Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 15: Bánh trứng

Trần Tiểu Mễ nói xong với Lục Lâm, Lục Lâm liền đi nấu cơm.

Trần Tiểu Thái chạy tới, nói: "Đại ca, tên kia nói gì với ngươi thế?"

Trần Tiểu Mễ vừa mới nhận tang vật của Lục Lâm, trong lòng mơ hồ có chút đề phòng, không phải là không tin tưởng đệ đệ, mà Trần Tiểu Mễ cảm thấy loại chuyện này không nên nói cho đệ đệ, để trong lòng đệ đệ lại bất an.

"Chỉ là thương lượng chuyện ngày mai vào thành."

Trần Tiểu Thái có chút buồn bực nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy đại ca đã thay đổi, có một phu quân ở rể như Lục Lâm, thì không để ý mình nữa, bất quá, Lục Lâm nấu ăn rất ngon, cũng không phải thật làm người ta chán ghét.

"Là vậy sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Phải."

Trần Tiểu Mễ cũng không phải lần đầu tiên vào thành bán đồ, nên muốn bán gì cũng rất dễ dàng.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, do dự một chút, nói: "Nếu không để ta giúp ngươi cầm chút thịt?"

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm, hơi chau mày, nói: "Không cần, ngươi chỉ cần đừng đi được nửa đường lại kêu đi không nổi là được."

Lục Lâm: "..." Phu cương không chấn! Phu cương không chấn!, gia hỏa Trần Tiểu Mễ này, cư nhiên lại coi thường phu quân y, là hắn như thế, bất quá...... Nếu như đi bộ, hình như phải đi tới một canh giờ, bởi vì đường từ thôn đến trấn quá xa, cho nên, bình thường thôn dân cũng không đi vào trấn, nếu đi cũng là đi bằng xe bò.

Lục Lâm cảm thấy hắn cần phải cải thiện ấn tượng về hắn trong lòng Trần Tiểu Mễ, nhưng mà hắn thật sự phải đi bộ?

Bởi vì muốn đi vào trấn, Lục Lâm thức sớm, làm cơm sáng.

Lục Lâm lấy một chút bột mì từ trong một ngăn nhỏ ra.

Lục Lâm bỏ thêm chút nước vào chén, đánh thêm một cái trứng gà vào, lại bỏ thêm hành đã cắt nhỏ, bột mì, một chút muối rồi khuấy đều, Lục Lâm đổ thêm một ít dầu vào nồi, đem chén nguyên liệu đã khuấy điều đổ vào. Thứ trong nồi rất nhanh đã thành hình, Lục Lâm thấy không sai biệt lắm, liền trở mặt bánh trứng lại chiên.

Rất nhanh, một khối bánh trứng nộn nộn liền ra lò.

Lục Lâm chiên bảy cái bánh trứng mới ngừng tay, một cái bánh dùng một cái trứng gà, tổng cộng dùng bảy cái trứng gà.

Nếu để thôn dân thấy Lục Lâm làm cơm như thế, chỉ sợ sẽ tức chết, thôn dân đều sinh hoạt theo kiểu thắt lưng buộc bụng*, ăn trứng gà như vậy, thật sự là xa xỉ.

*Thắt lưng buộc bụng: hết sức hạn chế, tiết kiệm

Lục Lâm để ba cái bánh vào quầy bán quà vặt, như vậy trên đường muốn ăn là có thể lấy ra ngay.

Trần Tiểu Mễ chưa từng thấy qua loại bánh này, lập tức liền ăn sạch.

"Bánh này ăn thật ngon, làm bằng cái gì thế?" Trần Tiểu Mễ có chút nghi hoặc hỏi.

"Trứng gà." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ chưa đã thèm liếʍ liếʍ ngón tay, nói: "Lại dùng trứng gà a!"

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, trong lòng có chút nghi hoặc, đất ruộng Lục gia tương đối nhiều, ở trong thôn cũng tương đối giàu có, nhưng Lục gia cư nhiên lại ăn xa xỉ như vậy sao?

Lục Lâm cười cười, nói: "Ở trong rừng có thể thường xuyên nhặt được trứng gà rừng, ăn hết thì nhặt tiếp là được."

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, ngữ khí cổ quái nói: "Vận khí ngươi thật tốt, bất quá, ngươi cứ nhặt như vậy, chỉ sợ rất nhanh liền không còn trứng gà rừng để nhặt."

Lục Lâm thầm nghĩ: Gần đây đúng là ăn hơi nhiều trứng gà, nếu cứ tiếp tục ăn như vậy, chỉ sợ rất nhanh liền ăn sạch hai sọt trứng gà. Lục Lâm nghĩ nghĩ liền cảm thấy còn rất lâu mới ăn hết được trứng gà, đến lúc đó rồi tính tiếp.

Ngoại trừ bánh trứng, Lục Lâm còn nấu thêm một chút cháo, hai người một người ăn một cái bánh trứng, lại ăn một thêm một chén cháo, rồi lên đường.

Đường núi gập ghềnh, rất là khó đi.

Lục Lâm đi được một đoạn, bàn chân liền có cảm giác đau.

Trần Tiểu Mễ đã thành thói quen, cõng một cái sọt lớn, vẫn bước đi như bay.

Lục Lâm bỗng nhiên có chút tưởng nhớ đến xe con của mình, Lục Lâm nhớ đã bỏ ra ba vạn mới mua được, xe kia cũng có chút rách nát, nhưng vẫn tốt hơn đi bộ rất nhiều.

Liên tiếp đi hơn nửa canh giờ, Lục Lâm liền có chút chịu không nổi.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, hỏi: "Muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không?"

Lục Lâm khẽ run khóe miệng, nhìn qua Trần Tiểu Mễ không đỏ mặt, không thở dốc, sở dĩ nói dừng lại nghỉ ngơi một chút, hẳn là bởi vì hắn.

Lục Lâm miễn cưỡng cười cười, nói: "Vẫn là lên đường đi."

Trần Tiểu Mễ ý vị thâm trường liếc nhìn Lục Lâm vài lần, nói: "Cũng được."

Trần Tiểu Mễ đi ở phía trước, Lục Lâm đi theo ở phía sau, mơ hồ cảm thấy Trần Tiểu Mễ hình như thả chậm bước chân một chút, Lục Lâm có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy Trần Tiểu Mễ đang thông cảm cho hắn, trong lòng Lục Lâm hiện lên vài phần ấm áp, thầm nghĩ: bình thường Trần Tiểu Mễ rất hung hãn, nhưng kỳ thật tính tình lại rất tốt.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, bỗng nhiên nói: "Ta mang theo hai cái bánh trứng, ngươi muốn ăn hay không."

Trần Tiểu Mễ quay đầu, nhìn Lục khó chịu nói: "Ăn ăn ăn, rất nhanh sẽ đến mùa đông."

Tuy rằng là nói như vậy, nhưng Trần Tiểu Mễ vẫn đoạt lấy một cái bánh trứng ăn.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, hắn đã sớm nhìn ra, lượng cơm song nhi này ăn rất lớn, tuy rằng bình thường Trần Tiểu Mễ đã ăn không ít, nhưng kỳ thật y đã tương đối tiết chế.

"Sao lại còn nóng a?"

Lục Lâm không cần nghĩ ngợi nói: "Ta để ở trong người."

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, cũng không biết là tin hay không tin.