Quân Phiệt Bá Ái

Chương 2

Editor: Ca(OH)2

Chương 2: Bị quân phiệt bá đạo cưỡиɠ ɧϊếp đến thân tàn ma dại.

Lúc đầu Tô Ngôn còn mạnh mẽ quyết tâm, nhưng đến khi được Hách phó quan dẫn đi xuyên qua tầng tầng biệt viện, tới văn phòng tư lệnh ở trên tầng hai, anh đã sợ hãi không chịu nổi rồi. Hai chân Tô Ngôn run rẩy, vầng trán rịn mồ hôi, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mỏng.

Khi Hách phó quan mở cửa, anh dường như còn cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc ùa ra bủa vây lấy cơ thể mình.

Ở bên trong phòng, Lục tư lệnh cao lớn anh tuấn đang thảnh thơi ngồi thưởng thức vỏ kiếm. Lần này hắn mặc một bộ trang phục kỳ quái, giống như khôi giáp của thời xưa, lộ ra cơ bắp hữu lực màu mật ong, hạ thân đeo một chiếc vải đen bảo hộ.

Khi nhìn thấy Tô Ngôn, đồng tử ngăm đen của hắn liền híp lại, như một con mãnh thú phát hiện ra con mồi của nó. Ánh mắt nóng rực tràn ngập tính xâm lược làm Tô Ngôn sợ tới mức muốn xuất hồn, trong nháy mắt hai chân mất sức khuỵ xuống mặt đất, anh run rẩy cầu xin nam nhân.

"....Lục tư lệnh, xin ngài, xin ngài buông tha Tiểu Phượng, cầu xin ngài!"

Hình ảnh ảo tưởng quyết đấu với tư lệnh cùng với những can đảm mà anh cố gắng lập tức tan biến, chỉ để lại trong Tô Ngôn sự sợ hãi đến tột độ.

Lục Triệu Phong nhếch môi ném kiếm cho Hách phó quan, Hách phó quan kinh hãi mà nhận lấy. Hắn bước đến trước mặt cậu thanh niên đang run rẩy quỳ dưới đất, thấp giọng hỏi: "Ngươi tên gì ?"

"Tôi, tôi tên Tô Ngôn..." Tô Ngôn kinh hoàng ngẩng đầu, bỗng lại bị hấp dẫn bởi cái gì đó mà liếc mắt thấy bộ phận đực rựa phồng lên dưới háng nam nhân, lộ tới mức thậm chí cả hình dáng qυყ đầυ cũng thấy được.

Tô Ngôn da mặt mỏng, hai má lập tức ửng đỏ khiến cho làn da tái nhợt vì sợ hãi cũng có chút huyết sắc, đồng thời cũng khiến gương mặt mang nét đẹp nhẹ nhàng này hiện ra ánh sáng nhu hòa.

"Uống nhầm một ánh mắt, một đời cũng không quên."

Câu nói này thật đúng là để diễn tả tình trạng lúc này của Lục Triệu Phong.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngôn, cho đến bây giờ hắn vẫn không có cách nào quên được anh, dươиɠ ѵậŧ dưới háng hắn cương cứng cũng đồng nghĩa với việc hắn có du͙© vọиɠ với anh.

Lục Triệu Phong đã cho người tra xét thân thế của Tô Ngôn, tư liệu cho thấy rằng từ nhỏ anh đã là cô nhi, được một tài chủ tốt bụng nuôi lớn.

Sau đó chỗ anh ở bị dị tộc xâm chiếm, tài chủ nhà tan cửa nát, nhưng Tô Ngôn lại không muốn báo thù, ngược lại anh còn cố gắng đọc sách tập viết, ở độ tuổi mà mọi thanh niên đều đi nhập ngũ, cư nhiên dựa vào thơ ca khiêu vũ để nuôi sống chính mình.

Tuy nhiên, Hách phó quan đứng bên cạnh thì lại vô cùng khinh thường Tô Ngôn, tiểu bạch kiểm này chính là một phế vật, quả thực kém xa so với vị Tổng tư lệnh hào phóng khí phách của bọn họ, chẳng hiểu tại sao Tiểu Phượng cô nương lại chấp nhận anh ta nữa.

