Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 10: Gia đình

"Gia đình là thứ đáng được trân trọng, cho dù ai trong gia đình có phạm phải bất cứ lỗi gì, mắc phải bất cứ sai lầm gì... Họ vẫn là gia đình của cậu. Huống hồ không phải ai cũng có một gia đình trọn vẹn để có thể trân trọng"

"Gia đình chỉ đáng được trân trọng đối với những người biết trân trọng gia đình".

"Carajillo"... Ừ hương vị của nó hợp với tâm trạng của Ngôn Hoa ngay lúc này. Bao nhiêu đau khổ dằn vặt anh suốt đêm qua, ngay cả cơn mưa cũng không thương tiếc mà gặm nhắm nỗi đau ấy. Mùi cà phê đậm đặc hoà cùng vị nồng của rượu brandy từ từ theo đầu lưỡi nhấm nháp từng tế bào trên cơ thể anh. Đôi mắt vô hồn đầy những tia máu nhỏ đang nhìn đi xa xăm, anh đang suy nghĩ gì?

Suy nghĩ... rốt cục bây giờ anh phải làm gì tiếp theo, đêm qua có một thoáng anh suy nghĩ rằng anh sẽ ngay lập tức đi gϊếŧ chết người phụ nữ đã chen chân vào gia đình anh, người phụ nữ đã khiến cho anh gần đây luôn phải đau đớn nhìn người mẹ thân thương của mình trong đôi mắt chất chứa sự phiền muộn âu lo... cũng chính là người đã cướp đi người ba tuyệt vời trong kí của anh để rồi trả lại trước mắt anh một người đàn ông xa lạ, người đã vì một mụ đàn bà mèo mỡ gà đồng mà quên đi bản thân đã từng vui vẻ bên một gia đình tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng rồi suy nghĩ đó cũng đã nhanh chóng bị hiện thực tàn khốc xoá tan đi... Rằng ba anh yêu người đàn bà đó, người ấy còn mang trong mình giọt máu có cùng huyết thống với anh... Nghĩ tới đây thôi anh đã vô giác đưa tay chống lên trán vẻ mặt đầy sự tuyệt vọng, tất cả mệt mỏi, muộn phiền bây giờ dồn hết vào tâm trí anh, anh không tài nào thoát ra được, trong lòng cảm thấy nặng trĩu vô cùng. Anh đau lòng lấy từ trong ví ra thứ gì đó, xé "toạt" làm đôi, đó chính là tấm ảnh chụp gia đình anh cùng đi chơi ở Ý dịp sinh nhật của mẹ anh từ rất lâu rồi.

Ở không xa nơi ấy, một người nào đó đã lặng lẽ nhìn anh từ lúc anh vừa bước vào đây cho đến tận bây giờ, hình như ông nhìn thấy gì đó liền đi đến thì thầm với cô nhân viên rồi cầm lấy một hộp nho nhỏ đi tới...

Cốc cà phê chưa uống được bao nhiêu, Ngôn Hoa đã chuẩn bị đứng dậy đến quầy tính tiền, lúc này người đàn ông luống tuổi trong góc quán bước đến trước mặt anh, thong thả ngồi xuống. "Một Doppio Espresso, làm ơn"

Anh chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp bất ngờ thì người đàn ông đó đã nâng bàn tay có vết máu đã khô lại của anh lên. Ông ta mở hộp y tế trên tay, lấy thuốc sát trùng bôi lên vết thương của anh. Ngôn Hoa không hiểu tại sao ông ta lại làm như vậy nhưng vẫn cứ im lặng, lúc này cơn đau từ chỗ bị cắn hôm qua chợt truyền đến, anh khẽ nhíu mày một cái. Người đàn ông phì cười, lên tiếng hỏi: "Cãi nhau với người yêu à? Sao lại bị cắn đến mức này... hả... cậu đồng hương?"

Anh bất ngờ một chút nhưng vẫn không trả lời chỉ nhẹ nhàng rụt tay lại: "Cảm ơn ông nhưng tôi không cần"

Người đàn ông trước mặt lại cười làm cho anh có chút không hiểu, anh lại nhanh chóng đứng lên: "Xin lỗi, tôi đi trước".

"Đồ của cậu", người đàn ông nhìn thấy chiếc ví trên bàn, bên cạnh còn có tấm ảnh chụp ba người hai lớn một bé trông có vẻ là một gia đình hạnh phúc đã bị xé ra làm đôi.

"Tôi không cần", Ngôn Hoa nhìn rồi buông một câu lạnh lẽo...

