Làm sao bây giờ?
Nếu hắn quả thật là người cổ đại, như vậy ta không thể không quản hắn, khỉ gió. Bởi vì một người ở hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ không quen ai, rất đáng thương.
Cho dù hắn ——
Ta xem cái người đang gõ gõ vào TV, chính là tiểu nhân Mục Lưu Hoa, bất đắc dĩ than thở.
“Đừng gõ, vật kia rất quý a!” Ta rống to.
Mục Lưu Hoa xoay người, kinh ngạc nói: “Những người này làm sao vào đây được?”
Ta hít sâu một hơi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống: “Ta không thể giải thích với ngươi, nói cho ngươi hay, cuộc sống của ngươi bây giờ so với trước kia hoàn toàn không giống, ngươi muốn thích ứng thì phải học tập rất nhiều thứ......”
Ta còn chưa nói xong, liền bị thúc vào bụng: “Ai thèm ở chỗ này sống?! Bổn vương muốn về nhà!”
“Về nhà?! Ngươi làm sao trở về? Ngươi biết nhà ngươi ở đâu sao?” Ta bị đau dạ dày mấy ngày liên tiếp bởi vì … tên tiểu bạch diện này bộc phát tính buồn bực.
Có thể là lần đầu tiên ta nói chuyện lớn tiếng như vậy, hắn sợ, trừng tròng mắt sửng sốt hồi lâu không lên tiếng.
Hắn hít vào mấy hơi thật sâu, tựa như một con hầu tử.
“Đúng, ngươi tiếp tục.” Hắn thế nhưng chấp nhận, chẳng qua là ánh mắt còn quật cường.
Bất quá ta chưa bao giờ cùng tiểu hài tử so đo, rất đại lượng tiếp tục: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, có lẽ lúc ngươi ở bên kia là đại nhân vật, nhưng ở địa phương này, ngươi chính là một hài tử bình thường, cho nên ngươi phải nghe lời ta.”
Hắn hiển nhiên rất khϊếp sợ, đại khái là muốn phủ nhận.
Ta nói tiếp: “Ở chúng ta nơi này không kiếm tiền thì không được!”
Hắn nhíu chân mày một chút, khẳng định cho tới bây giờ không có kiếm tiền hay trả tiền, thật là xuất thân hủ bại wow!
“Đúng rồi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Ta hỏi hắn.
“...... Mười tám.”
Mười tám tuổi, hiện thời hẳn là lên đại học...... Xem ra lại muốn thiếu lão bản một cái nhân tình rồi, bất quá không sao cả, ta da mặt dày.
“Biết rồi, Lưu Hoa, chúng ta đi ăn.”
Lần đầu tiên ta chính thức gọi nhũ danh hắn, hắn vẻ mặt bất mãn, nhưng không nói gì, rất tốt, có tiến bộ!
Hiện tại nhà ta đây có cái gì? Lại một lần đánh giá phòng ốc, một phòng ngủ, một phòng khách, một ban công, một phòng bếp. Tachưa bao giờ nấu cơm, đều ra quán ăn giải quyết, cho nên trong phòng bếp chỉ có máy đun nước, vật này đặt ở phòng khách cũng ngại chiếm diện tích.
Không có biện pháp, ta là không có thực lực kinh tế dẫn hắn ra quán, vậy ăn mì tôm thôi.
Ngoài ý muốn chính là ta đem hai tô mì tôm Khang X bưng đến trên bàn, hắn thế nhưng tương đối thích, ăn một ngụm không thể dừng. Sách sách, thật giống như ăn mày, nhất định đói bụng lắm.
“Đây là cái gì? Làm sao ăn ngon như vậy!” Hắn ăn xong một tô, đem súp cũng uống đến sạch bóng. Bất quá trình độ thiện lương của ta chỉ giới hạn trong một tô mì tôm, hắn khẩu vị lớn hơn nữa ta liền xỉu không dậy nổi. Mì ăn liền phần lớn tiểu tử thích ăn, ta là ăn nhiều năm đã sớm chán ngấy rồi, cho dù vật này một mực đổi mới, ta cũng hoàn toàn mất hết cuồng nhiệt hứng thú năm đó.
