Edit + Beta: Vịt
May mà trong nhà Thẩm Gia Ngôn còn có một phòng ngủ, trước kia cậu và bạn cùng phòng thuê chung, sau đó bạn cùng phòng dọn đi, phòng liền để trống.
Thay drap giường là có thể ngủ, Tạ Kế Hiên xách hành lý chuyển vào, phòng đương nhiên không lớn bằng phòng ngủ ở biệt thự lớn của anh, nhưng một người ở không gian đủ rồi.
Thẩm Gia Ngôn ở nội thành, không giống môi trường an tĩnh như trong nhà Tạ Kế Hiên, lầu dưới có cửa hàng siêu thị, lúc gần tối cực kỳ náo nhiệt, nếu muốn tuyệt đối an tĩnh là không được. Thẩm Gia Ngôn cẩn thận nói với Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên nói: "Không sao, tôi thích náo nhiệt."
"Chỗ tôi cũng không có phòng gym, anh muốn tập, thì phải tới chỗ công ty mới được."
Thẩm Gia Ngôn nói: "Đúng rồi, hai chúng ta còn phải dùng chung phòng vệ sinh." Ở trong biệt thự, Tạ Kế Hiên có phòng vệ sinh riêng của mình, anh ở mặt vệ sinh này hình như rất chú ý, không biết có thể thích ứng hay không.
Nơi này phòng vệ sinh ít hơn một nửa so với trong biệt thự, nhưng chỗ coi như rộng rãi, có bồn cầu bồn tắm, bệ rửa mặt, sàn nhà sạch sẽ, bởi vì nguyên nhân không thường dùng đồ thoạt nhìn còn rất mới.
Tạ Kế Hiên nhìn bồn tắm, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên, Thẩm Gia Ngôn nhìn dáng vẻ anh không được tự nhiên, chẳng lẽ là không thích: "Tạ tổng, có thể chứ?"
Tạ Kế Hiên gật gật đầu, mặc không biểu tình nói: "Cậu chịu chứa tôi đã tốt lắm rồi, tôi không có nhà để về không có tư cách xoi mói."
"......" Được rồi.
Sáng sớm thức dậy, Thẩm Gia Ngôn quên mất chuyện Tạ Kế Hiên vào ở, mở cửa phòng ngủ ra nhìn thấy trong phòng bếp có người, sợ hết hồn, sửng sốt hồi lâu mới nhớ tới Tạ Kế Hiên ở đây. Vào bếp vừa nhìn, Tạ Kế Hiên đang tráng trứng, còn biết thêm hành băm, thoạt nhìn món ăn rất không tệ.
"Tạ tổng, anh đói hả? Phía dưới có quán ăn sáng."
Trong nhà chỉ có một hộp trứng gà và mấy túi canh rong biển ăn liền, Thẩm Gia Ngôn bình thường cũng không ở nhà nấu cơm, không có nguyên liệu, bình thường đều đi ra ngoài ăn.
"Đồ bên ngoài không vệ sinh, cậu hiện tại không thể so với người bình thường vẫn là ăn chút đồ có dinh dưỡng mới tốt."
Rất nhanh trứng gà tráng xong, Thẩm Gia Ngôn không có cách nào rót hai bát canh rong biển, lại cắt ít bánh chiên hôm qua chưa ăn hết, thêm một đĩa dưa chuột muối ăn kèm.
Thẩm Gia Ngôn ăn một miếng trứng gà, Tạ Kế Hiên nhìn chằm chằm cậu: "Ăn ngon không?"
Hơi cháy còn không có mùi vị, may mà kỹ thuật diễn của Thẩm Gia Ngôn online, cười nói: "Ăn ngon." Tạ đại tổng tài tự mình làm điểm tâm, cậu phải cho mặt mũi a, dù sao cũng không khó ăn, ăn cũng không chết người.
Tạ Kế Hiên thấy cậu nói ăn ngon nhịn không không được lộ ra vẻ mặt thỏa mãn đắc ý, tự mình cũng bắt đầu ăn, một miếng ăn vào, lập tức cứng lại, biểu tình hết sức khó nói lên lời. Thật lâu, mới khó khăn nuốt xuống, sắc mặt đỏ lên không nói tiếng nào đứng lên rời đi. Chỉ chốc lát cầm ví tiền trở lại: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."
"......"
Hai người ở quán trà bên ngoài ăn sáng, Thẩm Gia Ngôn trước khi đi, giao chìa khóa cho Tạ Kế Hiên. Cậu còn có chút không yên lòng, cũng không biết chỗ ở nhỏ của mình Tạ Kế Hiên ở quen không.