"Gia đình là thứ đáng được trân trọng, cho dù ai trong gia đình có phạm phải bất cứ lỗi gì, mắc phải bất cứ sai lầm gì... Họ vẫn là gia đình của cậu. Huống hồ không phải ai cũng có một gia đình trọn vẹn để có thể trân trọng" - Giọng nói ôn hoà dễ chịu của người đàn ông như đang cố xoa dịu trái tim đau nhói của Ngôn Hoa, anh dừng bước, quay đầu trở lại ngồi xuống.

Đôi mắt đã có hồn hơn một chút. Anh cầm lấy phần tấm hình có hai mẹ con anh, nhẹ nhàng đặt trở lại trong ví rồi cất tiếng nói: "Gia đình chỉ đáng được tôn trọng đối với những người biết tôn trọng gia đình".

"Mong cậu sẽ làm được như lời cậu nói", người đàn ông tiếp tục cười. Ông kéo tay Ngôn Hoa lại, tiếp tục lấy trong hộp y tế ra một miếng băng urgo, dán vào vết thương của anh. Người trước mặt anh đây bây giờ như có thứ một thứ gì đó rất gần gũi, dịu dàng. Ông khiến anh từ từ được thả lỏng rồi quên mất tất cả những việc mình đã nghĩ và sẽ định làm. Anh chỉ im lặng như thế, mặc cho ông xử lí xong vết thương của mình.

Lúc này, anh mới để ý người đàn ông kĩ hơn, ông có vẻ là một người thương nhân đi công tác xa đến đây, trên người bận một bộ Tây phục sẫm màu. Dàng người cao ráo, khoẻ khoắn cho thấy lúc trẻ đã tập thể thao thường xuyên. Gương mặt phúc hậu với những đường nét đặc trưng của người Châu Á, thảo nào lúc đầu ông còn gọi anh là "người đồng hương", có lẽ ông nhìn anh đã nhận ra ngay anh giống như mình. Đang mãi suy nghĩ về người đàn ông trước mặt thì nhân viên mang đồ uống lại.

"Doppio của ông thưa ông" - người nhân viên nói một cách kính cẩn.

Ông chỉ tay ra hiệu cho nhân viên đặt xuống trước mặt Ngôn Hoa. "Cái này tôi mời cậu", ông lại nở một nụ cười hiền hậu.

"Nhưng...", anh chưa nói thì ông ấy đã lên tiếng trước - "Thứ này hợp với tâm trạng cậu hơn là Carajillo, mới tinh mơ đã uống đồ có rượu thật không tốt cho dạ dày. Thử một chút đi"

Ngôn Hoa không nói gì tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn cốc cà phê trước mặt, không hiểu sao nghe lời người đàn ông đó nói anh lại muốn thử uống thứ mà trước giờ anh không hề đυ.ng đến.

Nhấp một ngụm rồi lại một ngụm anh thấy rõ ràng là thứ này cũng không tệ, trước giờ sao anh lại không thử chứ? Ngôn Hoa bây giờ như đã được người đó làm cho quên hết đi những đau buồn từ hôm qua đến nay vẫn luôn đeo bám anh. Tâm trạng có phần tốt hơn. Lại nhìn người đang ông trước mặt mình, anh nhớ tới lời lúc nãy của ông... "không phải ai cũng có một gia đình trọn vẹn để trân trọng"... tại sao ông lại nói như vậy, lẽ nào gia đình ông có sự khuyết thiếu nào đó?

Nhìn đồng hồ treo tường một thoáng, Ngôn Hoa nghĩ người đàn ông ăn vận lịch sự này trông có vẻ không gấp gáp vội vàng gì, chắc là ở đây đợi đối tác. Anh lên tiếng hỏi: "Ông là thương gia?"

"Không phải, ta không thích mấy tên thương gia chút nào", ông cười vui vẻ trả lời.

Ngôn Hoa lại có chút tò mò anh tiếp tục hỏi: "Thế ông làm công việc gì?"

Người đàn ông cười lớn một cái rồi trả lời: "Ta chưa từng làm việc"

Ngôn Hoa lại bị ông ta làm cho ngẩn ra một chút, người ăn mặc sang trọng như vậy, trông còn có vẻ là người danh gia vọng tộc, người như vậy mà lại nói mình vô công rỗi nghề sao?

Đang suy nghĩ thì người đàn ông hiền từ cất giọng: "Chọn việc mà thâm tâm cậu yêu thích thì cả đời cậu không phải làm việc, mà cậu chính là đang theo đuổi đam mê của mình"

Lời nói của ông như một triết lí sâu sắc khiến Ngôn Hoa suy nghĩ thâm trầm một lúc lâu, anh lên tiếng: "Đúng".

