Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Dương Ngọc Hoàn bởi vì chuyện ngày ấy, nhớ tới thái độ của Đường Huyền Tông đối với nàng ta, cả người liền bất mãn.
Vừa ảo não chính mình ở trước mặt người trong lòng thất nghi; vừa oán giận thái độ thờ ơ của Đường Huyền Tông đối với nàng ta; vừa lại cảm thấy Mai Phi là cố ý tìm sai lầm của nàng ta, khiến hình tượng của nàng ta ở trong lòng Đường Huyền Tông xuống thấp…
Trong lòng chỉ nghĩ tới những thứ này, Dương Ngọc Hoàn đều không có hứng làm cái gì hết, liền ngay cả Thọ Vương muốn cùng nàng ta cầm tiêu hợp tấu cũng bị nàng ta từ chối.
Thọ Vương biết trong lòng Dương Ngọc Hoàn còn ghi nhớ những chuyện kia, hắn cũng tương tự, không quên được ánh mắt lúc đó của Dương Ngọc Hoàn nhìn phụ hoàng. Là phu thê nhiều năm, một viên chân tâm của hắn đã sớm thắt ở trên người Dương Ngọc Hoàn, bây giờ vừa thấy Dương Ngọc Hoàn mày liễu nhíu chặt, hoặc là nghe thấy tiếng thở dài của nàng ta, Lý Mạo cũng không tức giận gì hết.
Vì làm cho Dương Ngọc Hoàn vui vẻ, hắn đặc biệt bố trí tẩm điện kỹ càng, chuẩn bị cùng vương phi tắm uyên ương một hồi.
Đáng tiếc ý tưởng vẫn không có biến thành hành động, liền bị Dương Ngọc Hoàn đánh vỡ.
Dương Ngọc Hoàn thấy động tác lén lén lút lút của Thọ Vương, liền biết trong lòng hắn đang đánh bàn tính gì, lửa giận trong lòng nhất thời bùng lên, tức giận nói: “Ta hôm nay đến quỳ thủy rồi, không tiện!”
Thọ Vương ngẩn ngơ, sờ sờ đầu, hỏi: “Không phải còn có mấy ngày sao?”
Dương Ngọc Hoàn tức giận trong lòng hắn chỉ muốn chuyện kia, cả giận nói: “Lần này trước thời gian không được sao?”
Thọ Vương luôn mồm nói: “Được mà, được mà, được mà, ta sai người đi chuẩn bị nước đường cùng chén thuốc cho nàng.”
“Đồ ngốc!” Dương Ngọc Hoàn thấp giọng mắng một câu, lập tức phất tay áo mà đi, đi tới cửa thì nàng ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nói: “Ta tự mình đi ra ngoài đi dạo, ai cũng không được đi theo.”
Thọ Vương dừng bước chân lại, nhìn bóng người Dương Ngọc Hoàn càng chạy càng xa, cũng không có theo sau.
Dương Ngọc Hoàn đi dạo một mình, đi tới đi tới, lại đi tới Phù Dung viên, có người nói Phù Dung viên là nơi bệ hạ thường đến, nơi này không chỉ có phong cảnh đẹp vô cùng, từng cành cây ngọn cỏ trong đó cũng đều là bệ hạ tỉ mỉ chọn lựa.
Không thấy được bệ hạ, coi như là nhìn thấy hoa cỏ ngài ấy chọn, cũng là chuyện may mắn. Dương Ngọc Hoàn nghĩ như vậy, trong lòng khó nén phần kích động kia, bước chân nhanh hơn không ít.
Đi tới một chỗ ngoặt, Dương Ngọc Hoàn đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đi ra, đυ.ng phải bụng nàng ta, Dương Ngọc Hoàn lảo đảo lùi về sau hai bước, tiếp theo liền nghe được một tiếng kêu sợ hãi lanh lảnh.
Dương Ngọc Hoàn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại khi bị biến cố này, liền cảm giác được da thịt hạ thân của mình có cảm giác lạnh lẽo, cúi đầu vừa nhìn, váy mềm
bách điệp xuyên hoa
(trăm bướm vờn hoa)
trên người mình đã bị nước thấm ướt hết, Dương Ngọc Hoàn vốn không phải là người tốt, nàng ta giận tím mặt: “Cung nữ nhà ngươi làm chuyện gì vậy, đi đều không có mắt sao? Ngươi có biết quần áo này là gấm vóc bệ hạ ngự tứ hay không, hiện tại làm bẩn, coi như chém đầu cả nhà ngươi cũng không bồi thường nổi!”
Phạm tội chính là một tiểu cung nữ, lúc này nàng còn cầm chậu đồng vừa mới đựng nước, hai người chạm vào nhau, Dương Ngọc Hoàn ngoại trừ quần áo bị ướt chút nước, không có bị gì nữa, trái lại là tiểu cung nữ kia, không chỉ có ngã sấp xuống đất, còn bị hắt ướt hết cả người, quần áo mùa đông đều ướt đẫm.
