Một buổi sáng đã đến, từng ánh nắng len lỏi vào khung cửa số nhỏ. Tiếng đồng hồ báo thức phát ra từ chiếc điện thoại khiến Dương Kha mau chóng tỉnh giấc. Tay cô với tới chiếc iphone đang run liên hồi trên bàn mà tắt đi chuông báo thức đang reo. Cô nhìn vào màn hình điện thoại: "Chậc!Đã bảy giờ sáng rồi sao?"
Cô ngồi thẳng dậy thì đập vào mắt mình là Tiểu Nhã đang ngồi nhìn mình ngơ ngác. Cô đứng dậy cột tóc của mình lên, tiến lại gần nàng xoa đầu: "Em đói rồi sao? Chờ tôi một chút!"
Dương Kha nhanh chóng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Cô đang đánh răng thì chợt nhìn thấy Tiểu Nhã đang đứng lấp ló ngoài cửa nhìn chằm chằm vào mình. Cô mỉm cười, lấy từ trong tủ ra một bàn chải mới, bôi kem đánh răng lên, đưa về phía Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã như hiếu kì tiến lại gần đến Dương Kha, cầm lấy bàn chải đánh răng. Nàng nhìn vào nó rồi đưa vào miệng mình cắn. Vừa ngọt ngọt vừa thích thú làm sao, Tiểu Nhã dường như muốn ăn luôn cái bàn chải được bôi kem lên đấy.
Dương Kha có chút nào đó buồn cười, tiến gần đến Tiểu Nhã lấy bàn chải đang bị nàng nhai nhai kia ra. Cô từ tốn vừa đánh răng giúp nàng vừa chỉ nàng cách đánh nó. Vệ sinh cá nhân xong xuôi như chợt nhớ ra điều gì, Dương Kha lấy từ trong tủ nhỏ ra một bọc răng bằng nhựa mà chị Yên Vũ từng đưa cho mình. Cô gắn vào răng của Tiểu Nhã: "Như vậy cho an toàn. Lỡ may em có cắn trúng vào da thịt của tôi, tôi cũng không sao."
Bữa sáng của Dương Kha rất đơn giản chỉ là bánh sandwich cùng một ly Americano do chính mình tự làm. Dường như cô nàng xác sống này không thích ăn buổi sáng thì phải, nàng chỉ cắn vào vai áo của Dương Kha nhìn cô đang ăn mà thôi.
Thói quen này của Tiểu Nhã cũng đã mấy lần cô cũng cảm thấy khó chịu nhưng cũng đã quen rồi. Vừa nhìn nàng cắn vào vai áo của mình, vừa ăn bánh cô cũng có phần nào cảm thấy thích thú.
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên cô cũng có thời gian để thư giản sau một tuần căng thẳng làm việc. Cô mở tivi lên xem, vừa đúng chương trình đang phát một bài hát với giai điệu rất quen thuộc.
"Là bài Lion Heart của SNSD mà. Lâu rồi cũng không được nghe." Dương Kha mỉm cười, đặt đồ điều khiển tivi xuống bàn.
Nhưng điều làm Dương Kha ngạc nhiên hơn là Tiểu Nhã đột nhiên đứng lên nhảy theo tiếng nhạc kia. Vừa nhìn cô nàng xác sống kia nhảy, Dương Kha lắc đầu khẽ cười.
Kính coong!
Một tiếng bấm chuông cửa, Dương Kha đứng lên khỏi sofa hương ra mở cửa. Trước mặt cô là một thân người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có phần nào chững trạc của một người trưởng thành. Cô mỉm cười: "Yên Vũ! Chị đến sớm thật."
"Hi! Cả tỷ năm chị em mới gặp nhau nên phải đến sớm chứ. Chị vừa mới ghé tiệm bánh mua một vài cái cho chị em mình ăn cho vui nè." Hạ Yên Vũ vui vẻ đưa cho Dương Kha một túi đứng bánh nhỏ.
"Chị vào đi! Để em xuống bếp lấy trà lên." Dương Kha kéo tay Hạ Yên Vũ vào nhà mình, rồi cô hướng người đi vào trong.
Hạ Yên Vũ bước vào nhà liền cảm thấy thích thú với không khí thoải mái yên tĩnh ở đây. Cô bước gần đến chỗ phòng khách thì bắt gặp một cô gái rất xinh đẹp nhưng hình như sắc mặt nàng ấy có vẻ nhợt nhạt trông cứ giống như xác sống ấy. Hạ Yên Vũ mỉm cười,giơ hai ngón tay lên chào: "Hi!"
Tiểu Nhã cũng làm giống theo Hạ Yên Vũ. Nàng giơ hai ngón tay lên như để chào lại. Bốn ánh mắt nhìn qua nhìn lại,một giây sau ngay lập tức Tiểu Nhã nhào đến người Hạ Yên Vũ, mà há miệng ra như là để cắn :"Grào . . ."
Hạ Yên Vũ hoảng hốt chống đỡ hành động bất ngờ của Tiểu Nhã: "Trời ơi!Cô làm sao vậy? Tự nhiên nhào đến cắn tôi?"