"Nếu như có chuyện thì phải đi tìm quản lý khu, không được gọi điện thoại cho tôi."
Tạ Kế Hiên nhận lấy chìa khóa, Thẩm Gia Ngôn nhìn anh mặc một thân tây trang nổi tiếng, khí chất trời sinh cao cao tại thượng một chút cũng thích hợp ở "chỗ nhỏ" như thế này. Tạ Kế Hiên ngược lại ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Gia Ngôn nghĩ, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu? Hóa ra Tạ Kế Hiên cũng có loại cảm giác này sao?
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút vui, nhìn Tạ đại tổng tài ở trước mặt cậu "Ủy khúc cầu toàn", cảm giác này có chút sướиɠ a.
Tạ Kế Hiên trịnh trọng nói: "Tôi sẽ trông nhà cẩn thận."
Thẩm Gia Ngôn đột nhiên có loại thị cảm chồng đi ra ngoài, vợ nhỏ ngoan ngoãn trông nhà. Cậu khích lệ: "Làm tốt lắm, tôi đi đây."
Lúc xế chiều, Thẩm Gia Ngôn mang theo trợ lý Đổng Hạ Lãng đến trụ sở phim ảnh, sau khi ở khách sạn đăng ký vào ở, lập tức tới địa điểm quay. Mọi người đều đã đến, nữ chính Trương Thiệu Nhiên đã sớm quay phim. Thẩm Gia Ngôn makeup, tạo hình trên người, thử trước một chút vị trí đi, tới buổi tối mới quay cảnh đầu tiên.
Bắt đầu chính là cảnh đối diễn với nữ chính.
Thẩm Gia Ngôn có chút khẩn trương, đứng trước mắt cậu nhưng là ảnh hậu hai lần, phái kỹ thuật diễn được công nhận, đợi lát nữa vạn nhất mất mặt quá mức, sau này đều sẽ bị chèn ép.
Trương Thiệu Nhiên trước mặt công chúng là hình tượng chị đại, nhưng cá nhân thì rất bình dị gần gũi, cô nhìn ra Thẩm Gia Ngôn khẩn trương, khích lệ nói: "Nghe đạo diễn nói cậu đã rất quen thuộc kịch bản, không sao đâu, dựa theo cảm giác của cậu làm là được, không cần áp lực."
Thẩm Gia Ngôn nghe vậy bình tĩnh không ít, chuẩn bị kỹ càng.
Bọn họ quay bắt đầu từ giai đoạn sau của câu truyện. Cảnh đầu tiên, nam nữ chính sau nhiều năm gặp lại. Nam chính nông dân vào thành, tìm việc khắp nơi vấp phải trắc trở, người đói không có xu nào, lúc đang chán nản thất vọng, gặp được nữ chính. Bởi vì xấu hổ gặp người, nam chính cầm lấy mặt nạ che mặt mình lại.
Chỗ này nhìn như đơn giản, nhưng càng thêm khó khăn, dưới tình huống không nhìn thấy mặt, toàn dựa vào tứ chi động thủ thể hiện cảm giác nội tâm.
Thẩm Gia Ngôn cầm mặt nạ, cao hứng lại xấu hổ, hắn hèn mọn, ôm một giấc mơ mà tới nhưng lại không thể gặp nhau, dưới sự khắc chế, ngón tay cầm mặt nạ đều trắng bệch.
Âm thanh cũng run tới không ra hình dạng, sau khi nữ chính rời đi, mới dám để mặt nạ xuống, xoay người nhìn lại.
"Tốt lắm!" Đạo diễn vỗ tay, "Cứ dựa vào cảm giác này đi."
Trương Thiệu Nhiên cũng khích lệ: "Không tồi nha, vào cảnh rất nhanh, tâm tình cũng rất đúng chỗ."
Thẩm Gia Ngôn ngượng ngùng cười: "Nhờ có chị Trương chỉ dẫn."
Cậu thở phào, cũng không dám lơ là, buổi tối sau khi trở về, lại xem kịch bản, Đổng Hạ Lãng gõ cửa đưa bữa khuya cho cậu, một bát bánh trôi nhỏ, hai miếng bánh ngọt, còn có một cốc sữa tươi.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tôi không muốn uống sữa tươi."
Đổng Hạ Lãng cười: "Không được để em đau lòng anh Thẩm ha, vẫn nóng, nhanh uống đi."
Thời gian Thẩm Gia Ngôn ăn, Đổng Hạ Lãng ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại, một lát sau nói: "Anh Thẩm, Chu Tầm Chi nhận phim mới, nam chính, cùng với tiểu hoa đang hot cùng gánh vai chính hot IP nào đấy."