Mà Lục tư lệnh vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tô Ngôn, ánh mắt tối mịt mù không rõ nghĩa, Tô Ngôn bị nhìn đến lông tóc dựng hết cả lên, nhưng ở dưới tà khí uy áp của nam nhân, một câu anh cũng nói không nên lời.

Lục tư lệnh đánh giá gương mặt trắng nõn của Tô Ngôn, sau đó vươn tay sờ lên bả vai gầy yếu của anh. Thân thể Tô Ngôn lập tức run lên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất.

Bàn tay to lớn nóng rực của nam nhân vuốt ve bờ vai của anh một cách ái muội, khiến Tô Ngôn cảm thấy vô cùng sởn tóc gáy, nhưng lại không dám giãy giụa, cuối cùng, anh mới run giọng mang theo âm khóc nói: "Cầu xin tướng quân hãy buông tha Tiểu Phượng..."

Lục Triệu Phong đỡ Tô Ngôn đang run rẩy Tô Ngôn đứng lên, rồi nói: "Nghe nói Tô tiên sinh khiêu vũ rất tốt, hay là nhảy với ta một bản đi."

Hách phó quan kinh ngạc, nhưng vẫn lanh trí mở máy quay đĩa ra, rất nhanh sau đó, vũ khúc nhộn nhịp của Tây Âu đã vang lên quanh quẩn khắp căn phòng.

Tô Ngôn vốn vô cùng quen thuộc với khúc nhạc dạo này, vì đây là bài đính ước của anh và Tiểu Phượng, nhưng lúc này đây, anh chỉ có thể đứng nghệch ra khi đối mặt với nam nhân cường đại này.

Lục Triệu Phong vươn tay, bày ra bộ dáng mời khiêu vũ của quý ông, sắc mặt Tô Ngôn lúc đỏ lúc trắng, anh không còn cách nào khác, chỉ đành gian nan mà vươn tay ra.

Ngay khi bị bàn tay rộng lớn của Lục tư lệnh cầm lấy, một luồng khi nóng bỏng như bàn ủi từ lòng bàn tay chui tọt vào cơ thể anh, đánh vào dây thần kinh cảm giác, làm anh càng thêm bàng hoàng bất lực, cả chân cũng thoát khỏi sự khống chế.

"Ngươi dẫm trúng ta rồi."

"Xin, xin lỗi, tôi không đứng vững được..." Đôi mắt anh ẩn một tầng hơi nước, vẻ mặt ngoại trừ sợ hãi thì cũng là khẩn trương xen lẫn mờ mịt.

Lục Triệu Phong vẫn tự đắc nắm chặt lấy tay anh, tùy ý lòng bàn tay đã mướt mồ hôi hay những ngón tay mảnh khảnh trắng hồng của Tô Ngôn đang giãy giụa kháng cự trong tay hắn.

"Không..."Thanh âm nhỏ như muỗi kêu vang lên, Lục tư lệnh nghe mà càng thêm sung sướиɠ.

Ngược lại Tô Ngôn thì bởi vì quá sợ hãi, cho nên đại não đã hoàn toàn trống rỗng, không còn nhận thức được cái gì là bước nhảy, cái gì là âm nhạc, chỉ có ánh mắt mơ hồ là hiện lên hình bóng cao lớn đẹp trai của vị Lục tư lệnh trước mặt này.

Cách khiêu vũ của Lục tư lệnh rất kì lạ, vũ đạo của bản nhạc này là nhẹ nhàng ấm áp, nhưng hắn lại nhảy theo một cách lạnh lẽo đến khiến người ta phát run.

Một bàn tay nam nhân nắm lấy tay Tô Ngôn, tay kia thì ôm lấy eo anh, bàn tay đặt lên eo vừa to lớn lại còn nóng hầm hập, khiến Tô Ngôn cảm thấy một luồng khí nóng ẩm không ngừng truyền vào da thịt ở vùng hông, làm hai chân anh càng thêm run rẩy mất sức.

