Edit: Fin
Beta: Po
Trong Hỏa Phượng Đường.
Gia Cát Âm bưng một chén gà hầm nấm mang tới thư phòng Lâm Dạ Hỏa.
Kích thước Hỏa Phượng Đường không quá lớn, bởi vì đại đa số đệ tử đều là người địa phương, buổi tối bọn họ toàn về nhà mình ngủ.
Trong Hỏa Phượng Đường chính là chỗ ở của mấy Phó đường chủ, và một tòa viện của Lâm Dạ Hỏa.
Mỗi lần đi vào trong viện này, mấy vị Phó đường chủ đều phải lắc đầu.
Nói thế này, chỗ ở của Đường chủ đứng đắn nhà người ta đa phần đều là phòng tiếp khách lớn nhất, thư phòng lớn thứ hai, mà Chưởng môn của môn phái võ lâm còn phải có cả kho binh khí nữa a, rồi phòng luyện công a, thậm chí còn có cả mã tràng phía sau tòa nhà nữa.
Lâm Dạ Hỏa thì phải khen ngược lại, thư phòng với nhà xí lớn không kém gì nhau, cứ ném lung tung chỗ này một cái chỗ kia một cái, căn phòng lớn nhất được hắn dùng để cất quần áo, phòng kế tiếp là cất giày, phòng tiếp nữa dùng để thay quần áo, nữa là phòng ngủ, nữa nữa là để các loại đồ hắn dùng để làm đẹp, dưỡng da này nọ, rồi tới gian đang nuôi chó… Cuối cùng mới đến thư phòng.
Gia Cát Âm than thở, thiệt chưa từng thấy qua ổ chó nhà nào lớn hơn ổ chó nhà mình, đứa nhỏ này bộ dạng đẹp đẽ, nhưng mà mấy dây thần kinh trong đầu cùng người bình thường khác nhau quá lớn!
Lâm Dạ Hỏa không có nhà, mấy vị Phó đường chủ lại rất cần cù và thật thà, mang tới một đống lớn công văn muốn hắn nhìn qua, đắp thành đống lớn trong thư phòng hắn.
Gia Cát Âm vừa đẩy cửa thư phòng ra nhìn… Tòa nhà này vốn đã khá nhỏ, xung quanh chất đầy công văn, chỉ có trên mặt bàn có một chỗ trống không đặt mấy thứ văn phòng tứ bảo. Đường chủ nhà nàng lúc này đang tựa vào trên ghế thái sư, hai chân gác lên hai đống công văn, trong tay ôm một chú chó con, trên mặt đắp dưa leo.
Câm đang ở trong sân, chơi đùa với một đám chó con.
Mấy con chó nhỏ này được con chó vàng lớn nuôi trong phòng bếp hạ sinh vào mùa đông năm nay, béo mập lại núc ních nhảy loạn, tiếng kêu mang theo nãi âm, hết sức đáng yêu.
Gia Cát Âm bất đắc dĩ thở dài, đưa tay gõ cửa phòng một cái.
Lâm Dạ Hỏa vươn tay vén lên một lát dưa leo liếc qua nhìn.
“Ngươi nha…” Gia Cát Âm để bát canh xuống rồi dọn dẹp đồ trên bàn, “Sao cứ như bị hồ ly tinh câu hồn rồi thế hả, cũng không biết về nhà nữa?”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái, “Tên Triệu Phổ kia mới thích hồ ly tinh, đại gia ta chỉ thích chó thôi!”
Gia Cát Âm đưa mâm cho hắn, để hắn lấy dưa leo trên mặt bỏ vào đó, vừa đem bát canh đẩy tới trước mặt, “Ăn cơm đi!”
Lâm Dạ Hỏa bưng bát canh, nhìn Gia Cát Âm đang dọn dẹp phòng, suy nghĩ một chút, hỏi, “Can nương(13).”
(13)
Mẹ nuôi
“Hả?”
“Người từng đi qua Phong Tê Cốc bao giờ chưa?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Gia Cát Âm hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên hỏi, “Phong Tê Cốc?”
“Bên dưới Hỏa Luyện Cung, thật sự là ngầm nước mạch Tây Bắc?” Lâm Dạ Hỏa vừa gỡ xương gà vừa hỏi.
