Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

Chương 3: Sa cơ thất thế

Rõ ràng bản thân đã bất tỉnh nhân sự trước khi trình tự huỷ khởi động nhưng Nguỵ Nhã nghĩ cậu sẽ không bao giờ quên được cảm giác đau đớn như muốn chết đi sống lại từ vụ nổ. Cậu tự hứa với lòng, nếu như có kiếp sau, cậu nhất định có muốn cùng địch đồng quy vu tận thì cũng chọn cho mình cái chết bớt dày vò một chút.

Nghĩ đến việc cơ thể mình bị nổ tung thành từng mảnh, hoá thành tro bụi trong vũ trụ, cậu thật muốn tự vỗ tay ca ngợi chính mình.

Chậc, chết vì hoà bình của đế quốc, anh dũng hy sinh,... Tính lại thì sự ra đi của cậu cũng không uổng phí, ít nhất sẽ có nhiều người vì những công lao kia mà khóc tang cho cậu a! Vả lại, gia gia sẽ không thể trách cậu chưa thực hiện được lời hứa đã mất mạng khi mà cậu đã thực hiện lời hứa đến tận hơi tàn, bảo đảm Nguỵ gia sẽ được ghi danh trong quân sử nha.

Tự an ủi thì như vậy, nhưng Nguỵ Nhã phải công nhận là hy sinh theo cách của cậu là việc làm ngu xuẩn nhất mà cậu từng làm. Bằng chứng là đến tận lúc này cậu vẫn còn cảm nhận rõ đau đớn đây.

Từ từ đã! Hình như có gì đó không đúng? Người chết còn biết đau là gì à?!

Khi đập vào mắt là bốn góc phòng cũ nát cùng hơi đất xông vào mũi, Nguỵ Nhã liền co rút khoé miệng.

"Hẳn là bị ảo giác rồi!" Nói xong liền nằm xuống chỗ cũ, nhắm mắt lại. Chừng vài giây sau, người đang nằm trên mặt đất không khác nào xác chết lại mở bừng mắt, bật người ngồi dậy "Gì mà ảo giác, người chết còn gặp ảo giác chắc?!"

Mặc dù được trọng sinh là chuyện đáng vui mừng nhưng không hiểu sao Nguỵ Nhã lại cảm thấy chẳng vui vẻ tí nào, còn có dự cảm sắp gặp chuyện chẳng lành.

Là một người sống trong thời kì khoa học công nghệ tiên tiến, đối với những thứ huyền huyễn như trọng sinh, xuyên không này nọ, chỉ có những người biết đọc cổ văn mới tin tưởng. Trường hợp em gái của Nguỵ Nhã cũng tương tự, mặc dù là bên chuyên ngành nghiên cứu lịch sử nhân loại nhưng lại có đam mê mãnh liệt đối với những bộ truyện loạn thất bát tao từ ngàn năm trước. Hậu quả là đối với việc mình được trọng sinh, cậu cũng không khó tiếp thu lắm, không biết có nên tự hào vì chuyện này không ta?

Nếu hỏi tại sao Nguỵ Nhã bỗng dưng nhớ đến em gái mình thì câu trả lời ngắn gọn là: Bằng mắt thường nhìn thấy, cậu nghi ngờ mình có thể đã lạc đến thời kì đồ đá!!!

Tường được xây bằng một thứ có vẻ cứng như đá, trên trần lại không phủ một lớp sơn phát sáng, còn có cửa sổ nhìn không mấy an toàn,... Toàn bộ căn phòng, hoặc có lẽ là căn nhà, diện tích không hề lớn. Nói thẳng ra thì phòng thay đồ của cậu trước kia còn lớn hơn nơi này gấp mấy lần.

Nguỵ Nhã quan sát xung quanh một lượt, tỉ mỉ nghiên cứu xem mình đang ở thời đại nào trong lịch sử. Hy vọng không phải đầu kỷ băng hà, nếu không dưới tình hình hiện tại, không thể nghi ngờ rằng cậu sẽ bị đông lạnh đến chết, sau đó chừng vài thập niên trôi qua, những người còn sống có thể tìm thấy một Nguỵ tướng quân đã hoá thạch a.

Nguỵ Nhã lúc tìm được một vật dùng để đựng nước, còn chưa kịp uống để giải toả cơn khát thì đã lặng lẽ rớt ba vạch hắc tuyến khi phát hiện hình ảnh phản chiếu trên mặt nước có dung mạo khá quen mắt, phải nói là quen đến không thể quen thuộc hơn.

Đừng bảo là cậu trọng sinh vào người cũng tên "Nguỵ Nhã" đã xuất hiện trong giấc mơ của mình đi?!

Không lẽ nơi này là địa cầu sớm đã bị diệt vong từ ngàn năm trước?

Nhưng mà nếu cậu nhớ không lầm thì giấc mơ cuối cùng của cậu dừng tại thời điểm đối phương vẫn còn học sơ trung, nhưng hiện tại bề ngoài của cậu ước chừng là học sinh cao trung đi? Như vậy, câu hỏi đặt ra là một kẻ ngậm thìa vàng lớn lên như đối phương, đã gặp biến cố lớn như thế nào mới trở nên sa cơ thất thế như bây giờ a? Chỗ này nhìn kiểu gì cũng không giống nơi một thiếu gia sẽ ở!