"Không biết Tô tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi ?" Lục Triệu Phong thấp giọng hỏi. Theo âm nhạc, thân hình cao to nghiêng về phía trước một cách tràn ngập tính xâm lược, l*иg ngực rộng lớn gần như đυ.ng vào Tô Ngôn.

Tô Ngôn sợ tới mức rụt lại phía sau, run giọng nói: "Tôi, năm nay tôi 28..."

"Oh." Không ngờ là cậu thanh niên mặt mũi trẻ măng thế này lại còn lớn tuổi hơn cả hắn.

Hai người cùng khiêu vũ bản nhạc Tây Âu mang giai điệu vui nhộn. Trong suốt quá trình đó, Tô Ngôn đều biệt nữu mà khom người, tuy là vẫn thực dịu ngoan, nhưng từ đầu đến cuối toàn giữ một khoảng cách nhất định với nam nhân, đặc biệt là cái đũng quần đang nhú lên kia.

Nhưng sức lực Lục Triệu Phong rất lớn, hắn không để tâm tới việc Tô Ngôn đang phân cao thấp với mình, hắn dùng sức túm lấy một phát, cậu thanh niên tuấn tú lập tức bị kéo vào trong l*иg ngực hắn.

Tô Ngôn gần như muốn rớt nước mắt ra rồi, bụng anh cảm nhận rõ ràng được cây súng bao to bao nóng đang chỉa vào, cùng là đàn ông nên anh dĩ nhiên biết đó là cái giống gì. Hai tai Tô Ngôn đỏ ửng, anh thẹn vì cảm thấy khuất nhục, cũng thẹn vì bản thân yếu đuối mà để mặc cho người ta muốn gì làm đó.

"Không...! Lục tư lệnh, xin ngài đừng làm vậy..."

"Đừng với không cái gì." Bàn tay hư hỏng của Lục Triệu Phong dời xuống phía dưới, hạ lưu mà đè lên gò mông anh.

"A! Không được...!"

"Mông của ngươi thật tròn." Như là trêu đùa phụ nữ nhà lành, nói xong, hắn còn xoa bóp mấy miếng, làm cho cặp mông tròn xoe thay đổi hình dạng như siêu nhân biến hình.

"Không, xin ngài mau dừng lại...!" Tô Ngôn xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra.

Lục Triệu Phong thấy bộ dáng bị khi dễ đến chực khóc của Tô Ngôn, cười bỉ một tiếng rồi buông tay ra, nói: "Khiêu vũ thì không tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể thôi mà."

Hách phó quan đứng gần đó càng xem lại càng thấy sai sai, đây đâu phải là ra oai phủ đầu với tình địch, rõ ràng là công khai đùa giỡn tán tỉnh mà ?

Tô Ngôn xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, anh ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn đơn thuần cho rằng nam nhân chỉ muốn nhục nhã mình mà thôi.

"Lục tư lệnh, hôm nay tôi tới đây chỉ là vì Tiểu Phượng. Tôi xin ngài đừng—"

Lục Triệu Phong cắt lời anh, "Muốn ta không chạm vào cô ta thì cũng được thôi."

Tô Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng lẽ vị Lục tư lệnh nổi danh gϊếŧ người như ma, còn được xưng là Diêm Vương sống, lại dễ nói chuyện như vậy ư ?

Ngay lúc anh buông lỏng thần kinh, Lục Triệu Phong mới lộ ra bộ mặt nham hiểm đã được che dấu, quăng xuống một quả bom.

"Trừ khi ngươi bồi ta một đêm."

Hách phó quan cả kinh trợn mắt há hốc mồm, còn Tô Ngôn thì lại treo lên vẻ mặt mờ mịt.

Bồi một đêm ?

Bồi một đêm là làm cái gì ?

Chẳng lẽ muốn anh khiêu vũ với hắn lần nữa sao ?

