Người đến chợ giao dịch cũng không tính là quá đông đúc tấp nập như trong tưởng tượng. Nơi đây thành lập chủ yếu là dùng để trao đổi hàng hóa, dùng vật phẩm có giá trị tương đương để đổi lấy thứ mình muốn, ví dụ như có thể dùng thịt cùng da thú đổi một bộ đồ dùng làm bếp hay một bộ chăn bông, những thứ này hiện tại vẫn chưa thể tái sản xuất số lượng lớn được nên giá thập phần trân quý, cho nên cũng chỉ có những nhà sống khá giả một chút, không thiếu ăn thiếu mặc thì mới đến chợ giao dịch. Không lạ khi Thiên Ân cùng Ngụy Nhã vừa đặt chân đến ngoài chợ liền nhận được nhiều lời chỉ trỏ bàn tán, một số kẻ còn làm vẻ mặt như quả nhiên là thế, khinh bỉ cùng trào phúng không hề thu liễm.
Ngụy Nhã mới mặc kệ ánh mắt của người khác, chậm rãi đi bên cạnh Thiên Ân dạo quanh. Đi ngang qua một sạp hàng tương đối sạch sẽ, phía trên còn có một cái mái che, bàn bày đủ loại bánh ngọt, Ngụy Nhã ngăn không được nhìn nhiều thêm vài lần. Bánh ngọt trang trí không quá cầu kì nhưng hương vị lại khiến những người đã lâu không ăn những thứ khác ngoài lương thực chính vừa nhìn đã thèm, trong miệng không ngừng tiết ra nước bọt.
Ngụy Nhã không phải người thích ăn ngọt, trước và sau cũng không khác biệt, nhưng cậu chợt nhớ cách đây không lâu cậu còn vì bánh ngọt mà náo loạn một hồi, nghĩ cũng biết không phải đòi cho chính mình ăn, này còn không phải là vì Chu Lệ Uyên nữ nhân kia thèm ăn bánh ngọt liền năm lần bảy lượt tố khổ với cậu hay sao?!
Mười cân thịt chỉ đổi được một cái bánh bông lan bé tí xíu, còn không đủ nhét kẽ răng. Ngụy Nhã giật giật chân mày, còn may là Thiên Ân chưa mua, bằng không chắc cậu tiếc đến đau ruột mất.
Lại nhìn vài sạp hàng một vòng, Ngụy Nhã kinh hỷ phát hiện có một sạp bán vải vóc, quần áo may sẵn, còn có cả kim chỉ. Người bày sạp là một lão nhân, mái tóc dù đã bạc hơn phân nửa nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, thấy người ghé vào sạp của mình còn cười niềm nở chào hàng.
Ngụy Nhã sờ sờ một khối vải vóc, chất liệu rất tốt. Cậu nhìn lão nhân, bày ra một nụ cười nói "Lão nhân gia, ta dùng thuốc tây y trao đổi với ngươi thế nào?"
"Ngươi có thuốc tây y? Vẫn là còn hạn sử dụng hay không?"
"Tất nhiên là còn, trong vòng năm năm tới vẫn sử dụng được." Ngụy Nhã kéo mặt dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ lên, xoay một cái liền bật mở, bên trong có hai ngăn phân biệt hai loại thuốc "Thuốc trị nhồi máu cơ tim cùng cao huyết áp."
Nếu không phải mặt dây chuyền kì thực là một hộp thuốc chuyên dụng thì khẳng định là đã sớm bị cướp đoạt từ lâu, hơn nữa trong lúc tắm không phải vì vô tình sờ lên cổ lại tò mò mở ra thì Ngụy Nhã cũng sớm quên mất bên trong nó chứa thuốc.
Lão nhân lập tức mắt sáng rực lên, hai loại đều là thuốc điều trị những bệnh chỉ có dùng tây y mới đem lại hiệu quả nhanh nhất "Nhiêu đây đổi được cho ngươi ba bộ quần áo."
Ngụy Nhã nhướng mày "Phải không? Lão nhân gia hẳn là biết đây đều là thuốc được điều phối mới nhất từ P viện nghiên cứu cho nên không có tác dụng phụ, hơn nữa thuốc tây y trong một thời gian ngắn không thể tái sản xuất. Ba bộ quần áo có phải quá ít không?"
"Quần áo trước mạt thế cũng là hàng hóa hiện không thể sản xuất a."
