Thành phố X, thứ 6 ngày 13.
Bầu trời xám xịt chuyển dần sang đen tối. Cơn mưa rào của mùa hạ,những giọt mưa lớn có đôi khi rơi rất nhanh, rất mạnh, đến mức cảm giác có chút đau khi nó rơi vào mình vậy. Mưa bắt đầu nặng hạt làm mọi người trên phố vội vã tìm chỗ trú mưa. Vì thế khắp con phố, ngỏ hẻm như thế bỗng chốc trở nên vắng tanh, thanh tịnh không một bóng người.
Tại một nghĩa trang nhỏ bị bỏ hoang cách thành phố cũng khoảng tầm chục cây số. Nơi đây ít người qua lại, người trông coi mộ cũng đã bỏ việc gần mấy mươi năm. Người ta thường đồn đoán rằng nơi này thường xuất hiện ma quỷ dọa người. Có người bảo vào đêm khi qua đây họ trông thấy một xác sống thân người đầy máu. Còn có người thì lại nói rằng nơi này luôn phát ra những tiếng kì lạ tựa như tiếng rên, tiếng khóc oai oán của một người phụ nữ đã góa chồng.
"Tách"
Một tiếng chụp phát ra từ một máy ảnh. Nghĩa trang này hôm nay có phần nào ồn ào như khác với không khí u ám đặc trưng của nó. Có lẽ là bởi sự có mặt của các viên cảnh sát, họ hình như đang khám nghiệm hiện trường.
"Thưa đội trưởng,tử thi đã được phát hiện đã bị hung thủ đốt gần cháy đen toàn bộ cơ thể. Điều này khiến đội pháp y không thể lấy dấu vân tay của hung thủ ạ." Một viên cảnh sát trẻ vội vàng chạy đến một cô gái với thân hình thon gọn, dáng người cao ráo cùng khí thế uy nghiêm của một cảnh sát trưởng.
Cô gái đang định nói thì một vị bác sĩ già của đội pháp y bước tới: "Thật xin lỗi cô, Trần Ngọc Hương. Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách nhưng thi thể bị cháy đen đến tám mươi phần trăm khiến công tác khám nghiệm gặp trục trặc. Thật xin lỗi cảnh sát các cô vì chúng tôi không thể giúp được gì rồi."
Vị bác sĩ kia cuối đầu xin lỗi rồi ông cũng nhanh chóng cùng đội pháp y của mình thu dọn vật dụng rời khỏi hiện trường. Viên cảnh sát bên nãy đứng gần Trần Ngọc Hương khều nhẹ vào vai cô: "Madam?Chúng ta phải làm sao đây?"
Trần Ngọc Hương không nói gì,từ túi lấy ra chiếc điện thoại di động. Hình như cô đang cố gọi điện cho một ai đó: "Dương Kha à! Lần này phải phiền đến em rồi. Em có thể đến đây khám nghiệm giúp chị được không?"
"Được! Chị đưa địa chỉ đi, tôi sẽ đến nhanh chóng." Đầu dây bên kia đáp.
"Nghĩa trang bỏ hoang cách xa thành phố. Em biết chỗ đó mà phải không?"
"Được! Năm phút sau tôi sẽ có mặt ở chỗ chị."
"Cảm ơn em nhiều nha! Hẹn gặp em ở đó nhé!" Trần Ngọc Hương cười nhẹ rồi cúp máy.
Viên cảnh sát kia đứng bên cạnh,tò mò hỏi: "Ai vậy madam?"
Trần Ngọc Hương nhìn người kia mỉm cười: "Vị cứu tinh của tôi đấy!"
Tại bệnh viện K
Dương Kha cũng vừa xong một cuộc khám nghiệm tử thi từ nhà xác. Cô rửa tay rồi nhanh chóng về lại phòng làm việc của mình. Cô khoát chiếc áo blouse thường ngày của mình, tay bỏ một số giấy tờ cùng bút viết vào trong một balo nhỏ. Dường như cô đang chuẩn bị cho cuộc khám nghiệm mới của mình.