Lục Triệu Phong thấy Tô Ngôn ngây thơ như thế, liền nhịn không được mà bật cười. Hắn bước tới gần Tô Ngôn, khi thân hình cao lớn gần sát với cậu thanh niên gầy yếu, hắn mới cúi xuống nói nhỏ bên tai anh, "Ta muốn cᏂị©Ꮒ ngươi."

Tô Ngôn lập tức như đang rơi vào hầm băng, toàn thân đều run rẩy một cách mất khống chế. Anh cảm thấy có lẽ là mình đang nằm mơ rồi, một giấc mơ da^ʍ uế đến đáng sợ.

Nhưng dưới hơi thở thô nặng của nam nhân, bàn tay to lớn kềm chặt lấy cổ tay anh, và cả cặp mắt đen kịt tràn ngập thú tính như muốn ăn tươi nuốt sống anh kia, tất cả đều chân thật đến mức Tô Ngôn muốn trốn tránh hiện thực cũng không được.

"Không, không thể, không!"

Thanh niên đáng thương nhu nhược bị Lục tư lệnh trực tiếp khiêng lên, hốt vào nội thất.

Tô Ngôn là người làm nghệ thuật, thân mình gầy yếu, cho nên giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của quân nhân.

"Không, Lục tư lệnh, tôi không muốn, không muốn...!"

Lục Triệu Phong cao lớn cường tráng thô lỗ ném Tô Ngôn lên giường, chiếc giường gỗ được trải một tấm vải có họa tiết hoa cúc pha lê phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.

Tô Ngôn bi phẫn đến cực điểm, anh quật cường nhấc chân đá một cước, nhưng Lục tư lệnh là quân nhân, khả năng phòng thủ vốn ăn sâu vào máu. Hắn dễ dàng bắt lấy mắt cá chân anh, còn không đợi Tô Ngôn giãy giụa, đã thuận thế kéo anh kéo đến bên người, đè ở dưới thân.

Tô Ngôn bị nhốt trong l*иg ngực nam nhân, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, hai tay anh dùng sức xô đẩy hắn.

Lục Triệu Phong tuy là tinh thông quyền pháp, nhưng đối với người thanh niên văn nhược lại không tiện dùng vũ lực. Mà Tô Ngôn dù rằng nhu nhược, nhưng chung quy vẫn là một người đàn ông, anh liều mạng đẩy nam nhân ra, sau đó cất bước chạy trốn.

Lục tư lệnh cường ngạnh túm anh trở về, cuối cùng thúc vào bụng anh một cái. Tô Ngôn ăn đau kêu một tiếng, thân mình chấn động, trong nháy mắt không còn sức lực, xụi lơ trong l*иg ngực nam nhân.

Lục tư lệnh mắng một câu, rồi ôm anh ném lại lên giường. Thân thể Tô Ngôn khẽ run, hoảng sợ nằm trên giường, trong miệng vẫn nỉ non cầu xin, "Không, tôi xin ngài, đừng làm vậy... Tôi là đàn ông, tôi không phải phụ nữ..."

Lục Triệu Phong nhìn cậu thanh niên nhu nhược xinh đẹp Tô Ngôn, rồi trực tiếp cởϊ qυầи áo mình.

Vị tướng quân hàng năm chinh chiến sa trường cứ như vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt anh, Tô Ngôn nhìn thân hình tràn ngập cơ bắp hữu lực, da thịt màu đồng cổ mạnh khỏe, còn có cả con chim khổng lồ gân guốc giữa hai chân.

Anh xấu hổ đến lập tức rũ mắt không dám nhìn loạn nữa.

Lục Triệu Phong ánh mắt sáng ngời mà nhìn Tô Ngôn, vừa mở miệng ra là sử dụng giọng điệu ra lệnh quen thuộc, "Cởϊ qυầи áo ra."

Tô Ngôn xấu hổ đến hỏng mất, "Không, không muôn, tôi không muốn..."

"Đừng để ta nói đến lần thứ hai." Thanh âm lạnh lẽo như hầm băng, làm Tô Ngôn nháy mắt dừng miệng.

Anh tựa như bị khí thế cường đại của nam nhân ép buộc, sắc mặt anh tái nhợt đi trông thấy, ngón tay run rẩy cởϊ áσ dài.

