Thời điểm Lăng Tranh từ trong phòng tắm Tần Vanh đi ra đã đổi một thân trang phục hưu nhàn, tóc còn nhỏ giọt.
– Ngươi không có quần ngắn sao? – hắn vừa chà tóc vừa hỏi. Tần Vanh nhìn so với hắn không cao hơn bao nhiêu, quần cư nhiên so với hắn dư ra một khúc, người chân dài thật sự là đáng giận.
[Ape:
lau nước mắttúm quần Lăng ca
Em hiểu, em hiểu mà~~~ Rất đáng giận!!! =)) ]
Tần Vanh nhìn hắn xắn ống quần.
– Thật xin lỗi, ta không quen mặc quần bảy phân.
[Ape: thực sự, thực sự rất đáng hận!!!! Lăng ca, dao đây, chặt giò tên kia ngắn lại bảy phân cho em!!!]
Lăng Tranh hối hận, hắn quả nhiên không nên lắm miệng.
– Huấn luyện hôm nay còn chưa chấm dứt đâu, nằm xuống gập bụng, hít đất mỗi thứ năm mươi lần, ta giúp ngươi đếm.
Động tác trên tay Lăng Tranh cứng lại.
– Ngươi không nói đùa đi?
– Ngươi xem bộ dạng của ta giống đang nói đùa sao? – Tần Vanh nghiêm mặt nói.
Dù sao y chính là muốn ép buộc Lăng Tranh mệt đến không về được mà phải ngủ lại đây.
– Ta mệt, không làm. – Lăng Tranh cự tuyệt.
– Chứng, nhận, cảnh, viên.
Lăng Tranh: “……”
– Ta cực kỳ hối hận. – Lăng Tranh vừa làm vừa nói – Lúc trước hoài nghi ngươi, ta không nên cố kỵ thân phận của ngươi, trực tiếp xin lệnh điều tra rồi đem giày của ngươi làm bằng chứng.
– Khi đó giày của ta không có bị lấy sai, ngươi sẽ phát hiện ta vô tội.
– Hừ. – Lăng Tranh từ trong mũi hừ một tiếng – Ai bảo
ngươi cả ngày ở trên mạng đăng mấy tấm ảnh chụp tự kỷ như vậy, một chút cũng không oan uổng ngươi.
– Bốn mươi chín, năm mươi. – Tần Vanh ấn máy đếm, Lăng Tranh ngã xuống, ngực hơi hơi phập phồng.
– Còn phải hít đất. – Tần Vanh hảo tâm nhắc nhở hắn.
Lăng Tranh vô lực đặt tay xuống, ánh mắt cũng không mở.
– Mệt quá, nghỉ một lát đã.
Có cái gì đó xuất hiện ở phía trên, che khuất ánh đèn trên đầu, Lăng Tranh mở mắt nhìn, cư nhiên là Tần Vanh đang áp lên hắn, hai tay chống ở hai bên người hắn.
– Chuyện ở hiện trường vừa rồi không có làm xong, không bằng tiếp tục làm cho xong đi. –
Tần Vanh mặt không đỏ tim không đập nói.
Lăng Tranh giật mình, trong căn phòng này từng xảy ra chuyện kia lại hiện lên trong đầu. Mà Tần Vanh giờ phút này mười phần tư thế xâm lược, cũng đủ để đem ký ức đêm hôm đó quay về với hắn.
Tần Vanh uống say hắn đánh không lại, trạng thái thanh tỉnh thì càng không cần nói thêm, Lăng Tranh khẩn trương, lông tơ đều dựng thẳng.
– Ngươi đây là tập cảnh, hiểu không? – Lăng Tranh cảnh cáo y.
– Thế sao? – Tần Vanh suy tư – Nhiều nhất thì xem như đang luận bàn đi.
– Quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© nơi công sở.
– Thắt chặt quan hệ với đồng sự.
– Ngươi từng nói ngươi không ra tay với người bên cạnh.
– Sao ngươi biết? – Tần Vanh kinh ngạc – Ngươi xem weibo của ta?
Bất quá y lập tức chuyển lời.
– Đó là nói trước kia không ra tay, một khi đã ra tay thì sẽ không buông.
Lăng Tranh đánh cũng đánh không lại y, nói cũng nói lại hắn, chính là hết đường xoay xở, chỉ nghe y lại nói:
– Lần trước là ta uống hơi nhiều, lần này cam đoan sẽ ôn nhu ……
Lăng Tranh mắt thấy trinh tiết lần thứ hai không giữ được, túm áo y, dùng hết tất cả khí lực từ khi bú sữa mẹ, đẩy Tần Vanh ngã ra ngoài, Tần Vanh hai tay chống trên mặt đất, lộn mèo, tiêu tiêu sái sái rơi xuống đất.
