Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 31: Có người tặng lễ

Quan hệ của Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ đã đột phá được một bước mới, ngày hôm sau, lúc Lục Lâm tỉnh lại, muốn gia tăng một chút tình cảm lại phát hiện Trần Tiểu Mễ không thấy đâu.

Lục Lâm gãi gãi đầu, thầm nghĩ: không phải là Trần Tiểu Mễ đi săn thú đó chứ, sau ngày đầu tiên viên phòng liền đi ra ngoài săn thú, này quả thực là một loại sỉ nhục đối với năng lực của hắn.

Lục Lâm tìm một chút, phát hiện Trần Tiểu Mễ đang chặt củi ở hậu viện.

Hành động của Trần Tiểu Mễ một chút cũng không giống như bị ảnh hưởng gì, động tác chặt củi cũng lưu loát trước sau như một, bên cạnh cũng đã chất được một đám củi không ít, thấy tình hình này, hẳn là đã làm việc được một lúc.

Lục Lâm thấy thế, cũng không đi quấy rầy, thực thức thời đi nấu cơm, lượng cơm Trần Tiểu Mễ ăn cùng với sức lực của y nhất định có quan hệ rất lớn, Lục Lâm vẫn luôn hoài nghi, Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh như vậy, cuộc sống lại không quá giàu có, không biết có phải là do ăn quá nhiều hay không.

Đáng mừng là mỗi ngày Trần Tiểu Mễ đều làm rất chăm chỉ, tuy rằng ăn nhiều, nhưng cũng không thấy mập lên bao nhiêu.

Sân ngoài truyền tới trận gõ cửa, Lục Lâm đi ra, phát hiện là đám người Lưu Quý Dũng.

"Lão Lưu, sao ngươi lại tới đây?"

Lưu Quý Dũng xấu hổ cười cười, nói: "Chúng ta tới đưa chút đồ cho hai vị."

Lưu Quý Dũng buông xuống hai sọt khoai lang đỏ, có chút câu nệ chà xát tay nói: "Cũng không phải thứ đáng giá gì."

"Lão Lưu quá khách khí rồi, trong nhà không có ruộng, ta còn muốn lên trấn mua một ít khoai lang đỏ đâu, không nghĩ tới ngươi lại đưa tới." Lục Lâm cười cười nói.

Lưu Quý Dũng có chút ngượng ngùng nói: "Thứ này, năm nay quá nhiều, giá lại rẻ, bán không được giá, bất quá, ta nghĩ hai vị không có ruộng, đưa tới cho hai vị ăn thử, tuy rằng khoai lang đỏ này là đợt đầu tiên, nhưng lại rất ngọt, Lục tiểu ca không ghét bỏ là tốt rồi."

Lục Lâm cười cười, nói: "Lưu thúc ngươi cũng quá khách khí, thứ tốt như vậy chỉ sợ là không đủ ăn đâu, nào có dám ghét bỏ chứ."

Lưu Quý Dũng cười cười, nói: "Một chút thứ nhỏ nhặt mà thôi, Lục tiểu ca thích là tốt rồi."

Lưu Văn phía sau Lưu Quý Dũng nhìn Lục Lâm có chút cao hứng, "Lục ca, ta có mang cho các ngươi mấy con cá và thịt nè."

Tuy rằng Trần Tiểu Mễ sẽ săn thú, trong nhà hẳn là không thiếu thịt, nhưng sẽ không có nhà nào ngại nhiều thịt.

"Sao lại mang theo nhiều đồ tới như vậy a, chúng ta liền không biết xấu hổ mà nhận hết vậy."

Đám người Lưu Quý Dũng vội vàng nói: "Được a."

Gần đây đám người Lưu Quý Dũng kiếm được không ít lời từ việc xây giường đất, nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đều là nhờ phúc của Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ.

Lưu Quý Dũng nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình không thể vong ân phụ nghĩa, liền tặng cho Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm một ít khoai lang đỏ, ngoại trừ khoai lang đỏ, mấy người còn mang theo một ít củ cải, cải trắng, còn có mười cân thịt, hai con cá...... Mọi người mang lại đây không ít đồ, thực sự là quá khách khí.

Chuyện đám người Lưu Quý Dũng đến nhà Trần Tiểu Mễ tặng đồ, đã lan truyền khắp thôn, sau khi tin tức truyền ra, phản ứng của các thôn dân đều không giống nhau.

"Nghe tin gì chưa, người Đại Loan thôn, cư nhiên tặng đồ cho cái sát tinh Trần Tiểu Mễ kia, hơn nữa còn tặng không ít, nào là cá, nào là thịt."

"Bọn họ học được bản lĩnh xây giường đất của Trần Tiểu Mễ, nghe nói mấy người này kiếm được không ít tiền ở trong thành đâu, mấy kẻ có tiền ở trong thành vì muốn nhanh chóng được ngủ trên giường đất nên đã ra giá rất cao, gần đây đám người Trương Đại Trụ cũng kiếm lời không ít."