Sau khi cơm nước xong ta đem TV đổi kênh luyện tập võ nghệ cho hắn nhìn, hắn quả nhiên nhìn không chớp mắt. Ta thuận tiện giải thích: “Vật này thật ra chính là một đám đang diễn trò, bọn họ dùng phương pháp đặc thù xử lí rồi đem vào cái hộp này cho mọi người xem.” Hắn chỉ gật đầu, cũng không biết nghe hiểu không.
Qua một đoạn đối với ta mà nói tương đối nhàm chán, đối với hắn mà nói tương đối mới lạ, đêm đã tới.
Ngày mai còn đi làm, ta phải ngủ sớm một chút.
Lúc này, vấn đề mới xuất hiện: phòng ngủ của ta chỉ có một giường nhỏ hẹp đủ cho một người, ghế sa lon cũng nhỏ đến không thể ngủ, ngồi tầm hai ba người còn có thể miễn cưỡng. Về phần ngả ra...... Ta chỉ có một giường chăn, chẳng lẽ muốn ta trải báo ra ngủ sao?! Không có biện pháp, ta không có thói quen đó (nhưng thật ra là lười dọn dẹp).
Ta nhìn Mục Lưu Hoa một, đoán chừng tiểu tử này không chịu ngủ trên mặt đất. Ta là cây kinh tế của nhà này, bản thân nhất định phải ngủ trên giường để bảo đảm có giấc ngủ chất lượng. Được rồi, người tốt làm đến cùng.
Ta vỗ vỗ mép giường, gọi hắn tới.
“Ngươi nhìn, hiện tại chỉ có một cái giường nhỏ như vậy, hai người cố gắng chen chúc.”
Hắn nhíu mày một chút, bò lên giường bắt đầu cởϊ qυầи áo.
“Ta mang đồ ngủ cho ngươi.” Ta lập tức nói.
A, khi quay trở lại thì tiểu tử này đã cởi hết, lộ nửa người trên, nửa người dưới đang đắp chăn.
...... Nói thật, vóc người hắn không tệ, da cũng tốt, chính là loại truyền thuyết nói “Người đẹp cả móc quần áo cũng đẹp”, ta chỉ biết như vậy mà hình dung.
Ta đem đồ ngủ ném tới: “Này, mặc vào đi.”
Mục Lưu Hoa im lặng, cầm đồ ngủ không động tới, hồi lâu nghẹn phát ra một câu: “Bổn vương thích ngủ trần.”
SHIT! Làm sao ngươi không nói sớm, lão tử cũng có cái thói quen này a!
Coi như là hai nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán với nhau cũng có chút quái dị, nếu không ta làm sao cầm đồ ngủ cho hắn thay.
Thật ra thì đây là mẹ của ta mua cho, ta còn không có mặc, hoàn toàn mới.
Đáng tiếc bất kể khuyên can thế nào hắn chính là không chịu mặc, kiên trì ngủ trần, đến cuối cùng thậm chí trực tiếp dùng chăn che đầu lại làm hình đà điểu.
...... Được rồi.
“Vương gia, chúng ta nơi này, không mặc đồ ngủ là phải trả tiền đó——” Thanh âm của ta nghe rất đê tiện, cũng tràn đầy đắc ý.
Quả nhiên, một cái tay vươn ra, đem đồ ngủ lôi vào.
Ta hài lòng leo lên giường ngủ.
Nhưng ngày kế ta liền phát hiện trên thế giới ngoài việc đi làm trễ bị lão bản phát hiện, còn có một chuyện khác kinh khủng hơn.
Đó chính là cùng Mục Lưu Hoa ngủ giường.
