“Ha ha, không ngờ cậu có thể nghĩ ra nha.” Tên Jung Yunho kia dùng cùi chỏ chọc vào người tôi: “Cậu xem, cậu khiến người ta sống lại rồi kìa.”
Nói nhảm! Vốn là sống mà! Ngực kia còn phập phồng nhiều hơn so với tôi!
“Yunho, cậu có ý kiến gì không?” Junsu dường như sùng bái nhìn về phía Jung Yunho, cậu bé à, kỳ thật cậu nhìn tôi đó ~ Mình đẹp trai như vậy ~ Ha ha….
“Uhm….. Chảy máu tai, mắt, mũi và miệng, đúng rồi, có giải phẫu rồi sao?”
A….. Người kia còn tin hơn cả tôi. Tôi thấy anh ta đã nắm chặt tay rồi, không chừng lát nữa sẽ lao tới.
“Đùa chút thôi, trúng độc nên não chảy máu, là như vậy đúng không?”
“Rất tốt….” Changmin cười.
Ồ? Thật sự đơn giản như vậy? Kỳ thật tôi cũng đã sớm định nói rồi…. Thật sự là, một chút mới mẻ cũng không có…
“Vậy hôm nay đã xong chưa?” Jung Yunho khoanh tay, đứng tựa vào đầu quan tài.
“Còn có a ~ Đây chỉ là món khai vị thôi mà.” Junsu kích động cắn môi dưới, chỉ hướng phía sau.
“…….”
Rất tốt, lần này không cần quan tài nữa rồi. Trực tiếp phơi thây đầu đường….
Tôi nhận ra người kia, là một trong số mấy vệ sĩ của chúng tôi, tuy trên mặt anh ta bôi bột trắng dày đặc, bên miệng cũng phun đầy nước sốt cà chua, trên cổ còn có vết dây hằn lên rất rõ, nhưng là! Tôi nhận ra được anh ta! Đó chính là tên biếи ŧɦái lần trước xông vào phòng nhìn ngực tôi, vừa nãy lại xông vào WC nhìn mông tôi!!! Vì sao nhớ rõ ràng vậy? Vì mỗi lần anh ta đều xông vào đầu tiên a!!!!!!
Hừ hừ! Chết chưa hết tội…. A, không thể, không thể chết dễ dàng vậy được!
“Cái này không phải rõ ràng rồi sao? Thắt cổ mà chết a! Lúc còn sống nhất định là đã làm nhiều chuyện xấu!” Tôi xoay cổ tay, chắc chắn mười phần nói.
“Vậy sao? Nhìn kỹ xem!” Junsu à, hyung bảo này, em nháy mắt làm gì a, khiến cho hyung cũng phải nháy không ngừng.
Jung Yunho ngồi xổm trước mắt vệ sĩ kia: “Kỳ thật tôi biết rõ mấy người đang diễn cái gì, đây nhất định là bản án giải phẫu.”
Jung Yunho vừa dứt lời. Vệ sĩ kia liền đặt mông ngồi xuống. Nhìn sự gan dạ kia a….. Thảo nào là người vọt lên đầu tiên xem náo nhiệt.
“Thầy giáo Changmin a, tôi hóa trang không giống sao…. Tuy trên cổ tôi vó vết dây hằn, nhưng thực chất là muốn người điều tra phát hiện khí quản tôi chuyển sang màu đen, là trúng độc mà chết. Không phải sao?........”
Lần đầu thấy người chết khoa chân múa tay vui sướиɠ phân tích nguyên nhân cái chết của mình. May là ban ngày ah…..
Changmin nhíu mày. “Kế tiếp!”
“Này, Junsu nói đây là cuối cùng mà?” Không thể tính toán sai thế được!
“Còn có điểm tâm nữa mà! Không được sao!”
Hung dữ cái gì a….. Không thấy tôi cơ bắp đầy người sao? Chẳng lẽ không rõ ràng? Tôi cởϊ qυầи áo cho cậu nhìn nhé?
“Người kia, người kia kìa, ai!! Nhanh đi đổi trang phục! Chuẩn bị bản án kế tiếp!”
Thực không phải keo kiệt bình thường a….
Ngồi trên nền đá lôi kéo Jung Yunho chơi cả buổi mới nghe thấy thanh âm thúc giục của Changmin vang lên, vung hai tay sưng đỏ đi đến cửa hang. Liệu có phải là trúng độc mà chết không a…. Cũng đúng, không thể làm ra án bị bầm thây được….
Đi đến cửa hang, tôi ngây người…. Hai vệ sĩ chỉ mặc quần tam giác ôm nhau, miệng sùi bọt mép.
(Lại lãng phí không ít sữa bò quá hạn a…..)
Đây chẳng lẽ là tự tử trong truyền thuyết? Thú vị thật ~ Ba để cho tôi đến đây chẳng lẽ là đùa?
“Hai người gay đáng thương không nhận được sự ủng hộ của mọi người, mở khí than, ôm chặt nhau trúng độc khí than mà chết….”
Jung Yunho thương tiếc miêu tả nguyên nhân cái chết, thật sự là như vậy? Nhìn về phía Changmin, cậu ta tán thưởng gật đầu.
Tôi chợt nhớ tới một đề kiểm tra biếи ŧɦái của FBI…. Có ba mẹ con, mẹ chết rồi, hai chị em đi dự tang lễ, cô em ở tang lễ gặp một thanh niên, trúng tiếng sét ái tình với anh ta. Nhưng tang lễ kết thúc, thanh niên kia biến mất, cô em tìm nhưng không thấy. Một tháng sau, cô em gϊếŧ chết chị gái, hỏi vì sao.
(Kỳ thật không có liên qua nhiều, chỉ là giống nhau đều biếи ŧɦái mà thôi.)
Nhìn bản án này, lại nghĩ lại bản án kia, ah…. Quả nhiên chỉ có tôi là bình thường.
“Jaejoong hyung thật là lợi hại ~” Junsu hai mắt toàn sao nhìn chằm chằm Jung Yunho.
“Đâu có, đâu có ~”
“Toàn bộ a!!!” Ah… Junsu a, tôi biết rõ tôi lớn lên đẹp trai, nhưng cậu không thể yêu tôi được a ~ Tôi không biết giải thích thế nào với tên họ Park kia đâu.
Chúng tôi cứ vậy đi qua đi lại đến trưa, lúc đang định đến nhà hàng thì một vệ sĩ chạy vội đến chỗ chúng tôi.
“Yunho thiếu gia, tổng giám đốc gọi!”