Gia Cát Âm để đồ trong tay xuống, kéo cái ghế đến ngồi cạnh hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Đích xác là có một truyền thuyết như vậy… nhưng nước mạch chẳng qua chỉ là phiên bản bình thường mà thôi, ngươi nghe qua phiên bản kinh khủng chưa?”
Lâm Dạ Hỏa ngậm chân gà nhướng một bên mày, “Bản kinh khủng ư?”
“Khi còn bé ta từng nghe nói qua, truyền thuyết kia rất dọa người.” Gia Cát Âm lắc đầu một cái, “Nghe nói rằng, bên dưới Hỏa Luyện Cung có một cái giếng!”
Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt ghét bỏ, “Cái giếng là cái gì a? Hoa cúc hay là lỗ rốn?”
Gia Cát Âm thuận tay cầm cái chổi lông gà lên muốn đánh hắn, “Ngươi từng tuổi này rồi nói chuyện không nhã nhặn được sao!”
Lâm Dạ Hỏa tiếp tục uống canh gà, vừa thúc giục, “Là cái giếng, rồi sau đó thì sao nữa ạ?”
“Ngươi biết trăm ngàn năm qua, địa giới Tây Bắc đánh nhau bao nhiêu trận, không phải không thiếu người chết sao?”
“Có quan hệ gì ạ?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.
“Ngươi thử đi hỏi một chút những người lớn tuổi kia xem, lão đầu trước kia làm người nhặt xác trong cốc ấy…”
“Nhặt xác người?” Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, “Ý là người thu dọn chiến trường và xử lý thi thể sao?”
Gia Cát Âm gật đầu, “Bên Tây Bắc vốn không lưu hành chuyện đào hố chôn xác, đa số toàn bị trực tiếp ném xuống Sa Trì(14).”
(14)
Ao cát
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Hợp lý a.”
“Ngươi đã gặp qua Sa Trì nuốt người, vậy từng gặp nó nhả người ra chưa?”
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ cái mũi của mình, ý là – Đại gia ta khi còn bé vốn chui ra từ trong Sa Trì nên mới có thể được sư phụ nhặt được.
Gia Cát Âm bị hắn chọc cười, “Vậy trừ ngươi ra?”
“Á…” Lâm Dạ Hỏa sờ sờ cằm, “Thật ra thì hình như không có.”
“Một sa mạc lớn, có thể chôn bao nhiêu người?” Gia Cát Âm rút ra tẩu hút thuốc thổi một hơi khói, tiếp tục bồi Lâm Dạ Hỏa, “Tục truyền nói, toàn bộ những thi thể này đều trôi vào cái giếng!”
“Cho nên bên dưới Hỏa Luyện Cung thật sự là lối vào âm tào địa phủ ư?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
“Đây cũng là một truyền thuyết giống với truyền thuyết về nguồn nước mạch, nhưng không một ai có thể chứng minh.” Gia Cát Âm nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa, “Sau khi quay về ngươi nhớ nhắc nhở bọn Triển Chiêu, đừng có ỷ vào việc bản thân có công phu cao cường mà chỗ nào cũng dám xông vào, mọi việc cần phải cẩn thận là trên hết! Chút nguy hiểm ấy không đáng mạo hiểm!”
“Ừm.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, sau đó nháy mắt mấy cái, nhìn Gia Cát Âm, “Sau khi quay về ư? Can nương người muốn thả con đi á?”
Gia Cát Âm đưa tay chọt gáy hắn, “Bắt ngươi phải quay về chẳng qua là để cho người ngoài nhìn vào thôi, ngươi không sợ truyền đi rồi bị người ta chê cười hả… Mấy thứ công văn này Liễu đại gia đã sớm xem qua hết rồi, chờ ngươi trở lại thì hoa cúc đã sớm tàn(15)!”
(15)
Hoa cúc đã sớm tàn – Đây là một thành ngữ xuất phát từ tập tục thưởng cúc vào ngày tết Trùng Cửu hay còn gọi là Trùng Dương mùng 9/9. “Minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu” – “Ngày mai hoa tàn bướm cũng buồn”, ngày mai ở đây ám chỉ ngày hôm sau của lễ Trùng Dương, hoa cúc đã héo úa, hàm ý rằng mọi chuyện đã muộn, cơ hội đã qua thì không thể cứu vãn được nữa
“Ha ha.” Lâm Dạ Hỏa cười khúc khích.