Nguỵ Nhã sờ sờ mặt mình, da có hơi khô ráp, cả người nhìn ốm yếu, gió thổi mạnh ước chừng cũng đủ hất bay đi,... Cậu chợt hít sâu một hơi, chậm rãi vén vạt áo đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần của mình, âm thầm cầu nguyện.

"Có phải không vậy?! Tám khối cơ bụng của lão tử! Cái thân thể ốm yếu như con gà bệnh này là của ai?!"

Nguỵ Nhã còn chưa mắng xong thì đã thấy choáng váng đầu óc, bất đắc dĩ phải ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Mới xung khí một chút đã chịu không nổi rồi, với một người từng đạt thể năng loại ưu như Nguỵ tướng quân, cái thân thể yếu ớt hiện tại đúng là quá đả kích người nha!!!

Nhưng mà rõ ràng đối phương khi học sơ trung vẫn luôn nổi bật trong các môn thể thao, thân thể cũng khoẻ mạnh, ít khi bị bệnh, sao chỉ trong vòng mấy năm đã trở thành như thế này? Rốt cuộc đã có chuyện kinh thiên động địa tới mức nào xảy ra, hay là chủ nhân cơ thể này cùng người trong giấc mơ của cậu vốn không liên quan đến nhau?

Nếu đổi lại là trước đây, Nguỵ Nhã sẽ không tin rằng người trong giấc mơ của mình có tồn tại ngoài đời thực. Tuy nhiên, khi mà trọng sinh còn xảy ra được thì có chuyện gì không có khả năng xảy ra? Một giấc mơ bình thường có khả năng diễn biến liên tục, sống động như thật à?

Nhưng mà giả sử như nghi vấn của Nguỵ Nhã đúng với sự thật thì cậu cũng không thấy mình nên ăn mừng. Đối với người tên "Nguỵ Nhã", thú thật cậu cũng không biết nhất thanh nhị sở về đối phương, căn bản là chỉ khi chìm vào giấc ngủ, cậu mới thấy tóm tắt những sự kiện trong đời của cậu ta. Vậy nên mặc dù nói cậu cùng người trong mơ đồng thời lớn lên, nhưng khi cậu trưởng thành, đối phương vẫn còn ngồi trên ghế sơ trung. Hơn nữa, về sau khoảng thời gian dành cho việc ngủ của Nguỵ Nhã càng lúc càng ngắn thì những chuyện cậu thấy được cũng không nhiều.

Nguỵ Nhã không dám chắc mình có thể che mắt việc đoạt xá hay không, nghe nói người thời xưa nếu phát hiện sẽ bị xem là tà ma ngoại đạo, đem lên dàn tế hoả thiêu, chặt đầu, ngũ mã phanh thây, lăng trì,... Nguỵ Nhã lau mồ hôi lạnh trên trán, cậu tuyệt đối không muốn chết theo cách bi thảm như vậy! Thà rằng ban cho cậu một viên đạn thép vào tim, chết ngay lập tức mà không hề đau đớn thì cậu không sợ, còn chết theo cách dằn vặt, đau khổ thế kia thì đừng!

Trong đầu liên tưởng đến một ngàn lẻ một cách tra tấn mà em gái từng liệt kê, âm thầm nuốt nước bọt. Người thời xưa thật đáng sợ! Từng là tướng quân thì đã sao, chết theo cách khủng bố như vậy thì ai mà không sợ!

"Có người đến?" Nguỵ Nhã cảnh giác nhìn về phía cửa, thủ sẵn một thứ sắc bén có bề ngoài tương tự như con dao mà mình vừa tìm được đem giấu sau lưng. Tại một nơi xa lạ, cái gì cũng không biết, cẩn thận đề phòng không phải việc dư thừa.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng đối với người làm quân nhân nhiều năm như Nguỵ Nhã vẫn nghe được rõ ràng. Cậu nín thở, nép sát người vào bức tường. Lúc cánh cửa bật mở, cậu vừa định ra tay chế trụ đối phương thì... Nguỵ Nhã giật giật khoé miệng, đối phương quá thấp, căn bản là nếu muốn kiềm hãm hai tay của đối phương thì phải cúi thấp người xuống mới được, bởi chiều cao của cả hai chênh lệch không nhỏ.

Tội lỗi a! Xém tí nữa là cậu trở thành kẻ bắt nạt trẻ nhỏ rồi! Vậy chẳng phải là sẽ mất sạch mặt mũi của cậu hay sao?!

"Mẫu phụ, dùng thuốc." Một giọng nói lạnh băng cất lên khiến nhiệt độ xung quanh như hạ xuống vài độ.

~Tiểu kịch trường~

Nguỵ Nhã: "Trả ta tám khối cơ bụng a!!!"

Thiên Ân: "Ngươi không cần cơ bụng."

Nguỵ Nhã: "Có biết dáng chuẩn là gì không hả? Cái cơ thể nhu nhược như thư sinh này không phải ta."

Thiên Ân: "Ngươi tự tin mình giữ dáng chuẩn được bao lâu?"

Nguỵ Nhã: "Mau buông! Ta còn chưa luyện được cơ bụng...... A~ Không được cởi! Lưu manh!"

~Tác giả có lời muốn nói~

Dạo này s1apihd.com còn chưa fix lỗi nên ta lười sáng tác ghê nha *thở dài*