Dù quần áo cũng đã thành mặt hàng khan hiếm nhưng so với thuốc trị bệnh thì cái nào quan trọng hơn, không cần nghĩ cũng biết. Mạt thế lúc sau, trên đường chạy nạn muốn thu quần áo bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhưng thuốc của P viện nghiên cứu từ trước hay sau mạt thế đều là quý, không có gia thế chỉ dựa vào tiền thì tranh mua không nổi. Ngụy Nhã cũng là vì bà ngoại mới cùng người khác đoạt, tùy thời mang theo bên người để đề phòng cấp bách.
Ngụy Nhã đứng dậy phủi phủi quần áo, một bộ muốn rời đi, còn quay sang Thiên Ân nói "Chúng ta vẫn là tìm chỗ khác trao đổi đi. Ta mới không tin không có người cần đổi thuốc."
"Chờ đã!" Lão nhân không ngờ tới Ngụy Nhã lại nóng tính như vậy, còn chưa cò kè mặc cả thì đã muốn rời đi, xem ra muốn ăn xén ăn bớt một chút cũng không được, đành thở dài nói "Mười bộ quần áo! Nếu ngươi không muốn đổi thì ta cũng hết cách."
"Năm bộ người lớn, ba bộ trẻ con, một cuộn vải, sợi bông cùng kim chỉ." Ngụy Nhã tỏ vẻ ngươi không đồng ý thì ta liền rời đi, dù sao ta cũng không phải rất muốn đổi.
Lão nhân trợn trừng mắt, tức đến nghẹn đỏ mặt, nhưng nghĩ tới bản thân tuổi tác đã cao, về sau không tránh khỏi những bệnh người già thường mắc phải, vẫn là gật đầu đồng ý. Thuốc của P viện nghiên cứu hiệu quả từ lâu đã được kiểm chứng nhưng số lượng sản xuất lại ít ỏi, người bình thường muốn mua cũng không được, cuộc giao dịch này vẫn tính là có lời.
Đạt được mục đích, Ngụy Nhã mới lại mỉm cười, nhưng so với lúc đầu nhìn thấy không hiểu sao lại khiến lão nhân cảm thấy cả người đều không khỏe.
"Thiên Ân, mau đến đây. Ta giúp ngươi chọn quần áo."
Từ đầu tới cuối vẫn không can dự vào, Thiên Ân bất đắc dĩ nhìn người đang lôi kéo cánh tay của y nhưng cũng không đẩy ra. Tùy ý đối phương đo quần áo lên người y.
Quần áo khá đa dạng, Ngụy Nhã chọn lựa những bộ chất liệu tốt không dễ rách, màu sắc thiên ấm, đem so lên người lão công nhà mình.
"Ngươi nói coi, sao ngươi lại sinh ra hoàn mỹ như vậy a? Mặt đã đẹp mà lại còn là cái giá áo trời sinh nữa chứ?!" Ngụy Nhã không cao hứng nói, mỗi lần nhìn cơ thể kiện mỹ của Thiên Ân thì lại nhớ tới dáng người trước đây của mình, nhịn không được nhéo nhéo phần bụng ẩn hiện cơ bắp của Thiên Ân, nhận được cái trừng mắt cảnh cáo của y mới thu hồi bàn tay đang làm loạn.
"Giữa chợ lại đứng ve vãn nam nhân, đúng là không biết xấu hổ." Một giọng nói châm chọc đột nhiên cất lên tại sạp hàng bên cạnh.
Ngụy Nhã nhận ra nữ nhân vừa lên tiếng kia là một trong ba người đứng ngoài ruộng ngày hôm qua, không khách khí nói "Ta ve vãn nam nhân nhà ta, liên quan gì tới ngươi."
Thiên Ân nghe bốn chữ "nam nhân nhà ta" Ngụy Nhã nói không hề mất tự nhiên, ánh mắt hơi híp lại, con ngươi xinh đẹp chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Triệu Yến không nghĩ tới đối phương sẽ phản bác, nhất thời kinh ngạc, xong lại không vui nói "Ban ngày ban mặt cùng đồng tính tú ân ái, không biết nhục lại còn mạnh miệng gớm!"
Ngụy Nhã không đáp trả, mắt cũng không nhìn Triệu Yến, hăng hái lựa đồ cho Thiên Ân "Bộ này mặc lúc đi săn không sợ bị nhánh cây cứa rách. Ngươi thấy được không?" Hoàn toàn xem người đang nổi giận nhìn mình tựa như không khí. Cậu mới không rãnh cũng người khác đấu võ mồm.
Cậu thích giữa thanh thiên bạch nhật tú ân ái đấy, dám có ý kiến chắc?!
Triệu Yến nghẹn một bụng hỏa khí nhưng nhìn đến Thiên Ân bên cạnh Ngụy Nhã vẫn là nén giận rời đi. Dù y là người tàn tật nhưng thể lực của dị tộc vẫn không thể xem thường, một tay cũng đủ bóp chết cô ta, tốt nhất là không nên trêu chọc vào.