“Ăn xong rồi thì ngươi mau đi giúp huynh đệ đi, mang cả Túc Thanh theo nữa.” Gia Cát Âm cầm tẩu thuốc gõ mặt bàn một cái, “Nhớ lấy! Cẩn thận là trên hết.”
“Vâng.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, vội vàng húp canh, đoán chừng lát nữa bọn Triển Chiêu sẽ đi qua Ma Quỷ Thành trước khi đi thông qua lộ khẩu đến thành Hỏa Luyện, hắn cứ ở chỗ đó chờ xem!
“Đúng rồi… Còn một chuyện này nữa!” Gia Cát Âm lấy ra một phong thư giao cho Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nhận lấy thì phát hiện đó là thư do sư phụ Vô Sa của hắn viết, trên thư có ghi tên hắn và tên Liễu Hàn Tinh, bức thư đã được mở ra, chắc là Liễu lão gia tử đã đọc rồi.
Vô Sa đại sư vô tranh với đời, cho nên căn bản cũng không có chuyện đại sự gì, Lâm Dạ Hỏa thấy thư thì đoán ngay được, phỏng chừng sư phụ hắn phải về đây một chuyến.
Quả nhiên, Vô Sa đại sư nói bên Bao đại nhân viết thư mời Hoàng thượng trở về cung, ông sẽ đi một chuyến đến đón Triệu Trinh, thuận tiện tới Hắc Phong thành nhìn đồ đệ đần nhà mình một chút.
Hỏa Phượng quẹt miệng, tên Triệu Trinh này thiệt có số mà, lúc tới thì được Thiên Tôn Ân Hậu đưa đi, đến khi về lại có Đại hòa thượng tới đón.
Lâm Dạ Hỏa nhìn chằm chằm bức thư của Vô Sa đại sư, cũng coi như đoán chắc được hành trình của bọn Triệu Phổ.
Lúc trời tối, hắn đứng đợi ở ngã rẽ bên ngoài Ma Quỷ Thành, chờ khi tụ họp cùng nhân mã của bọn Triệu Phổ rồi mọi người sẽ cùng nhau đi suốt đêm đến thành Hỏa Luyện.
Trên đường, Lâm Dạ Hỏa nói với mọi người chuyện liên quan tới phiên bản thứ hai của truyền thuyết Hỏa Luyện Cung mà Gia Cát Âm cho hắn biết.
Mọi người nghe xong thì cau mày, Triệu Phổ ngược lại cảm thấy phiên bản cái giếng tốt hơn so với phiên bản nước mạch! Dù sao, phiên bản cái giếng kẻ nào muốn xuống thì cứ việc xuống, nhưng phiên bản nước mạch tên nào muốn xuống đều phải cản lại.
“Vậy trộm cái chìa khóa kia, là vì tin vào bản cũ hả?” Triển Chiêu hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người – Tính trăm phương ngàn kế để lấy được cái chìa khóa, là vì cái gì đây?
…
Trước nửa đêm, rốt cuộc mọi người cũng tới cửa thành thành Hỏa Luyện.
Thành Hỏa Luyện này hoàn toàn không “Nổi danh” như trong truyền thuyết, không những không “Nóng như lửa” mà lại lạnh rét người như vậy.
Triển Chiêu cầm hai cái áo choàng lớn che kín Tiểu Tứ Tử đang treo ở trước ngực mình, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của bé con kia ngủ ngon đến mức hồng hào, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm tựa vào trước ngực y.
Đại môn thành Hỏa Luyện đóng chặt, lúc mọi người còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để đi vào thì một cánh cửa nhỏ bên cổng thành chợt mở ra, một thị vệ trẻ tuổi đi tới, nhỏ giọng gọi Triệu Phổ, “Vương gia!”
Triệu Phổ nhìn một cái đã nhận ra, đây là thị vệ bên cạnh Liệt Tâm Dương, Tô Lâm.