Lục tư lệnh nhìn da thịt trắng nõn của Tô Ngôn, khàn giọng nói: "Cởϊ qυầи nữa."

Tô Ngôn nhút nhát bất lực mà trợn to hai mắt đẫm lệ, Lục Triệu Phong liền đe dọa, "Không cởi thì ta sẽ tìm cô ả kia."

Tô Ngôn nghĩ đến Tiểu Phượng, bi thương tuyệt vọng bảo là mình không thể làm Tiểu Phượng bị quân phiệt vũ nhục, nhưng không ngờ cái giả phải trả lại là bản thân.

Dưới tầm mắt như lửa đốt của nam nhân, Tô Ngôn khuất nhục cởϊ qυầи, lộ ra cặp đùi tuyết trắng thon dài vì thường xuyên luyện tập vũ đạo.

Lục tư lệnh cúi người xuống, bàn tay to tách đôi chân ấy ra, Tô Ngôn nức nở một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy.

Nam nhân thấy hạ thân Tô Ngôn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Không giống như hạ thể của một nam tử bình thường, anh không chỉ có một cây dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ trắng hồng, mà phía dưới còn có thêm một khe thịt kỳ quái, hơi lộ ra thịt non phấn hồng, run run tựa như đang thẹn thùng.

Lục tư lệnh trừng lớn mắt, khàn giọng nói: "Sao ngươi lại có âʍ ɦộ..."

Tô Ngôn nghe được lời này, xấu hổ đến lắc đầu, "Tôi không biết, sinh ra đã có rồi..."

Tô Ngôn cũng khá là ngốc, anh được địa chủ thu dưỡng từ nhỏ, có cha nhưng không có mẹ, nên cũng không biết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam nữ là như thế nào. Anh vẫn luôn cho rằng bản thân giống như bao người khác.

Tuy rằng anh với Tiểu Phượng yêu nhau, nhưng giữa hai người là tình cảm trong sáng, ngay cả ngực cũng chưa chạm qua, tất nhiên Tiểu Phượng cũng sẽ không phát hiện bí mật anh là người song tính.

Ngược lại, Lục Triệu Phong tựa như đã nhặt được bảo bối, hắn không ngờ tao thanh niên này lại là một song nhi. Ánh mắt hắn tối đi, nắm lấy chân anh rồi kéo ra hai bên, để qυყ đầυ to béo chọc ngay chỗ lõm vào miệng nhỏ.

Khi dươиɠ ѵậŧ bara chạm đến nơi lẽ ra không nên có đó, Tô Ngôn cắn môi, thân thể không nhịn được mà phát run.

Cảm giác này thật kỳ lạ quá...

Lục tư lệnh cũng không vội vã tiến vào bên trong, mà thay vào đó là dùng qυყ đầυ bự cọ qua cọ lại hai mép thịt thít vào nhau cùng với âm đế nhỏ xinh nhô ra ở trên.

Nam nhân càng cọ càng nghiện, càng cọ càng bạo, đầu nấm chốc chốc hôn chụt chụt sò con, chốc chốc lại lên cơn đét "bép bép" đáy chậu, rồi lại còn chùi nước dãi rỉ trên lỗ tiểu vào khe thịt.

Tô Ngôn phát ra từng tiếng rên nhỏ vụn mang theo âm nức nở như thú con, đôi mắt u buồn cũng phủ một tầng hơi nước, trông càng thêm chọc người yêu thương.

Lục Triệu Phong nhìn bộ dáng lúc này của cậu thanh niên song tính xinh đẹp, dươиɠ ѵậŧ dưới háng béo phì thêm một vòng. Một bên cánh tay thô tráng của hắn vòng qua cặp đùi run rẩy của anh, một tay khác thì cầm lấy chú chim bara của mình.

Dưới tình huống không trải qua bất kỳ quá trình bôi trơn hay dạo đầu gì, đã trực tiếp thô bạo đẩy đầu nấm màu tím đen khổng lồ như trứng ngỗng vào giữa hai mép thịt non nớt.