Tiểu cung nữ bị Dương Ngọc Hoàn dọa sợ sắc mặt tái nhợt, y phục ướt đẫm dính vào da, bị gió lạnh vừa thổi qua, trong nháy mắt lạnh đến tận tâm khảm, tiểu cung nữ bị đông lạnh đến run lẩy bẩy, nàng vội vã dập đầu thỉnh tội, khóc lớn cầu khẩn nói: “Cầu nương nương tha mạng a, nương nương khai ân, ai làm nấy chịu, một cái tiện mệnh của nô tỳ chết chưa hết tội, cầu nương nương tha tính mạng những người khác trong nhà nô tỳ.”
Dương Ngọc Hoàn vốn cũng chỉ là dọa tiểu cung nữ này mà thôi, nàng ta chỉ là vương phi, cũng không có quyền sinh quyền sát, lúc này thấy mục đích đã đạt được, liền cũng không lại cáo mượn oai hùm, đàng hoàng trịnh trọng hỏi: “Ngươi là cung nữ Phù Dung viên này sao? Tên gọi là gì?”
Tiểu cung nữ sợ sệt nuốt một ngụm nước miếng, nói rất nhỏ: “Nô tỳ gọi Lục Khởi, là mới được điều đến Phù Dung viên.”
Là Phù Dung viên, vậy thì là thường thường có thể nhìn thấy bệ hạ, Dương Ngọc Hoàn vung váy ướt lên, nói: “Mau dậy đi, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch này, bị người nhìn thấy còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đó! Đúng rồi, Phù Dung viên có quần áo cho ta đổi sao?”
Lục Khởi hiển nhiên đối với chuyện Dương Ngọc Hoàn trở mặt tốc độ cực nhanh rất là khϊếp sợ, trố mắt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, đứng dậy, sau đó gật đầu, trả lời: “Phù Dung viên có nơi riêng biệt cho các vị chủ nhân thay y phục, nô tỳ mang nương nương đi, chỉ là bệ hạ hiện tại đang ở Phù Dung viên, thỉnh nương nương cùng nô tỳ đi một con đường khác.”
Ai biết sắc mặt Dương Ngọc Hoàn ngạc nhiên nói: “Ngươi nói cái gì? Bệ hạ ở Phù Dung viên?”
“Bệ hạ từ sáng sớm đã ngay ở Phù Dung viên, chậu nước lúc nãy kia…” Lục Khởi nhìn quần áo nàng, khổ sở nói: “Vốn là nước bệ hạ rửa mặt, nô tỳ vốn định muốn đi đổ, không nghĩ tới nhưng…”
Đó là nước bệ hạ dùng qua! Đó là nước bệ hạ dùng qua!
Nàng ta đã sớm biết trong nước này có mang một loại mùi vị quen thuộc, nguyên lai là của bệ hạ!
Dương Ngọc Hoàn lần đầu cảm thấy ông trời hậu đãi nàng ta, nàng ta đột nhiên không muốn đi thay quần áo!
Bệ hạ đang ở Phù Dung viên…
“Lục Khởi, ngươi không phải nói còn có chuyện muốn làm sao? Ngươi chỉ cho ta nơi thay y phục, tự ta sẽ đi.”
Lục Khởi nghiêm túc nói: “Nương nương, kỳ thực nô tỳ không có đại sự gì, đường có chút xa, vẫn để cho nô tỳ dẫn nương nương đi thôi.”
Dương Ngọc Hoàn phiền chán nàng nhiều chuyện, cố xả ra ý cười, qua loa nói: “Không phiền phức ngươi, chính ta tự đi thôi.”
“Nô tỳ…” Lục Khởi lại muốn nói cái gì, không nghĩ tới bị Dương Ngọc Hoàn quét mắt qua, lời đến khóe miệng nhất thời nuốt xuống, không thể làm gì khác hơn là chỉ đường cho Dương Ngọc Hoàn.
Dương Ngọc Hoàn một lòng muốn nhào vào trên người Đường Huyền Tông, kỳ thực căn bản cũng không có chăm chú nghe, đợi đến khi Lục Khởi dừng lại thì nàng ta hỏi: “Bệ hạ hiện tại ở nơi nào? Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là bộ dáng hiện tại này của ta, nếu như quấy rầy thánh giá liền không tốt.”
Lục Khởi ngẫm lại cũng đúng, liền nói cho nàng ta biết Đường Huyền Tông đang ở Thải Hà đình.
Dương Ngọc Hoàn mừng rỡ vạn phần chạy theo tiếng gọi tình yêu chân chính, nhưng không có nhìn thấy Lục Khởi cầm chậu đồng trong tay đặt tới góc tường, sau đó đi tới dưới một cây đại thụ, hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, ngửa đầu quay về phía thân cây nhẹ nhàng nói: “Nói cho nương nương, xong rồi.”
Chỉ nghe trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm lộp bộp liên tiếp, rất nhanh lại biến mất, Lục Khởi yên tâm trở lại cầm lấy chậu đồng, ra khỏi Phù Dung viên.