"Hình như đám người Trương Đại Trụ chưa tặng đồ cho Trần Tiểu Mễ a!"

"Cần gì tặng quà chứ! Đều là người cùng một thôn, cái tên Trần Tiểu Mễ này đúng là không có lương tâm a, biết được thứ tốt như vậy chỉ biết tiện nghi cho người ngoài."

"Cũng không thể nói như vậy, đồ là của Trần Tiểu Mễ, y muốn dạy cho ai thì dạy, nếu như lúc trước mình cũng đi sửa nhà cho Trần Tiểu Mễ thì tốt rồi."

"Chuyện này cũng là do lí chính, chưa được sự đồng ý của mọi người mà đã từ chối chuyện tốt như vậy, nếu như trước đây để người trong thôn sửa phòng ở cho Trần Tiểu Mễ, thì sao sẽ đến lược mấy người ngoài kia."

"Đám người Đại Trụ cũng vậy, biết đi vào thành kiếm tiền cũng không thèm dạy cho người trong thôn."

"Đại Trụ nói, qua một khoảng thời gian nữa mới dạy, bây giờ cũng đã gần qua một tháng."

"Chỉ sợ một người trong đám người Đại Trụ cũng có thể kiếm được vài lượng a, sao lúc trước Trần Tiểu Mễ lại không chọn ta sửa nhà cho y chứ."

"Nhi tử ngươi luôn khi dễ Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch, bây giờ ngươi còn muốn Trần Tiểu Mễ mướn ngươi làm việc, ngươi không phải là đang nằm mơ đó chứ?"

.............

Cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ càng ngày càng rực rỡ, thời điểm người trong thôn nhắc tới Trần Tiểu Mễ, đều mang theo mùi chua lòm, bất quá phản ứng của thôn dân như thế nào, cũng không hề ảnh hưởng đến Trần Tiểu Mễ.

............

Nhà Trần Tiểu Mễ.

"Năm nay Đại Loan thôn được mùa khoai lang đỏ a!" Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Hình như trấn trên có rất nhiều người bán thứ này, bất quá, giá cả thu mua hình như không được cao lắm! Thứ này rất khó bảo quản."

Khoai lang đỏ sợ lạnh, nếu như bị lạnh sẽ rất nhanh hỏng, vào mùa đông cần phải đặt ở trong hầm để bảo quản, nhưng như vậy cũng rất dễ bị hư.

"Vậy sao? Chúng ta đi mua chút khoai lang đỏ để ủ rượu không?" Lục Lâm hỏi.

Trần Tiểu Mễ có chút tò mò nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi biết ủ rượu sao?" Y còn tưởng rằng Lục Lâm chỉ biết lấy rượu trong nhà nhỏ bán, bán hết thì không còn nữa.

Trần Tiểu Mễ có chút giật mình nhìn Lục Lâm, Lục Lâm cười cười, nói: "Biết a!"

Lục Lâm xuất thân từ nông thôn, khi còn nhỏ, cũng theo cha mẹ nhưỡng rượu khoai lang đỏ, bất quá sau này điều kiện sinh hoạt tốt hơn, bia rượu gì đó thì tiện lợi hơn nhiều, một đồng tiền một bình lớn, dần dần cũng không còn ai muốn hao phí tâm tư đi ủ rượu nữa.

Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm đánh xe la đến Hồng Vận tửu lâu, lần này hai người bán một hơi ba mươi bình rượu, lấy được hai mươi bốn lượng bạc.

Sau khi lấy được hai mươi bốn lượng bạc, hai người lại đến Đại Loan thôn mua không ít khoai lang đỏ.

Vốn dĩ thôn dân Đại Loan thôn còn đang phát sầu vì nguồn tiêu thụ của khoai lang đỏ, thấy có người tới thu, liền bán hết cho Lục Lâm.

Hai cân khoai lang đỏ năm văn tiền, Lục Lâm tiêu năm lượng mua hai ngàn cân.

Lục Lâm mua khoai lang đỏ, phần lớn đều để trong quầy bán quà vặt, một ít khác thì đặt bên trong hầm mới xây làm làm dáng.

Lục Lâm triệu tập ban huynh đệ Trần gia, cùng nhau làm rượu khoai lang đỏ.

Tuy rằng dựa vào rượu trong bán quầy bán quà vặt cũng kiếm được không ít, bất quá, trong lòng Trần Tiểu Mễ vẫn có chút bất an, lần này trực tiếp ủ rượu, làm Trần Tiểu Mễ có loại cảm giác kiên định. Quá trình ủ rượu khoai lang đỏ tương đối rườm rà, muốn ủ ra rượu ngon cần phải để một khoảng thời gian rất dài, rượu thì không thể uống ngay lập tức, nhưng mấy người bọn họ cũng có lấy khoai lang đỏ nấu cháo, hoặc nướng ăn.