Nghĩ đến đêm hôm uqa...... Cánh tay hắn để lên bụng lão tử, hai cái bắp đùi giắt trên người của ta, ép đén thở không nổi, trên cổ bị thứ gì cuốn lấy, ta lục lọi bỏ ra, phát hiện đó là tóc Mục Lưu Hoa......
Mẹ kiếp, tướng ngủ thật kém!
Một đêm giãy giụa, Mục Lưu Hoa khi tỉnh lại vẻ mặt vô tội, ngáp một cái sau đó dùng ánh mắt còn đọng nước mê người, tiếng nói có chút khàn khàn, dạng một loại mèo lười biếng nói: “...... Tại sao?”
...... Chết bà rồi..ii, sắc đẹp chẳng qua là thân xác thối tha a thân xác thối tha......
Nói làm sao đây a? Ta thật vất vả đem tóc hắn tóc từ cổ lấy xuống, đã lãng phí không ít thời gian.
Hắn chậm rãi mặc quần áo, ta thì nhanh như điện chớp rửa mặt.
“Lưu Hoa, tóc của ngươi dài như vậy, giữ lại cũng có chuyện, ta sau khi tan việc dẫn ngươi đi cắt.” Ta thổi mạnh, thuận miệng nói.
Bỗng dưng cảm giác không khí không đúng, ta run rẩy vừa quay đầu lại, mỹ nhân chống nạnh a.
“Ngươi —— ngươi dám nói Bổn vương cắt ngắn?!” Hắn nổi trận lôi đình, nắm quả đấm tùy thời chuẩn bị đánh ta.
Ta như con vịt chết mạnh miệng: “Tại sao...... Không thể cắt?”
“Thân thể làn da là cha mẹ ban cho! Cắt ngắn là đại bất hiếu! Bất hiếu! Ngươi này bất hiếu tử!” Hắn rống to, cuồn cuộn tiếng gầm thẳng đánh vào màng nhĩ yếu ớt của ta, bắt đầu hoa mắt rồi nha.
Được rồi...... Không cắt nữa, nhưng ngươi có thể nhỏ giọng một chút không?
Ta thu thập xong, dặn dò hắn một ít chuyện, sau đó dưới ánh mắt gϊếŧ chết người kia lặng lẽ ra cửa. Hôm nay giải khai tóc hắn đã hao tốn không ít thời gian, trễ là chắc chắn. Dù sao cũng trễ, thế là ta thong dong một chút.
Đến nơi ta làm theo thông lệ đón nhận chê cười của tiểu cô nương bên cạnh sau đó hướng lão bản báo cáo.
Vào cửa vẫn thấy lão bản đang ôm cô thư kí váy bó sát.
“Tới trễ.” Hắn nói. Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Phải.”
“Đã không còn tiền thưởng hay khấu trừ lương của ngươi.” Lão bản lộ ra vẻ rất buồn rầu, ta thì nhìn lên trần nhà, giống như cá trên thớt mặc người chém gϊếŧ.
Lão bản vắt hết óc, nói câu “Lần sau tính sổ với ngươi” phất phất tay cho ta ra cửa.
Bất quá ta đi chưa nhanh như vậy, mà là vẻ mặt nịnh hót nói: “Lão bản, ta muốn nhờ cậy ngươi một chuyện.”
“Cái gì?” Tay của hắn lần nữa để lên eo nữ thư ký.
“Ta có thân thích, ta nghĩ để cho hắn vào đại học, biết ngài có hậu thuẫn, người xem có thể hay không......”
Ánh mắt lão bản cũng không ngẩng một chút: “Đoán chừng cũng có.”
“Sao? Chính là em họ ta wow, ngươi xem, hắn rất đáng thương......” Ta khẩu thị tâm phi mà nói…, hắn đáng thương a, người đáng thương chân chính là ta mới đúng, ta chỉ là muốn cho hắn học một chút vật hữu dụng để có công việc ấm no là được, thật ra thì nguyên nhân chủ yếu là ta không muốn hắn cả ngày dính lấy ta thôi.