"Vậy sao." Thẩm Gia Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, cậu không quá quan tâm tình huống Chu Tầm Chi, cho dù diễn phim Hollywood, đó cũng là bản lĩnh của hắn. Cậu hiện tại muốn hoàn thành thập toàn thập mỹ vai diễn của mình.
Đổng Hạ Lãng đưa di động cho cậu xem: "Anh xem, Weibo bàn tán khí thế ngất trời nè."
Thẩm Gia Ngôn nhìn một cái, quả nhiên tư thái rất lớn. Ngoại trừ tuyên truyền phim truyền hình, còn có người vạch trần vốn là nam chính không phải Chu Tầm Chi, là người mới nào đấy, căn bản ảnh tạo hình đều chụp xong rồi, kết quả lâm thời bị thay, bị Chu Tầm Chi thay thế. Fan hai phe bên nào cũng cho là mình phải, cấu xé túi bụi.
Đổng Hạ Lãng hầm hừ nói: "Các anh đồng thời quay, hắn đây là cố ý muốn giương oai với anh, thấy anh nhận được nhân vật nam chính này, ấm ức quá, còn cướp nhân vật của người khác, thật là tiểu nhân."
Thẩm Gia Ngôn cười: "Giương thì giương chứ sao." Cậu thật sự không sợ.
"Anh Thẩm cố lên, để cho hắn thua tâm phục khẩu phục."
Hai người đang trò chuyện, điện thoại của Thẩm Gia Ngôn vang lên, là Tạ Kế Hiên gửi trò chuyện video tới, Đổng Hạ Lãng rướn cổ nhìn, vội vàng đứng lên nói: "Anh Thẩm, em đi trước nha."
Đêm hôm khuya khoắt, Tạ Kế Hiên ấn nhầm sao? Thẩm Gia Ngôn đầy mặt không giải thích được nhận, cầm lấy đĩa gọi Đổng Hạ Lãng: "Tiểu Hạ, phiền mang cái đĩa này đi."
Đổng Hạ Lãng lui về cầm lấy cái đĩa chạy chậm đi.
Điện thoại vừa nhận, không có khuôn mặt của Tạ Kế Hiên theo dự đoán, trong màn hình một mảnh đen kịt, nhìn không ra là tình huống gì.
"Cậu nói chuyện với ai?" Không nhìn thấy người, âm thanh Tạ Kế Hiên ngược lại nghe rất rõ ràng.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Trợ lý của tôi."
"Đổng Hạ Lãng sao?"
"Vâng." Thẩm Gia Ngôn nhìn chung quanh: "Tạ tổng, anh có chuyện gì sao?"
Thật lâu không có âm thanh, một lát sau, vang lên tiếng vang rầm rầm, theo ống kính một trận dao động, rốt cục nhìn thấy mặt Tạ Kế Hiên.
Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đâu tiên ở trong camera điện thoại nhìn thấy mặt Tạ Kế Hiên, Tạ Kế Hiên hiển nhiên rất không thuần thục, camera ngửa lên, nhưng cho dù góc độ như vậy sẽ quay người xấu, anh thoạt nhìn vẫn đẹp trai tỏa bong bóng như cũ.
"Ngăn kéo đầu giường hỏng."
"Anh để đó là được, không cần để ý đến." Chỉ chút chuyện này sao......
Tạ Kế Hiên nói xong cũng không cúp, "Tổ phim thế nào?"
"Tốt lắm."
Hai người trò chuyện nhạt nhẽo. Tạ Kế Hiên kiên nhẫn: "Ăn thế nào?"
Sao giống mẹ già vậy, Thẩm Gia Ngôn kiên nhẫn trả lời: "Tốt lắm."
"......"
"......"
Tạ Kế Hiên bất mãn: "Cậu chỉ biết nói 3 chữ (*) kia sao?"
((*) tốt lắm (挺好的))
"...... Bánh ngọt ăn rất ngon, sữa tươi cũng uống ngon." Bánh ngọt của khách sạn này quả thực rất ngon, ngọt mà không ngấy, Thẩm Gia Ngôn vừa nói, xiên lên một miếng nhét vào trong miệng, khóe miệng dính chút bơ, đầu lưỡi uốn một cái một cách tự nhiên liếʍ vào trong miệng, Tạ Kế Hiên nhìn, yên lặng dời đi tầm mắt.
Anh cử động camera cũng động theo, Thẩm Gia Ngôn đang ăn, đột nhiên phát hiện drap dưới thân Tạ Kế Hiên rất quen mắt, đây không phải drap giường trong phòng ngủ của cậu sao! Hồi đó lúc thuê nhà từ trong nhà mang ra, là mẹ cậu mua cho cậu.