Một nữ y tá cùng phong thấy Dương Kha đang sửa soạn đồ liền có chút thắc mắc: "Bác sĩ Dương? Em không ở lại ăn tối cùng mọi người à? Ở ngoài trời đang mưa to lắm đấy."
Dương Kha cười nhẹ, tay cô đã cầm sẵn chiếc dù màu đen: "Không sao đâu chị. Mọi người cứ ăn vui vẻ, em có việc đi trước."
Nữ y tá kia nhìn bóng Dương Kha bước đi mà khẽ lắc đầu: "Bác sĩ Dương lúc nào cũng vậy. Thật tình chẳng bao giờ thấy em ấy cùng mọi người ăn cùng một bữa nào cả."
Nghĩa trang bỏ hoang,
Viên cảnh sát ban nãy trong lòng lúc này như lửa đốt. Cứ đi qua đi lại rồi đi tới đi lui, miệng không ngừng than vãn: "Madam! Sao người chị nói mãi chưa đến vậy?"
Trần Ngọc Hương nhìn người kia mà thở dài: "Bình tĩnh đi! Trời mưa thế này thì từ từ cô ấy mới đến được chứ."
Đúng lúc này, một thân ảnh với mái tóc đen được cột lên rất gọn gàng cùng dáng người cao ráo đang nhẹ nhàng đi tới. Trần Ngọc Hương nhìn thấy người cộng sự của mình liền nhanh chóng chạy đến nắm tay người kia: "A! Dương Kha em đến rồi. Chị đợi em mãi"
"Có việc gì sao?" Dương Kha gương mặt không cảm xúc đáp.
"À! Chẳng qua là có một nạn nhân được phát hiện đã bị sát hại vào lúc sáng tại đây. Hung thủ dường như muốn xóa toàn bộ chứng cứ nên hắn đã đốt tử thi khiến đội pháp y khó tìm được dấu vết để lại." Trần Ngọc Hương chỉ vào xác chết gần đó nói.
Dương Kha tiến đến nhìn sơ qua một lượt rồi ra hiệu cho Trần Ngọc Hương bảo mọi người ra ngoài để cô một mình yên tĩnh mà làm việc. Đợi mọi người đã ra phía bên ngoài, Dương Kha hít thở một cái thật sâu. Cô bước đến tử thi,người có hơi khụy xuống để bắt đầu cuộc khám nghiệm. Cô xem xét,nhìn thật kĩ lưỡng rồi ghi từng chi tiết vào một tờ giấy nhỏ.
"Thời điểm nạn nhân bị gϊếŧ là khoảng lúc 10 giờ sáng, cho đến 7 giờ tối cũng được 9 tiếng đồng hồ. Thời điểm đủ để tiến hành sự phân hủy của cơ thể. Tử thi này bị cháy đen gần đến 70% đến 80% nhưng dường như hắn đang vội vã tiêu hủy chứng cứ mà bỏ qua mu bàn tay của nạn nhân. Ở ngón tay có một ngón được băng lại bằng băng keo cá nhân. Nếu đúng theo suy đoán chỗ đó hoàn toàn chưa cháy đến có thể thu được dấu vết của hung thủ."
Dương Kha ghi chép vào tờ giấy nhỏ bỏ vào túi áo bên trái, thì phía sau cô phát ra một tiếng động lạ. Cô dường như không hề sợ hãi vì làm bác sĩ pháp y cũng gần hai năm, việc này cô cũng sớm quen rồi, nên bản thân cũng không có chút nào là hoảng loạn hay sợ sệt cả.