Tô Lâm ngoắc ngoắc tay với mọi người, “Vương gia, bên này.”
Mọi người theo hắn tiến vào thành Hỏa Luyện.
Triệu Phổ tò mò hỏi, “Sao ngươi lại ở cửa thành?”
Tô Lâm nói, “Thành chủ đoán chắc tối nay mọi người sẽ đến cho nên mới phái ta ra đứng đây chờ.”
Mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nói – Tên cáo già này!
Triệu Phổ không nhịn được phun tào một câu, “Lúc hắn chọn người bỏ trốn chỉ cần có được một nửa khôn khéo như ngày thường thì cũng không phải nháo thành như vậy!”
Tô Lâm cũng dở khóc dở cười, “Lát nữa các người cũng đừng cười hắn, nếu không hắn lại khóc nữa.”
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu đến thành Hỏa Luyện, y vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh sắc chung quanh, mặc dù đang là buổi tối nhưng vẫn có thể nhìn ra thành Hỏa Luyện tương đối giống với Ma Quỷ Thành, đều khá giàu có.
Hơn nữa lúc này đã là đêm khuya, nhưng hầu như đèn của nhà nào trong thành cũng đều sáng lửa.
Công Tôn có chút không hiểu, hỏi Tô Lâm, “Đã muộn như thế mà còn chưa ngủ hả?”
“À, không phải không ngủ, mà là không ngủ ở những phòng sáng đèn.” Tô Lâm nói, “Thành Hỏa Luyện buổi tối đặc biệt lạnh, hơn nữa bởi vì địa thế vốn thấp, ánh trăng thường bị thế núi che khuất cho nên vào ban đêm dân chúng trong thành đều thắp đèn bên cửa sổ, như vậy những người đi bộ vẫn có thể nhìn thấy đường.”
Công Tôn không nhịn được khen ngợi, “Dân chúng trong thành thật thiện lương, nếp sống rất tốt a!”
Tô Lâm cười, “Thành chủ nhà ta từ trước tới nay chủ trương giúp mọi người làm điều thiện, dân chúng thành Hỏa Luyện cũng hết lòng tin vào Phật pháp, người dân rất hiền lành.”
Tất cả mọi người gật đầu, Liệt Tâm Dương đúng là một người thú vị.
Đến cửa hoàng thành thành Hỏa Luyện, mọi người ngẩng đầu nhìn một cái… trong nháy mắt cả tập thể đều ngây người.
Kích thước hoàng cung thành Hỏa Luyện này mặc dù không tính là lớn, nhưng kiến tạo kim bích rực rỡ trông đặc biệt khá tinh xảo, tương đối có khí phái.
Có điều ở chính cửa hoàng cung khí phái như vậy lại dựng thẳng hai cây gậy trúc cao cao, trên cột treo một tấm biển rất dài có viết chữ – Ái phi ngươi mau quay về đi trẫm vô cùng nhớ ngươi!
Triệu Phổ bất đắc dĩ đỡ trán.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thêm cả Công Tôn cũng đều ngước mặt nói không nên lời.
Lâm Dạ Hỏa ngồi ở trên lưng ngựa lắc đầu, “Lão đầu kia càng ngày càng thoát tuyến!”
Cửa thành mở ra, lại có mấy thị vệ đi tới.
Mọi người liền xuống ngựa đi bộ vào hoàng cung.
Toàn cảnh thành Hỏa Luyện vô cùng đẹp, thứ duy nhất khiến cho người ta cảm thấy khó chịu chính là – Trên mặt đất không hề có lót đường, ngay cả một mảnh đá phiến cũng không có mà chỉ thuần một loại đất mềm màu đỏ, đi một bước lại lún một cái hố, dưới chân cũng dính bùn màu đỏ.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn mặt đất dưới chân.
Tiểu Tứ Tử cũng đã tỉnh lại, vốn định xuống đi nhưng mà Tiểu Lương Tử bảo bé chớ xuống, giày mới sẽ bị dơ, chờ ngày mai đổi sang đôi giày cũ.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đi vào trong, không nhịn được hỏi Tô Lâm, “Tại sao không có cửa hàng nào cả?”