“Em họ ngươi? Mục Lưu Hoa?” Thật bất ngờ lão bản lại nhớ được tên hắn.
Ta liên tục gật đầu: “Đúng đúng, chính là hắn.”
Lão bản nâng cằm lên trầm ngâm một hồi: “Ngươi —— muốn cho hắn vào ngành gì?”
“Wow,” Ta cao hứng cực kỳ, lập tức nói, “Ngành lịch sử.”
“Lịch sử?” Lão bản nhíu mày, “Được rồi, ta làm. Ngươi nhớ thiếu ta một cái nhân tình.”
“Dạ dạ ~ vậy thì nhờ cậy ngài ~”
Lòng ta rất tốt trở lại bàn làm việc.
Tại sao chọn ngành lịch sử? Nguyên nhân tự nhiên không cần ta nói rõ đi.
Ban đêm về nhà ta phát hiện Mục Lưu Hoa cầm lấy kiếm của hắn đang biểu diễn một bộ kiếm pháp.
Hắn múa kiếm không tệ, nhưng xem lại, không có lực sát thương.
Ta mới mua mì ăn liền ngồi ở trên ghế sa lon, cùng hắn nói đến chuyện vào đại học.
Mục Lưu Hoa lộ ra vẻ rất cảm thấy hứng thú, hỏi ta đại học là địa phương nào. —— dĩ nhiên là nơi đi học, nói nhảm.
“Ta ngày mai dẫn ngươi đi xem trường học một chút, cho ngươi nhận thức đường đi, tan học sẽ tự về.” Ta vừa lấy mì tôm bỏ gia vị vào vừa nói.
Không khỏi lần nữa đánh giá Mục Lưu Hoa, không nói đến tóc, hắn há mồm ngậm miệng chính là thói quen lớn lối “Bổn vương XX”, ta thật lo lắng hắn bị một đám choai choai tiểu tử chặn đầu đánh nhau.
Để hắn lên đại học là lựa chọn tốt sao?
...... Ta xem hắn sử dụng kiếm ở trên tường đâm ra nhiều lỗ nhỏ.
...... So với ở nhà ta làm ầm ĩ, hay là đi học đi.
Bất quá giáo dục mầm non phải tiến hành.
“Lưu Hoa.” Ta đem thanh âm điều chỉnh nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh, bày ra một bộ tiền bối thế tử, thật ra thì chỉ là vì che dấu nội tâm ta đối với người này thủ đoạn tàn nhẫn.
Quả nhiên, hắn đối với sắc mặt trưởng bối tỏ vẻ khinh thường.
“Ngươi hảo hảo nghe ta nói, người ở phía ngoài sẽ không giống ta nhân nhượng ngươi, nói không chừng ngươi chọc phải cừu gia, buổi tối ở trong hẻm nhỏ có thể làm ngươi......” Ta bẻ tay ‘răng rắc’, hắn nặng nề hừ một tiếng.
“Ai dám? Bổn vương bóp nát cổ của hắn!” Vừa nói đốt ngón tay của hắn còn hết sức hợp với tình hình nắm chặt hơn nữa phát ra thanh âm khanh khách.
...... Như vậy không tốt, còn nhỏ tuổi thì mà khuynh hướng bạo lực lớn quá, trưởng thành thì làm sao nha......
“Tóm lại ngươi phải học được lấy lễ đãi người, phải biết rằng hiện tại không ai có thể cho ngươi chỗ dựa, cho nên không được tự xưng ‘Bổn vương’, không nên tùy tiện gọi người khác ‘dân đen’ (điểm này ta để ý nhất)......”
Thật ra thì ta tương đối lo lắng phản ứng của hắn, sợ hắn nhất thời chịu không được gϊếŧ ta cho hả giận.
Nhưng sự thật chứng minh lo lắng của ta là dư thừa.
Hắn lầm bần không biết nói mấy câu gì, liếc ta một cái lên giường đi ngủ.