Chọn cho Thiên Ân cùng Thiên Ngọc mỗi người ba bộ, lại lấy cho bản thân hai bộ, Ngụy Nhã tâm tình phi thường tốt lôi kéo Thiên Ân đi tiếp.
Chính là đương lúc đi dạo lại bị ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt khiến Ngụy Nhã phải nâng tay che lại mắt, đợi khi nhìn được thứ đang phản quang kia là gì thì cậu liền ngây người.
Một nam nhân bày một sạp hàng đơn giản trên đường, chỉ dùng mỗi tấm da thú dơ bẩn lót trên mặt đất, bên trên bày mấy viên đá đen lòi lõm hình dáng xấu xí, mặc dù thật xấu nhưng khi ánh sáng chiếu vào thì lại phản quang bảy sắc. Tuy nhìn lúc nó phản quang rất đẹp nhưng không ai lại ngu ngốc mua những viên đá vô dụng về nhà, ngoại trừ để ngắm thì không có công năng nào cả, vậy nên chủ sạp cũng nửa tỉnh nửa mê vắt chéo chân nằm một bên, hoàn toàn không cần lo lắng có kẻ đến cướp, cũng không nghĩ sẽ có người muốn mua.
Ngụy Nhã nhìn chằm chằm mấy viên đá đen kia, đem một viên cầm trên tay, che dấu kích động trong mắt. Thật sự là kim cương đen!!!
Ngụy Nhã cao hứng đến sắp hỏng rồi, nhưng trên mặt vẫn là duy trì vẻ bình tĩnh. Kim cương đen không phải than hay bất kì loại quặng nào từng tồn tại trước đây, độ cứng có khi còn cao hơn cả kim cương, dùng làm nguyên liệu để rèn đúc vũ khí chính là lựa chọn tốt nhất. Tương lai vũ khí cùng cơ giáp đa số đều dùng kim cương đen luyện chế thành. Ngụy Nhã thật không rõ tại sao hiện tại đã xuất hiện kim cương đen, chẳng lẽ là do thời tiết biến đổi dẫn đến việc thành phần cấu tạo của một số vật đều chậm rãi sản sinh ra biến hóa?
"Viên đá này bán như thế nào?" Ngụy Nhã thăm dò hỏi. Cậu quyết định rồi, cho dù trường kỳ cậu phải cắt xén khẩu phần ăn của bản thân thì cũng phải mua cho bằng được. Muốn rèn được vũ khí tốt nhất thì phải dùng nguyên liệu tốt nhất. Thiên Ân nếu như có được vũ khí tốt thì việc săn thú biến dị cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần phí quá nhiều thể lực.
Nam nhân dùng ánh mắt như nhìn phải kẻ ngốc để xem Ngụy Nhã, lại nhìn cuộn vải trong tay cậu, nghĩ sắp tới là mùa đông liền tùy tiện nói "Đem cuộn vải của ngươi tới đổi."
Ngụy Nhã nhìn cuộn vải cậu vừa đổi được, vốn tính về nhà làm thành hai bộ chăn bông để thay cho mảnh da thú thô cứng vẫn thường đắp, nhưng mà nghĩ tới vũ khí mới là ưu tiên hàng đầu nên cậu cũng chỉ đành nhịn đau đem đổi.
"Đổi thứ này làm gì?" Thiên Ân cầm một viên trên tay hỏi.
"Thứ này a, là thứ tốt." Ngụy Nhã mười phần tự tin nói "Đợi về sau ngươi sẽ biết."
Muốn luyện kim cương đen thành vũ khí không phải cứ tùy tiện quăng vào lò nung là thành, phải mất rất nhiều thời gian người ta mới tìm được phương pháp, mà khoảng thời gian trước đó kim cương đen liền như tảng đá vô dụng giống nhau, không ai để mắt đến, tình cờ gặp cũng là đương sỏi mà đá. Cũng may là chưa ai phát hiện ra tính chất của kim cương đen, bằng không thì muốn dựa vào một cuộn vải đổi một viên cũng không nổi, càng đừng nói là hơn chục viên.
Một chuyến đi này thật sự là đại thu hoạch, Ngụy Nhã đang muốn mau chóng về nhà nghiên cứu kim cương đen thì đầu đột nhiên một trận choáng váng, hình ảnh không ngừng chồng chất lên nhau, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì trước mắt đã tối sầm, mất đi ý thức.
~Tác giả có lời muốn nói~
Sắp thi, sắp không còn rãnh nữa rồi (πーπ)