Theo sự tiến công của cây côn ŧᏂịŧ khô khốc như thanh sắt, hai cổng thành phòng thủ của Tô Ngôn bị mở ra một cách dị dạng, không ngăn cản nổi từng đoạn thô đen xâm nhập vào vị trí trung tâm cần được bảo vệ.

Gương mặt Tô Ngôn vặn vẹo vì đau đớn tột độ, toàn thân run lẩy bẩy như bị điện giật, "A a... đau quá...! Làm ơn... đừng tiến vào... A đau quá...!" Hai hàng nước mắt tuyệt vọng chảy dọc xuống gương mặt tái nhợt, trông vô cùng đáng thương.

Tô Ngôn cuối cùng cũng không thể nhịn được mà khóc mất rồi.

Lục tư lệnh ngược lại không hề thương hương tiếc ngọc gì cả. Vốn dĩ hắn đã dồn hết tinh lực để đánh gϊếŧ vào trong thành nên không lâu rồi không phát tiết, hiện tại gặp được một Tô Ngôn xinh đẹp văn tĩnh, hắn càng thêm bộc lộ thú tính, tựa như một con mãnh thú cắn xé chú sơn dương mảnh mai dưới thân, dùng tư thái của chinh phục giả mà hưởng dụng con mồi.

"A... Đau quá... Đau quá...!" Tô Ngôn đau đến chết đi sống lại, gương mặt anh trắng bệch một mảnh.

Cây cự vật thô to như ngọc mễ kia lung tung thọc vào rút ra lỗ nhỏ non nớt, nam nhân thật sự rất tàn nhẫn, từng chút từng chút một làm cho từng thớ thịt non bên trong bị kéo căng ra, lỗ nhỏ như biến thành cái mũ chụp đầu của dươиɠ ѵậŧ.

Khi chạm đến tấm màng ẩn sâu bên trong, Lục Triệu Phong bỗng dùng sức húc mạnh một cái, qυყ đầυ to lớn trực tiếp đâm xuyên qua kết giới bảo vệ mỏng manh, lập tức có một ít máu chảy ra từ trong âʍ đa͙σ.

"Aaaaaa—! " Tô Ngôn thống khổ thất thanh kêu lớn, toàn thân anh đều bởi vì hành động xảy ra bất thình lình này mà đau đến muốn chết lặng.

Gương mặt đẹp tràn đầy khuất nhục cùng nước mắt, mà khốn nạn hơn là anh không thể làm gì khác ngoài tách hai chân ra, để cho cái vật đáng sợ đó có thể càng thêm thông thuận ra vào cơ thể mình một cách tàn nhẫn.

Nam nhân cao lớn cường tráng như đã là lâm vào trạng thái điên cuồng, tay hắn nắm lấy mắt cá chân của Tô Ngôn, cơ bụng sáu múi lay động kịch liệt. Nhìn phần giao hợp tràn đầy vết máu, hắn mãnh liệt cắm rút như cày cấy, làm cho thanh niên đáng thương dưới thân đau đớn kêu thảm, khóc không thành tiếng.

Gã quân nhân cường tráng bự con cùng với chàng thanh niên gầy yếu trắng nõn, hai thân hình cách biệt rõ rệt cứ như vậy mà dây dưa với nhau.

Lục Triệu Phong nâng đùi Tô Ngôn lên, dưới háng nện càng lúc càng tàn ác, dươиɠ ѵậŧ thô dài hơn người bình thường từng chút một ra ra vào vào lỗ nhỏ ướt mềm như đang đánh sâu vào căn cứ của địch, điên cuồng chà đạp cậu trai đáng thương trông trẻ tuổi dưới thân.

Mà Tô Ngôn ở dưới sự cuồng mãnh phá thân của nam nhân, cơ thể đã gần như muốn nát mất rồi.

