Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 17: Làm y phục mới

Trong tay lập tức có bảy lượng bạc, Trần Tiểu Mễ liền hào phóng một chút, trực tiếp đi tới cửa hàng y phục, tiêu một lượng bạc mua một cây vải bông tốt nhất.

Sau khi mua vải bông, Trần Tiểu Mễ lại tiêu năm mươi văn mua một ít kim chỉ, bên trong cửa hàng, giá cả y phục gần như là gấp đôi vải, mua vải có lợi hơn so với mua y phục.

Sau khi mua quần áo, Trần Tiểu Mễ lại đến tiệm cầm đồ, mua hai cái chăn bông cũ.

Chăn bông là thứ tốt, bất luận là để đắp vào mùa đông hay là lấy sợi bông trong chăn ra may vào y phục cũng đều được.

Sau khi Lục Lâm tới Trần gia, vẫn luôn ngủ trên một cái ván, ban đầu Trần Tiểu Mễ thấy Lục Lâm thà chết cũng không muốn ở rể, nên cũng không coi Lục Lâm ra gì.

Gần đây Lục Lâm làm không ít chuyện, y lại thay đổi cái nhìn với người này, nghĩ nên hảo hảo sinh hoạt với hắn.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông năm ngoái, y đều mặc hết y phục vào người, bọc thêm da thú, cũng có thể ứng phó được, năm nay có lẽ sẽ không khổ như vậy nữa.

Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ mua chăn, liền biết hẳn là vì hắn, Lục Lâm lại có chút ý tưởng, nghe nói mùa đông ở đây sẽ hạ một trận tuyết rất lớn, Lục Lâm cảm thấy vẫn là nên xây một cái giường đất mới tốt.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, nói: "Sau khi trở về, ngươi đi vào thôn tìm a ma hỗ trợ làm y phục đi."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được!"

Lục Lâm thầm nghĩ: Người nghèo khổ trong thôn không ít, thu hoạch qua đi, thì liền rảnh rỗi, lúc này, bỏ ra mấy đồng tiền liền sẽ có người hỗ trợ, ai mà không cần tiền chứ? Người nhà quê cũng rất khó tính, dù sao thanh danh của hắn cũng tốt hơn Trần Tiểu Mễ, đại khái Trần Tiểu Mễ giao chuyện này cho hắn cũng là vì nguyên nhân đó.

Sau khi Trần Tiểu Mễ bỏ một số tiền lớn mua một cây vải, lại mua thêm một ít muối và gạo, chén đĩa, còn có giày......

Mua một đống đồ thượng vàng hạ cám, Trần Tiểu Mễ lại mua thêm hai xâu kẹo hồ lô cho hai đứa nhỏ trong nhà.

Đồ mua cũng kha khá, Trần Tiểu Mễ liền cùng Lục Lâm lên đường trở về.

"Đại ca, thật nhiều đồ a!" Trần Tiểu Thái có chút hưng phấn nói.

"Đúng vậy!" Trần Tiểu Mễ có chút chột dạ, hôm nay y tiêu tiền hơi nhiều, một không cẩn thận liền tiêu gần hai lượng bạc, Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình không sai, chỉ có ăn no mặc ấm, mới có sức kiếm tiền.

...........

Sau khi Trần Tiểu Mễ về đến nhà, liền suy nghĩ là nên tìm ai làm y phục, suy nghĩ một hồi, liền xác định là Thẩm a bà.

Thẩm a bà cũng là một người đáng thương, nhi tử chết lúc trứng binh vào ba năm trước, một năm trước, con dâu bỏ trốn theo một người bán hàng rong, để lại một tiểu song nhi, nhi tử đã chết, tức phụ theo người khác, Thẩm a bà cùng tiểu song nhi, Thẩm Trì liền sống nương tựa lẫn nhau.

Trên tay Thẩm a bà có ba mẫu đất, tuy rằng cuộc sống kham khổ một chút, nhưng tốt xấu cũng có thể trôi qua được, chỉ là khi đói khi no.

Lục Lâm cũng không đưa qua toàn bộ cây vải qua, chỉ đưa qua một phần tư thử xem sao.