Lăng Tranh nào còn lo lắng thưởng thức Tần Vanh, một khi thoát khỏi giam cầm, lập tức luống cuống tay chân bò dậy, bình tĩnh cùng trấn định đều ném đến Trảo Oa quốc*.
[* Trảo Oa quốc – Java, Indonesia. Công nhận ném đi xa ghê =))))]
(Beta: Ném đến tận đó rồi làm sao lụm lại đây? J)
Chỉ thấy Tần Vanh từng chút một xoay người, trên mặt mang theo vẻ khó chịu.
– Ta chán ghét người khác nắm áo của ta, ngươi đây là lần thứ hai.
– Lần thứ hai? – Lăng Tranh há hốc mồm.
– Phòng thẩm vấn. – Tần Vanh nhắc nhở hắn.
Lăng Tranh nghĩ tới, không phục nói.
– Ai biết áo sẽ là điểm mẫn cảm của ngươi a?
– Ngươi không biết điểm mẫn cảm của ta, ta ngược lại rất rõ ràng điểm mẫn cảm của ngươi ở nơi nào. – Tần Vanh từng bước đi tới –
Đây chính là kết quả một đêm thực tiễn của chúng ta.
Lăng Tranh thấy mặt Tần Vanh sắp biến đen, hắn từng bước thối lui đến sát tường, nói không ra lời.
– Ngươi mà bước đến, ta sẽ báo nguy.
Tần Vanh thoải mái vươn hai tay ra.
– Cảnh sát ở đây nè, đến ôm đi.
Nhược điểm của y vì động tác này bị lộ ra, Lăng Tranh không chút do dự ngắm chuẩn vào bụng y, tung ra một quyền. Một quyền này không ra đến một nửa liền bị đối phương chặn lại, vừa đẩy một cái liền ấn hắn lên tường, quả thực là tái diễn một màn ngày đó.
– Ta quên mất, ngươi mỗi lần đều thích ngoạn loại này.
– Ai thích ngoạn loại này a, ngươi …… – Lăng Tranh đúng lúc ngậm miệng. Hắn nhớ rõ tối hôm đó, Tần Vanh nghe đến từ này mới trở nên hắc hóa.
[Ape hảo tâm nhắc lại, Tần ca kiêng kị 2 chữ “BIẾN.THÁI”!!! =)) nói đi, nói đi rồi người ta nhào vô rếp =)))]
– Ta cái gì nha? – Tần Vanh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng phun khí.
Lăng Tranh cắn chặt răng không nói lời nào, Tần Vanh càng ngày càng gần, chóp mũi cơ hồ đều chạm vào khuôn mặt của hắn.
Lăng Tranh khẩn trương, tim đều sắp nhảy ra ngoài, lại mơ hồ nhìn thấy người nọ nhếch lên khóe miệng.
Hắn giãy dụa nhích sang một bên, điều chỉnh tiêu cự nhìn lại, Tần Vanh tiếu ý càng sâu.
Hắn suy sụp.
– Ngươi cười cái gì a?
Hắn không nói thì thôi, vừa nói lại thấy Tần Vanh cúi thấp đầu xuống, bả vai không nhịn được run rẩy, bên tai cũng truyền đến tiếng cười trầm thấp. Cùng một động tác, ngày đó làm hắn cả người sởn tóc gáy, hôm nay lại khiến cho đá tảng trong lòng hắn rơi xuống.
– Ngươi lại đùa giỡn ta phải không?
Cảm giác được khí lực trên tay đối phương thả lỏng, Lăng Tranh dễ dàng thoát khỏi sự giam cầm của đối phương.
Tần Vanh vẫn còn cười, Lăng Tranh bị hắn cười đến tạc mao.
– Tần Vanh, ngươi đây là có ý gì?
Tần Vanh vốn muốn ngừng, vừa nghe lời này, cười đến lợi hại hơn.
Tâm tình Lăng Tranh thực phức tạp, hôm nay sinh lý cùng tâm lý hắn liên tiếp hai lần trải qua chênh lệch lớn từ căng thẳng đến thả lỏng, ý thức được đối phương là đùa giỡn, không hiểu sao hắn cảm thấy mất mát.