Là đúng rồi, anh nhận ra trước giờ mình chưa từng theo đuổi đam mê của mình, anh chỉ là đang tiếp nối ước mơ của ba mình thôi, hoàn toàn là vì ông nên mới muốn trở thành người tài giỏi như ông ấy, muốn kế thừa sự nghiệp ấy. Nhưng bây giờ... Anh nhận ra mình thật ngu ngốc, thứ anh yêu thích là gì? Anh cũng hoàn toàn không biết!

Trước mặt lại có tiếng nói: "Đam mê của ta là giáo viên, ta là giáo viên. Chẳng qua cậu là vì thấy ta ăn vận khoa trương như vậy mới nghĩ nhiều, ta chỉ là đi thăm một người rất quan trọng thôi, vì người đó cực kì thích "người đẹp trai" cho nên ta mới sửa soạn như vầy", nói xong người đàn ông liền bật cười, một nụ cười mang niềm hạnh phúc ngập tràng trong đáy mắt. Anh... là anh đang ganh tỵ sự hạnh phúc này.

Hai người chẳng nói gì thêm, lúc này người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay xong liền hớn hở nói với cậu: "Thôi xin phép tôi đi trước đây, đến giờ gặp người quan trọng ấy rồi", nói rồi ông vội vàng đứng dậy, Ngôn Hoa gật đầu chào tôn trọng một cái, rồi... mỉm cười.

Anh cười vì những gì người đàn ông xa lạ ấy đã mang đến cho anh trong những phút giây ngắn ngũi vừa nãy, anh không biết ông ta là ai, ông cũng vậy. Mặc dù có lẽ sau này mãi mãi không thể gặp lại, cũng có thể ông ta sẽ quên anh ngay thôi, nhưng anh vẫn sẽ luôn nhớ bóng dáng gần gũi, ấm áp ấy. Nhớ đến những lời nói làm cho anh thức tỉnh ấy.

Anh lớn tiếng nói về phía người đàn ông đã ra đến cửa: "Cảm ơn ông"

Người đàn ông cười, ông cũng lớn tiếng nói với lại: "Chúc cậu sống hạnh phúc, tiểu tử". Câu nói chân tình mộc mạc, giản dị mà sâu lắng ấy dần dần lan toả trong không gian, lắng đọng trong tim Ngôn Hoa.

Qua cánh cửa kính của quán cà phê Ngôn Hoa nhìn thấy người đàn ông vẫy tay với ai đó, không lâu sau có hai đứa trẻ một trai một gái tung tăng chạy đến ôm chầm lấy ông, gương mặt hai đứa lộ ra vẻ vui mừng hạnh phúc. Đứa bé gái trông khoảng chín mười tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn ngọt ngào, đôi má ửng đỏ phúng phính khiến cho ai nhìn thấy cũng không kềm lòng được mà muốn cắn một cái. Đứa bé trai thì trông khoảng ba bốn tuổi, dáng vóc nhỏ bé nhưng lại bụ bẫm rất đáng yêu. Ngôn Hoa nhìn thấy hình như người đàn ông đang định làm gì đó, kéo cô bé lại rồi tự mình xoay xoay vài vòng đi đi lại lại tạo dáng như người mẫu trước mặt cô bé, xong rồi làm vẻ mặt như chờ đợi sự nhận xét. Cô bé nói gì đó, người đàn ông liền bế bỗng cô bé lên, hôn lấy hôn để như đang trả công cho lời nhận xét cũng như để thoã mãn nỗi nhớ và tình yêu thương. Đang mãi mê nhìn về phía ấy, Ngôn Hoa bất giác lai mỉm cười, ra đây là người cực kì thích "người đẹp trai" mà vừa nãy người đó đã nói với anh. Không lâu sau đó đó có chiếc Roll Royce sang trọng từ xa chạy tới, người đàn ông quay lại nhìn vào quán cà phê chỗ anh đang ngồi, vẫy tay cười một cái rồi cùng hai đứa trẻ bước lên xe.

Lúc này chiếc xe thương vụ quen thuộc cũng chạy đến trước quán cà phê, người trợ lí bước vào trong đến trước mặt Ngôn Hoa lên tiếng nói: "Thiếu gia, phu nhân đang lo lắng cho cậu, mong cậu mau về nhà"

Anh lại gằn giọng hỏi người trợ lí: "Ông ta ở nhà?"

"Ngôn tiên sinh không về nhà từ hôm qua", người trợ lí trả lời.

"Hừ" - Ngôn Hoa không nói gì, lạnh lùng bước ra xe, không đợi người trợ lí theo kịp đã nhấn ga chạy mất, để lại một người ngơ ngác đứng trên vỉa hè lòng thấp thỏm lo âu "thiếu gia chỉ mới 17 tuổi, còn chưa có bằng lái xe..."