Một cây vải cũng không ít, vẫn là nên đề phòng một chút.

Thuở điểm Thẩm Trì kéo củi trở về, vừa lúc thấy được Lục Lâm.

Lục Lâm nhìn Thẩm Trì, lại lần nữa cảm thán một chút con nhà nghèo trưởng thành sớm, trong thôn cũng không phải chỉ có một mình Trần Tiểu Thái là tiểu hài tử khổ cực, rất nhiều tiểu hài tử còn nhỏ tuổi, liền bắt đầu phụ giúp gia đình.

Lục Lâm cùng Thẩm Trì chào hỏi, liền rời đi.

Thẩm Trì vội vội vàng vàng đi vào phòng, nói: "A bà, Lục Lâm sao lại tới đây? Hắn tới làm gì?"

Thẩm a bà cười cười, nói: "Chuyện tốt, bản lĩnh săn thú của Trần Tiểu Mễ rất tốt, thế nhưng may vá lại không tốt, tuy rằng Lục Lâm ở rể, nhưng dù sao cũng là một hán tử, cũng sẽ không may vá, liền để cho ta giúp họ làm mấy bộ y phục."

Thẩm a bà cười tủm tỉm nói: "Một bộ y phục của người lớn là ba mươi văn, tiểu hài tử thì hai mươi văn, may tốt thì trợ cấp thêm nữa."

Thẩm Trì gật gật đầu, "Nga" một tiếng, "Sao Lục Lâm lại tìm đến a bà?"

Thẩm a bà cười cười, nói: "Không biết a!" Theo lý mà nói, chuyện tốt như vậy, hẳn là nên để cho người một nhà làm, nhưng với hoàn cảnh trước kia của Lục Lâm, nếu vải này mà đưa vào cửa Lục gia thì chưa biết y phục làm ra là cho ai mặc.

Thẩm Trì có chút do dự, nói: "Ta cảm thấy Lâm ca có chút khang khác."

"Khác chỗ nào a?" Thẩm a bà hỏi.

"Tinh thần hình như tốt hơn." Đất nhà Thẩm Trì có một mẫu sát bên Lục gia, thời điểm Thẩm Trì xuống ruộng, cũng có thể nhìn thấy Lục Lâm, nhưng Lục Lâm lại luôn cúi thấp đầu, cũng không thích nói chuyện, nhưng là, lần này gặp lại Lục Lâm, cảm thấy khí sắc của đối phương tốt hơn rất nhiều, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Thẩm a bà cười cười, nói: "Người trong thôn đều nói, Trần Tiểu Mễ không tốt, là một con sói con, đối với ta mà nói, Trần Tiểu Mễ cũng không có gì không tốt, đại khái Lục Lâm cũng đã thông suốt được."

Nếu Trần Tiểu Mễ thật sự tàn nhẫn, sao có thể chiếu cố hai đệ đệ như vậy? Nếu mấy lão già Trần gia kia không ép người quá đáng, thì cũng không bị y đối xử như thế?

Nhà của Thẩm a bà ở nơi tương đối hẻo lánh, kế bên là nhà của lão thợ săn từng giúp đỡ Trần Tiểu Mễ, có vài lần Thẩm a bà nhìn thấy Trần Tiểu Mễ tới tặng đồ, liền biết đối phương là người có ân tất báo, cho nên chuyện làm y phục này, cũng rất sảng khoái tiếp nhận.

Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy Tiểu Mễ ca khá tốt."

Thẩm a bà híp mắt mắt, nói: "Nếu không phải lão già Trần gia kia buộc nhi tử vào núi, sự tình cũng không đến mức này."

Thẩm Trì sờ soạng vải trong tay một chút, có chút ngoài ý muốn nói: "Đây là vải mịn a!"

Thẩm a bà gật gật đầu, nói: "Là vải tốt a, hẳn là mặc vào sẽ rất thoải mái."

Một khối vải lớn như vậy, hẳn là tốn rất nhiều tiền, Thẩm a bà cảm thấy Trần Tiểu Mễ lợi hại, bỏ ra mười lượng sính lễ mà còn dư lại nhiều như thế, Lục Lâm đúng là nhặt được bảo.