Còn có thật mất mặt, chính mình thế nhưng đem đối phương đùa giỡn xem là thật, khiến hắn hận không thể đấm lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia một phát.
Tần Vanh cười đến mức hắn không còn chút mặt mũi nào, gặp đối phương như trước không có xu thế ngừng, Lăng Tranh trừng liếc nhìn y.
– Cười chết ngươi đi, ta về nhà.
Tần Vanh một phen kéo lấy hắn.
– Chớ đi a…..
“Linh linh linh……”
Một tiếng chuông đánh gãy hai người, Tần Vanh nhìn qua không muốn tiếp điện thoại, biểu tình do dự, sắc mặt Lăng Tranh cũng không tốt, hắn gỡ tay Tần Vanh đang chế trụ cổ tay hắn.
– Tiếp điện thoại đi.
Thời điểm Tần Vanh chuyển điện thoại, vừa nhấc đầu nhìn thì thấy mặt Lăng Tranh thối thối. Không biết như thế nào liền vừa muốn cười, mà y cũng quả thật nở nụ cười.
– Uy.
Thanh âm sung sướиɠ của y tựa hồ có thể cách microphone truyền đến người nào đó đang ở đầu dây bên kia.
Lăng Tranh nói đi lại không đi, đứng cách mấy mét nhìn Tần Vanh, thẳng đến tận mắt chứng kiến khóe miệng tươi cười của y từng chút một biến mất.
– Sao vậy?
Đợi đến khi Tần Vanh vô thanh vô tức treo điện thoại, Lăng Tranh thử hỏi.
Tần Vanh biểu tình nghiêm túc nói.
– Nghiêm Minh chết.
Nhân chứng tự sát.
Pháp y trước tiên xem xét kết quả được mang đến, lại có di thư kèm theo. Lúc Lăng Tranh cùng Tần Vanh đuổi tới, hiện trường đã được thu thập đâu vào đấy.
– Sao lại vậy? Hắn vừa mới nộp tiền bảo lãnh không lâu mà?
Tần Vanh kéo Tiểu Trương lại, vụ án này hậu tục công tác là y tiếp nhận, nhận được tin tức liền lập tức chạy đi hỗ trợ.
Tiểu Trương sắc mặt thật không tốt.
– Theo lời hàng xóm, vợ Trần Cương chạy tới náo loạn vài lần, còn thường xuyên đến công ty của Nghiêm Minh
gây rối, còn gọi điện thoại cho người nhà của hắn. Chuyện này cả xóm đều biết. Hắn bị đuổi việc, người trong nhà cũng đuổi hắn đi, hàng xóm thấy cũng đi đường vòng, chỉ sợ là áp lực tâm lý quá lớn, mới……
– Xem ra nữ nhân kia đã phát điên rồi. – Tiểu Lưu ở một bên xen mồm. – Bất quá Nghiêm Minh này cùng đàn ông có vợ một chỗ, rơi vào loại kết cục này cũng là báo ứng.
– Hắn làm việc này tuy không đúng nhưng cũng không đến tội chết a. – Tần Vanh lúc này mới chú ý tới vị nữ văn viên của tổ trọng án đã đến – Ta thấy hắn sau khi bị bắt cũng nản lòng thoái chí, biết vậy cũng chẳng làm, đã có tâm hối cải, cần gì phải làm cho người ta thân bại danh liệt?
– Biết vậy chẳng làm? Phạm nhân nào bị ta bắt mà không ‘biết vậy chẳng làm’? Chính mình phạm phải tội thì chính mình phải có trách nhiệm, pháp luật không chế trụ được hắn, xã hội đạo đức cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, ta xem ngươi chính là thấy bộ dạng người ta thật soái.
– So với bộ dạng dữ tợn của ngươi thì thân thiết hơn!
– Đủ! – Tần Vanh thấp giọng quát bảo ngưng – Nơi này vừa phát sinh chuyện tự sát, các ngươi cũng tôn trọng người chết một chút đi.
Tất cả mọi người cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Tần Vanh lần lượt đảo qua mọi người.
– Ta không phải đã công đạo rồi sao, kết quả vụ án phải bảo mật với truyền thông cùng công chúng, đặc biệt không thể tiết lộ với người nhà nạn nhân, như thế nào vẫn là để lộ ra ngoài?
Mỗi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không phải chính mình.
Tần Vanh thở dài, y cũng biết phong tỏa tin tức quá khó khăn, phất phất tay bảo bọn họ đi làm việc.