Tô Lâm cười, “Triển đại nhân chắc là người Giang Nam?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Vậy ngày mai lúc mặt trời lên cao ngươi nên tận lực ngồi ở trong phòng, chớ ra cửa phơi nắng.” Tô Lâm bất đắc dĩ, “Thành Hỏa Luyện ta buổi tối mặc dù lạnh, nhưng ban ngày nắng nóng khó chịu, loại đất đá gì cũng đều bị nắng chiếu đến nỗi nứt ra! Duy chỉ có thứ đất đỏ này không chỉ phơi nắng không làm sao mà còn có thể hút nhiệt nữa, lại không hề phản quang, cho nên thành Hỏa Luyện ta trừ bên trong phòng còn lại đều là bùn đất như này.”
“Như vậy a… Tốt thì tốt.” Công Tôn hỏi, “Nhưng trời mưa thì phải làm sao?”
Tô Lâm bị Công Tôn chọc cười, “Tiên sinh, thành Hỏa Luyện ta một năm nhiều nhất cũng chỉ mưa một lần! Một khi trời mưa dân chúng còn đi ra để đốt pháo nữa!”
“Một năm chỉ có mưa một lần mưa?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, “Vậy không phải là rất khô ráo ạ?”
“Không hề.” Tô Lâm thấy Tiểu Tứ Tử rất đáng yêu, liền cười híp mắt trêu chọc bé, “Dưới đất ở trong thành chúng ta có một nguồn nước, mà mỗi một cái giếng đều có nước đầy, nước ở đây còn ngọt hơn so với nước ở Hắc Phong thành các ngươi nữa đấy!”
Đang nói chuyện thì đã đến trước cửa một tòa đại viện.
Chỉ thấy hai thị vệ đang bưng thức ăn đi ra… thức ăn hình như chưa hề động qua nên lạnh ngắt.
Tô Lâm bất đắc dĩ, “Thành chủ lại không ăn cơm tối?”
Hai thị vệ lắc đầu một cái.
Đám Triển Chiêu theo bản năng quan sát một cái… Thiệt là, đúng như trong lời đồn đãi, bọn thị vệ trong hoàng cung thành Hỏa Luyện này đều rất dễ nhìn, người nào cũng cao lớn uy mãnh.
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi xem thường, “Trong thành ngươi nhiều mãnh nam như vậy, Đại vương nhà ngươi thế quái nào lại tìm trúng tên nội gián?!”
Tô Lâm cũng gãi đầu, “Nghiệt duyên a nghiệt duyên, đường tình ái của Thành chủ khá long đong lận đận…”
“Lận đận cái rắm, chém chết hắn có được không…” Lời Lâm Dạ Hỏa còn chưa dứt thì chợt nghe thấy trong cửa truyền ra tiếng nói, “Vương gia a… Có phải là Vương gia nhà ta đến rồi không?!”
Mọi người nháy mắt mấy cái, mí mắt Công Tôn cũng run lên – Vương gia nhà ai hả?
Đồng thời, chỉ thấy cửa vừa mở ra, một lão đầu có vóc dáng nhỏ bé mặc một thân quần áo tơ tằm màu trắng đang bước ra.
Nói Liệt Tâm Dương già thì có vẻ không đúng lắm, phỏng chừng chỉ khoảng năm mươi tuổi, thật sự không tính là cao nhưng cũng không lùn giống như trong lời đồn, bộ dạng cũng ưa nhìn, chỉ có điều lại như con chim đầu đàn bị một đám thị vệ cao lớn dũng mãnh lại anh tuấn tiêu sái làm cho mất mặt mà thôi, hắn có nuôi một chòm râu, cắt tỉa tỉ mỉ, đầu đội một cái ngân quang, vén mành cửa từ trong phòng đi ra, tựa như nữ nhi sắp xuất giá run rẩy bước khỏi bậc thềm… Vừa nhìn thấy Triệu Phổ liền chạy như bay tới, “Vương gia của ta ơi!”
Triệu Phổ nhìn trời thở dài, thuần thạo vươn một tay ra đè lại gáy lão đầu đang định bổ nhào về phía mình.
