà sẽ thành cách để nó phát tiết cuồng bạo của mình.
Cánh tay đã tê rần, khoảng cách mỗi lúc lại bị kéo gần, Ngụy Nhã chỉ biết chính mình lần này e rằng xong rồi.
Chắc là cậu sẽ không thể trụ đến khi Thiên Ân quay trở về.
Nhưng mà có lẽ cậu vẫn còn có thể kéo theo đầu sư tử này chết cùng, có vậy thì Thiên Ngọc sẽ được an toàn.
Ngay khi Ngụy Nhã chống cự sư tử trong vô vọng, đầu mỗi lúc một trầm thì lại như loáng thoáng nghe thấy một tiếng khóc nấc quen thuộc vang lên, cậu còn cho rằng chính mình vì mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác, bởi vì làm gì có ai sẽ vì cậu mà khóc cơ chứ, trên đời này sẽ có người vì cái chết của cậu mà đau lòng sao?
"Mẫu... phụ......"
~Tác giả có lời muốn nói~
Ta thích nhất mấy đoạn hành động, nhưng mà đáng buồn là ta tệ nhất là miêu tả hành động. Tưởng tượng trong đầu cũng gay cấn lắm đấy, nhưng đợi tới hồi chuyển thành từ ngữ để diễn đạt thì......(πーπ)