Thi thể Nghiêm Minh bị phủ vải trắng nâng đi ra ngoài, Tần Vanh nhìn xong, xoay người chuẩn bị rời đi, lại nhìn đến Lăng Tranh sắc mặt xanh mét đứng ở phía sau.
– Ngươi làm sao vậy? – y đi qua hỏi.
Lăng Tranh không nói một lời xoay người rời đi, Tần Vanh không rõ cho lắm theo ở phía sau. Đến dưới lầu, Lăng Tranh không có lên xe mà tiếp tục đi bộ, Tần Vanh cái gì cũng không có hỏi, hai người một trước một sau trong bóng đêm đi rất xa, thẳng đến chung quanh một người cũng không có.
Lăng Tranh không hề báo trước, ngừng lại, Tần Vanh chậm một bước cơ hồ muốn đυ.ng vào người hắn.
– Là ta.
Thanh âm của hắn thấp đến mức tựa như từ chỗ sâu nhất của yết hầu truyền ra, Tần Vanh không có nghe thấy.
– Cái gì?
– Là ta để lộ. – hắn còn nói thêm – Lúc ta cầm hồ sơ của Nghiêm Minh, không cẩn thận bị vợ của Trần Cương thấy được.
Tần Vanh cũng trầm mặc.
– Nếu không phải bởi vì ta sơ ý, Nghiêm Minh sẽ không chết.
Lăng Tranh chỉ cảm thấy một đôi tay khỏe mạnh hữu lực vòng lên người hắn, cả người đều bị kéo vào một cái ôm kiên định.
– Này không phải lỗi của ngươi, hắn sở dĩ có kết quả ngày hôm nay, đều là do chính hắn tạo ra. Tiểu Lưu nói đúng, người nên vì chuyện mình làm mà phụ trách.
– Ta còn thiếu chút nữa làm hại ngươi cũng……
Tần Vanh ôm khuỷu tay hắn càng chặt.
–
Yên tâm, ta không có tố chất tâm lý kém như vậy đâu. – nói xong y cười cười – Lại nói nếu ngươi hại ta không thể sống dưới ánh mặt trời, nói cái gì ta cũng phải kéo ngươi cùng vào trong bóng tối.
Lăng Tranh trầm mặc.
– Còn có một câu ta vẫn chưa nói.
– Ngươi còn có tội danh gì, mau mau thừa nhận đi?”
– Cám ơn ngươi đã cứu muội muội ta. – Lăng Tranh nghiêm mặt nói.
Tần Vanh không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nói này.
– A, ta thiếu chút nữa quên, ngươi chính là ca ca xấu xa đáng sợ trong miệng nàng. Nàng không để ta báo nguy, nói nếu báo nguy, sẽ bị nàng ca ca đánh chết …… Ta không nghĩ tới ca ca bạo lực kia chính là ngươi.
– Ta vẫn không nói, là vì ta cảm giác hai chữ cám ơn này rất nhẹ, mà ta nợ ngươi tình lại quá nặng, ta căn bản trả không nổi.
– Ai nói ngươi trả không nổi? – Tần Vanh đem cằm đặt lên vai hắn – Ta là ân nhân cứu mạng muội muội ngươi, một mạng đền một mạng, ngươi lấy thân báo đáp không phải tốt sao?
Lăng Tranh không nói gì.
– Tần Vanh, ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi. Ngươi như thế nào lại có bản lĩnh phá hư không khí này.
– Ta cũng đề nghị thực đứng đắn a. – Tần Vanh nghiêm túc nói – Ngươi có muốn nghiêm túc suy xét một chút?
– Nằm mơ!
– Ta thật thương tâm.
– Tránh ra!
– Lại ôm một tí nha.
[Ape: cảm thấy ghê tởm sự ‘bánh bều’ của Tần ca =))))))] (Beta: mặt dày vô đối. Cơ mà… ta thích! ^_^)
Lăng Tranh tránh né hai lần đều tránh không được, nhấc chân đi về phía trước, Tần Vanh không chịu buông tha, cứ cọ cọ bám theo đuôi hắn. Hai đại nam nhân dính cùng một chỗ như thế gian nan bước đi, không biết có bao nhiêu buồn cười.
– Đáng giận!
– Sau lưng có quỷ kìa.
– Ta là cảnh sát, ta không tin quỷ.
– Ân…… Báo cáo trưởng quan, ta muốn ôm ngươi.
– Đưa ngươi đi đầu thai nga!
– Ngươi vừa nói ngươi không tin có quỷ.