Lão đầu tay ngắn, kéo tới kéo lui hai cái cũng không níu được, tiếp tục khóc, “Vương gia ơi…”
Liệt Tâm Dương khóc hai ba tiếng mà không níu được Triệu Phổ, liền nhăn nhó mặt, thấy Trâu Lương đứng bên cạnh liền vội vàng vừa lau nước mắt vừa chạy về hướng bên này định ôm một cái, “Ý, Trâu tướng quân cũng tới vì ta… Á.”
Lời còn chưa dứt mà người cũng chưa kịp nhào tới thì lão đầu đã bị Lâm Dạ Hỏa đạp ngay một cước lên trên mặt, để lại một dấu giày màu đỏ.
Hỏa Phượng phát cáu, “Ngươi nói thì nói đi, ôm cái gì mà ôm?!”
Lão đầu cầm tay áo lau mặt, ghét bỏ nhìn hình dáng Lâm Dạ Hỏa, “Thế nào mà ngươi cũng tới…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt lão đầu liền nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Dạ Hỏa.
Mọi người theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy sau lưng Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đang đứng đó.
Tất cả mọi người không khỏi suy đoán – Cặp mắt lão đầu này sáng trưng như vậy, là do nhìn Triển Chiêu hay là nhìn Bạch Ngọc Đường đây?
Triển Chiêu không phải loại hình mà lão đầu kia thích, mà Bạch Ngọc Đường hình như cũng không phải luôn nha… Hai người bọn họ và Triệu Phổ bộ dáng đâu có giống nhau.
“Ai nha! Vị đại anh hùng này là…” Cặp mắt lão đầu cũng lóe lên ánh kim quang, mới nãy còn khóc lóc đớn đau mà lúc này vẻ mặt thương tâm đau khổ đã biến đi đâu mất, trong nháy mắt cả nét mặt tỏa sáng ngời ngời.
Chỉ thấy hắn vừa lau mặt vừa chỉnh lại quần áo, vừa phân phó Tô Lâm, “Ai, Tiểu Tô, mau đi gỡ tấm bảng kia xuống, lần này Bổn vương mới thật sự gặp đúng Chân ái, mau lên đừng cho tên gian tế kia trở lại!”
“Phụt…” Tiểu Lương Tử mới tìm được chỗ ngồi xuống, vừa uống một ngụm trà nghe xong liền phun ngay ra ngoài.
“Vị công tử này!” Liệt Tâm Dương bước nhanh đến chỗ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, đưa tay ra, “Công tử xưng hô thế nào? Đã có ý trung nhân chưa…”
Triển Chiêu theo bản năng kéo Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh, lòng nói lão đầu kia dám bắt tay của Chuột thì cho hắn thêm một dấu giày nữa.
Còn Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy – Lão đầu này có vẻ là đang nhìn người sau lưng bọn họ thì đúng hơn…
Quả nhiên, chỉ thấy Liệt Tâm Dương đi thẳng qua bên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đưa tay bắt lấy tay của người ở phía sau bọn họ, kích động, “Anh hùng!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, cũng hít một hơi khí lạnh…
Lão đầu này bắt tay của ai đây?
Là Ân Hậu!
Hiện trường đại khái chỉ trầm mặc một lát, sau đó trong nháy mắt một hồi đại loạn.
Thiên Tôn “Phụt ha ha” bật cười một tiếng, chỉ Ân Hậu, “Lão Quỷ ngươi đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng đào hoa khai liễu, mau ở lại làm ái phi!”
Triển Chiêu một cước đạp bay Liệt Tâm Dương ra ngoài, “Muốn tìm chỗ chết hả, dám chiếm tiện nghi ông ngoại ta!”
Lâm Dạ Hỏa cũng đi lên đạp thêm một cước, “Lão Hoa si ngươi a, sao người nào ngươi cũng dám trêu đùa thế hả!”
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang ôm mặt há hốc mồm nhìn, vừa gật đầu, “Đạp mạnh hơn nữa!”
Ân Hậu không nói gì nhận lấy mảnh khăn Bạch Ngọc Đường đưa tới cho ông lau tay.
Mấy thị vệ ở một bên khuyên can, “Đừng đạp Thành chủ nhà ta a…”
Triệu Phổ vuốt mi tâm lắc đầu – Mẹ nó thiệt không nên tới mà!.