Bé bướm vốn dĩ hồng phấn non nớt giờ bị hành tới vừa đỏ lại vừa sưng, hai mép thịt bất lực tách ra hai bên như đã mất tác dụng bảo vệ, lỗ nhỏ căng chặt không ngừng ứa ra bọt biển da^ʍ mĩ, làm cho phần háng của hai người hỗn độn nước nhờn và tơ máu.

Tô Ngôn bất lực run rẩy, cuối cùng sau một trận cắm rút mãnh liệt, anh dường như không chịu nổi cái thứ đáng sợ kia đấu đá lung tung trong người mình nữa, thống khổ mà kêu thảm ra tiếng.

"A a... Không...! Tôi xin ngài! Làm ơn tha cho tôi đi! Đau lắm... Thật sự rất đau... Tôi sẽ chết mất! Làm ơn tha cho tôi...!"

Tô Ngôn đáng thương khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt phủ kín khuôn mặt, da thịt đỏ bừng như bị bệnh, bởi vì cảm thấy đau khổ và khuất nhục, cơ thể anh không ngừng co rút vặn vẹo.

Lục Triệu Phong hai mắt đỏ đậm vẫn tàn nhẫn đưa đẩy háng, không một chút thương hương tiếc ngọc. Hắn không biết vì sao mỗi lần dươиɠ ѵậŧ cắm vào lỗ nhỏ của Tô Ngôn là tựa như đang tiến vào thiên đường vậy, làm cho máu trong người hắn sôi sùng sục như bị lửa dục thiêu đốt.

Cái gì gọi là kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ hắn cũng không quan tâm nữa, đầu óc chỉ đơn giản muốn thô bạo thọc vào rút ra, đυ. cho cái lỗ kia phun nước nhễ nhại, dọng cho cái mông trắng kia rung rung sóng sánh mà thôi.

Một cú, hai cú, một trăm cú tàn sát bừa của cự vật thô to lên bé bím đáng thương, hai hòn bi nặng trĩu cũng không chịu thua mà dập bồm bộp vào gò mông tương đối đầy đặn, không ngừng tạo ra âm thanh "bốp bốp bốp" sắc tình.

Cự điểu thô nóng như gậy sắt được hun nóng mỗi lần cắm vào đều sâu đến tận cùng, mỗi lần rút ra đều mang theo nước da^ʍ lẫn tơ máu.

Từng cú thúc như rung động tâm can, như sóng cuộn biển gầm, làm cho Tô Ngôn gào càng lúc càng thảm, thân thể ngày càng run rẩy kịch liệt, ngón tay thon dài túm chặt tấm chăn dưới thân như sắp lìa cõi đời.

Ngay lúc Tô Ngôn gào thét đến tê tâm liệt phế, Lục Triệu Phong bỗng nhiên chống hai tay đè lên giường, làm ra tư thế giống như giam cầm, sau đó hắn đồng thời dồn lực lên vùng hông, tứ chi và toàn thân.

Cơ bắp ở eo mãnh liệt đong đưa, dươиɠ ѵậŧ bự điên cuồng dọng "bép bép bép", thịt non hết bị kéo ra rồi lập tức lại bị nhét vào trong, nước lẫn máu văng ra tứ tung, lỗ bướm bị cự vật chơi đến vặn vẹo biến hình.

"Aaaa! Đau quá! Không, tư lệnh, tôi không chịu được! Đau quá, tha cho tôi, làm ơn! Bên trong sắp hỏng rồi!" Tô Ngôn từ bỏ tôn nghiêm mà lung tung khóc kêu, anh biết rõ nam nhân sẽ không dễ dàng buông tha mình, nhưng vẫn yếu đuối cầu xin.

Lục tư lệnh nhìn bộ dáng hấp hối như sắp hỏng mất của Tô Ngôn, khuôn mặt đẹp trai mướt mồ hôi lộ ra ý cười đểu cáng, "Được thôi, vậy ngươi rên lớn lên, rên đến khi ông đây sung sướиɠ, ông sẽ bắn vào trong cái bướm của ngươi!"

Lời nói hạ lưu thô tục làm Tô Ngôn khóc nấc lên, nhưng anh vẫn không chịu làm theo ý hắn.

