Tình Yêu Vĩnh Cửu

Chương 21

" Vĩnh biệt, cà chua nhỏ "

Giây phút ba từ " cà chua nhỏ " được phát ra, cả cơ thể Tịnh Yên bỗng rơi vào trạng thái mê man, ma mị, ko thể kiểm soát được hành động, cô hét toáng lên: " DỪNG LẠI " Sau đó cô đẩy hai tên lính ra rồi ôm chặt Leo, bật khóc nức nở: " Cà chua nhỏ tới cứu cà chua bi đây " Lần đầu tiên Leo rơi nước mắt, trước đây khi cha mất, hắn cũng ko hề rơi dù chỉ là một giọt bởi hắn đã được dạy bảo rất kĩ bởi một câu mà cha luôn nhắc đi nhắc lại khi có cơ hội: " Là đàn ông ko được phép rơi lệ " Mặc cho họ nói hắn là đứa con trai bất hiếu, là cục đá, là tảng băng hay nặng nề hơn là kẻ tàn nhẫn, kẻ vô tâm ko biết khóc thì hắn vẫn luôn ngẩng cao đầu, hứng chịu mọi sự mắng nhiếc, trách móc ấy dũng cảm cảm mà bước tiếp.

Thấy Leo khóc, Lous hơi sững người, anh ra lệnh cho quân lui xuống. Còn mình thì chui vào trong hang một mình. Nơi đây khung cảnh đều hiện lên sự chết chóc, u ám nhưng lạ thay càng vào trong anh lại thấy ấm áp lạ thường. Thậm chí còn xuất hiện vài nhánh Linh Lan mọc thành nhóm trên từng vách đá.

Lous đã đi đến tận cùng của mỏm đá, ngoài nước chảy rí rách, anh ko hề phát hiện ra sự bất thường nào.

" Vừng ơi mở cửa ra "

Tịnh Yên nhấn tay vào nhánh của một thân cây ngay lập tức phần phía trong cùng động đậy, tự dịch chuyển vào bên trong còn phần bên trong thì xoay ra ngoài. Và đó chính là quan tài nơi chôn cất thi thài của Linh Lan.

Tịnh Yên đã quyết định sẽ nói bí mật lá Thảo cho Lous nghe vì vậy cô mới bảo Leo đưa cô vào, giúp Lous mở cửa hang và giúp anh lần cuối cùng.

" Linh Lan " Lous ko thể tưởng tượng nổi có ngày anh sẽ gặp lại cô kể từ khi cô bỏ trốn. Anh sờ ngắm gương mặt cô, làn da lạnh toát mặc cho hai má vẫn luôn ửng hồng. Dường như cô vẫn chưa chết mà chỉ là cô đang ngủ một giấc say sưa mà thôi.

" Linh Lan anh trở về rồi, em tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn anh đi " Đáp lại lời khẩn thiết của Lous chỉ là sự im lặng đến cùng cực của ko khí. Anh càng bất lực bao nhiêu anh càng lay mạnh cơ thể Linh Lan bấy nhiêu. Tất cả đều vì một mục đích duy nhất: đó là để Linh Lan tỉnh lại.

" Anh đã đợi em hai năm rồi dù có phải đợi năm năm hay thậm chí là mười năm anh cũng chấp nhận, chỉ cần em chịu mở mắt ra nhìn anh mà thôi "

..........

" Em mở mắt ra đi anh hứa sẽ bắt cho em 100 con châu chấu......làm ơn "

Lous kiên trì tới nỗi mà bầy quạ đen trong hang ko thể ngồi im mà bay loạn xạ, kêu ỉnh ỏi. Nước vẫn chảy, đá vẫn thế chỉ có con người mới đổi thay. Nhưng dù cho anh dùng cách dì thì Linh Lan vẫn cứ bất động khiến anh gần như phát điên lên. Anh nhớ tới lúc Linh Lan níu kéo ống tay áo ko muốn anh đi. Giá như anh hiểu ý cô thì tốt biết mấy. Chỉ là......chỉ là anh ko bao giờ ngờ được đó là lần cuối cùng anh được thấy cô.