Tiếng động đó dường như tiếng lại gần Dương Kha hơn. Như có một vật gì đó bổ nhào đến Dương Kha vậy. Rất nhanh chóng, Dương Kha lấy một gậy bóng chày bằng gỗ đã được cô để bên cạnh nhằm phòng hộ bản thân vào trường hợp khẩn cấp. Dương Kha nhanh nhẹn xoay người lại lấy gậy bóng chạy đỡ vật kia đang đè mình xuống. Cô có chút bất ngờ: "Là một xác sống sao? Không thể nào!!!"
Ngay lập tức Dương Kha đẩy mạnh xác sống kia ra khỏi người mình: "Đích thị là một xác sống không chỉ thể còn là một cô gái. Nhưng tại sao lại ở đây cơ chứ? Mà dường như cô nàng này vẫn còn ở trạng thái người kia mà?"
Nữ xác sống kia đứng bước động nhìn Dương Kha, mắt trợn trắng lên: "Não . . ."
Dương Kha có chút giật mình: "Gì?Nàng ta là muốn ăn não . . . muốn ăn não mình thật đấy à?"
Một lần nữa Dương Kha lại bị nàng xác sống kia đè xuống, nàng dường như đang muốn cắn Dương Kha: "Đói."
Dương Kha tay cầm gậy bóng chày mà đỡ người kia để bản thân không bị cắn. Trong một khoảng khắc Dương Kha thấy nàng dường như đang bị thương và rất đói. Cô liền nói: "Tôi là Dương Kha và là một bác sĩ. Tôi sẽ không làm hại em đâu."
Nữ xác sống kia nghe Dương Kha nói liền dừng hành động đang cắn vào thân gậy bóng chạy kia. Nhẹ nhàng nhả ra, bước ra khỏi người Dương Kha mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Là nước mắt sao?", Dương Kha cảm thấy những giọt nước nhỏ thấm vào vai áo của mình, cô ném gậy bóng chày ra đằng sau. Tay cô dang rộng ra như chào đón thân thương: "Không sao đâu! Tôi sẽ không làm hại em. Thấy chưa tôi không có vũ khí . . . tôi sẽ chữa thương và em sẽ không còn phải đói nữa."
Nữ xác sống kia nghe những lời như thế liền mừng rỡ nhào đến ôm lấy Dương Kha, miệng mấp mấy: "Kh . . . Kha."
Dương Kha ngồi phịch xuống ôm lấy người kia,tay cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng: "Ổn rồi! Em là xác sống thật à? Em tên gì?"
Nữ xác sống kia ngơ ngác nhìn Dương Kha:" Nh . . . Nhã."
Dương Kha nghe không rõ,bất chợt từ trong người của nữ xác sống này rớt ra một tờ danh thϊếp nhỏ. Cô cầm lên nhìn vào tấm hình thì ra là nàng khi còn ở trạng thái là người. Cô nhìn nàng: "Em là Tiểu Nhã à?"
Nữ xác sống kia gật đầu nhẹ. Nàng dựa sát vào Dương Kha miệng nàng như đang cố gắng gặm vai áo của cô như đang rất đói.
Trần Ngọc Hương bên ngoài sốt ruột,cô nhanh chóng bước vào trong thì liền thấy cảnh một xác sống đang nhào vào cắn Dương Kha. Trần Ngọc Hương sợ hãi liền rút khẩu súng lục của mình ra hét to: "Dương Kha! Chị đến cứu em đây."
"Không được chị Hương! Mau dừng lại!!!" Dương Kha hốt hoảng nhìn hành động của Trần Ngọc Hương.
Không kịp rồi,viên đạn dường như đã được bắn ra. Dương Kha nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy Tiểu Nhã vào lòng mình.
Đoàng! Viên đạn được bắn ra cắm vào bắp tay trái của Dương Kha. Cô khẽ nhằn mặt ôm chặt lấy người trong lòng: "Không sao đâu!Không ai làm hại em đâu!"
Tiểu Nhã nghe Dương Kha nói ra những lời này, nàng càng ôm chặt lấy Dương Kha hơn, cũng không quên nhai vào vai áo người kia: "Kh . . . Kha . . . Đói."
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho truyện^^