Lục Triệu Phong thấy vậy thì ra tay càng thêm tàn nhẫn hơn nữa, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ như một cái máy khoan điện đã bật công tắc, hung hăng dọng như điên như khùng vào trong lỗ nhỏ.

Thậm chí mỗi cú đều "phập phập phập" chuẩn xác lên cổ tử ©υиɠ, tựa như muốn đâm nát luôn tử ©υиɠ bên trong lẫn thân xác bên ngoài của Tô Ngôn.

"Aaaaa! Đau quá! Cầu xin ngài hãy tha cho tôi! Làm ơn, đừng làm, đau quá! Không muốn, cầu xin ngài đừng bắn vào bên trong, xin ngài!"

Lục tư lệnh thấy Tô Ngôn những không làm theo yêu cầu của hắn, mà còn gào thét cầu xin hắn đừng bắn vào bên trong, điều này làm Lục Triệu Phong càng thêm điên cuồng đưa đẩy háng. Đầu nấm càng nện càng sâu, càng đυ. càng ác.

Khi dươиɠ ѵậŧ cứng rắn này thọc mở cổ tử ©υиɠ, xông thẳng vào bên trong vùng đó, bụng Tô Ngôn lập tức gồ lên một khối, gương mặt vặn vẹo ướt đẫm nước mắt của anh tràn ngập vẻ kinh hoàng lẫn bất lực.

Cái loại cảm giác này tựa như đang đứng giữa ranh giới sinh tử, Tô Ngôn chưa từng trải qua cảm giác như vậy, nó đau đớn đến muốn bước qua cửa tử, nhưng khi đau đớn qua đi thì lại

để lại một kɧoáı ©ảʍ quỷ dị níu anh bước về cửa sinh.

Tô Ngôn cuồng loạn giãy giụa khóc kêu, nhưng cơ thể bị nam nhân gắt gao đè lên giường nên không thể dịch chuyển được nửa phân.

Lục tư lệnh càng làm càng mạnh mẽ, bên trong tử ©υиɠ của Tô Ngôn càng làm càng mềm ướt, quả thực như là có vô số cái miệng nhỏ cùng húp lấy dươиɠ ѵậŧ.

Hắn một bên điên cuồng nắc háng, một bên thô giọng mắng: "Cái âʍ đa͙σ này trời sinh đúng là để đàn ông chơi đùa mà! Từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi là ông đây đã biết ngươi là một tên trai bao rồi! Mẹ nó càng ngày khít, ngay cả tử ©υиɠ cũng kẹp chặt! Hôm nay ông sẽ tặng cho ngươi một món quà, đó là rót hết đám nòng nọc vào bụng ngươi bụng, làm ngươi trở thành con cɧó ©áϊ riêng của Lục Triệu Phong ta!"

Lục tư lệnh gầm nhẹ, cơ bắp toàn thân căng lên, dươиɠ ѵậŧ thô to tàn nhẫn thọc lút cán vào lỗ nhỏ ướt mềm của Tô Ngôn, qυყ đầυ bự đâm xuyên cổ tử ©υиɠ, bất ngờ phun ra một mớ đồng chí lăng quăng nóng hổi vào bên trong đó.

Tô Ngôn bị bắn đến kêu thảm thiết, thân mình run rẩy dữ dội, anh giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân, nhưng cự vật dữ tợn dưới thân vẫn lì lợm khảm sâu vào sau bên trong, chậm rãi rót ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ được vận chuyển từ hai hòn bi cho đến khi nó đầy ắp.

Từ lúc này, cậu thanh niên Tô Ngôn đơn thuần với niềm đam mê nghệ thuật đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cậu trai bao đáng thương bị quân phiệt chiếm đoạt ngày ngày đêm đêm.

Anh sẽ bị Lục tư lệnh dùng các loại tư thế cưỡng bức như một con thú cái, chịu đựng vô số kɧoáı ©ảʍ lẫn đau đớn, khuất nhục lẫn thống khổ, cho đến khi hoàn toàn mất đi ý thức mới coi như tạm chấm dứt cơn ác mộng này.