Đúng lúc này Dương Kha từ trong bếp đi ra nghe tiếng la thất thanh liền ngay lập tức chạy ra. Đập vào mắt cô là Tiểu Nhã đang nhào đến đè Hạ Yên Vũ xuống với hành động định cắn vào người chị ấy. Dương Kha kéo Tiểu Nhã ra khỏi người Hạ Yên Vũ, hai tay giữ chặt lấy nàng: "Không được!!! Đây là bạn của tôi. Em không được cắn chị ấy."
Tiểu Nhã vẫn quơ tay loạn xạ,miệng không ngừng đòi cắn Tiểu Nhã: "Grào . . ."
Dương Kha hết cách rồi, cô lấy chính cánh tay của mình để cho Tiểu Nhã cắn vào. Vì răng của Tiểu Nhã đã được bọc lại bằng vỏ nhựa nên cô cũng không cần phải lo lắng: "Lần sau em không được nhào đến cắn chị ấy biết chưa?"
Tiểu Nhã gật đầu, nàng thôi không cắn vào tay của Dương Kha nữa. Thay vào đó làm theo thói quen của mình như mọi ngày đó là cắn răng vào vai áo của Dương Kha.
Mọi chuyện đã ổn Dương Kha mới cùng Hạ Yên Vũ ngồi xuống mà trò chuyện cùng nhau.
"Xin lỗi vì đã làm chị sợ nhé, Yên Vũ."
"Không sao . . . Không sao . . ." Hạ Yên Vũ xua tay cười khuẩy, nhìn Dương Kha hỏi: "Đừng nói với chị đây là chuyện em muốn nói với chị nha. Em mang một cô gái kì lạ giống như xác sống về ở chung với mình hả?"
Dương Kha gật đầu một cái: "Em ấy hình như đúng là một xác sống đấy chị Yên Vũ. Nhưng hình như vẫn còn một chút nhận thức của con người. Em gặp được cô ấy khi đang làm nhiệm vụ."
Hạ Yên Vũ nhìn vào Tiểu Nhã một hồi lâu: "Chuyện này nghe cũng khó tin thật nhưng tận mắt thấy nên không còn gì để bàn cãi. Nhiều năm làm trong ISC, các nhà khoa học như chị cũng từng đề cập đến vấn đề này nhưng cũng chưa từng gặp nó. Đây là lần đầu tiên chị tiếp xúc với một xác sống đấy. Phải nói đây là một bất ngờ lớn với chị."
Dương Kha lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ,đưa về phía Hạ Yên Vũ: "Đây chỉ là một số thông tin ít ỏi của em ấy được ghi vào đây."
Hạ Yên Vũ cầm lấy tờ giấy trên tay,suy nghĩ một hồi lâu: "Đây là một trường hợp khá là đặc biệt. Chị sẽ cố gắng giúp đỡ em bằng những gì chị có thể làm. Làm trong nghiên cứu đã lâu năm, theo phân tích của chị có lẽ cô bé này vẫn còn 60% nhận thức của con người."
Dương Kha nhìn vào Tiểu Nhã đang gặm vai áo của mình cũng đồng dạng nhìn mình: "Có lẽ là vậy! Em sẽ cố gắng giúp nàng ấy lấy lại nhận thức hoàn toàn của mình."
"Cũng vất vả đấy không đơn giản đâu. Cố lên nhé! Chị sẽ ủng hộ em. Một hành trình khá lí thú đấy,Dương Kha à. Em cũng nên dẫn con bé đi ra ngoài chơi đi để nó học hỏi nhiều hơn. Cơ mà con bé có bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời không vậy?" Hạ Yên Vũ cười nhẹ nói.
"Không chị ạ. Tiểu Nhã dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng mặt trời." Dương Kha khẽ đáp.
"Được rồi! Chị sẽ về nghiên cứu thêm về vấn đề này rồi sẽ tìm ra nhiều phương án giúp em. Nhưng em phải chịu khổ đấy." Hạ Yên Vũ tay chống cằm nói.
"Khổ riết rồi cũng quen thôi chị." Dương Kha cười khổ đáp.
Tiểu Nhã lúc này lấy tay chọt chọt vào má phải của Dương Kha:"Kh . . . Kha."
Dương Kha nhìn nàng thắc mắc: "Em muốn gì?"
"Đ . . . Đói." Tiểu Nhã cố gắng nói ra từng chữ mà nàng có thể giao tiếp được.
Dương Kha híp mắt cười, tay lấy một cái bánh trên dĩa đưa cho nàng. Tiểu Nhã mừng rỡ cầm lấy nó rồi bò ra phía sofa leo lên đó ngồi ăn.
Hạ Yên Vũ nhìn theo Tiểu Nhã rồi quay sang Dương Kha: "Cô bé cũng dễ thương quá đấy chứ! Khác xa với những xác sống ghê rợn mà phim hay chiếu ấy."
"Chắc là vậy!" Dương Kha đưa ly trà lên uống, hai mắt khẽ nhắm lại.
"Em thật là . . ."Hạ Yên Vũ bó tay trước con người không có cảm xúc yêu đương này, lắc đầu cười nhẹ, "Cuộc sống của em cũng bắt đầu thú vị lên rồi đấy chứ."
Nói đúng hơn là chuỗi ngày vất vả cùng bị hành hạ của Dương Kha dưới tay của cô nàng xác sống đáng yêu Tiểu Nhã chính thức bắt đầu.
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho truyện nhé^^