– Cái gì? Không phát hiện ra dấu vân tay của người khác? –
tổ trưởng tổ pháp y khẳng định.
– Dựa theo lời chủ nhà, mỗi sáng hắn đều theo thông lệ đến quét dọn phòng ở. Từ lần quét dọn trước phát hiện ra thi thể, đã xác nhận chỉ có chủ nhà cùng người chết là hai người duy nhất trong phòng, chúng ta quả thật cũng phát hiện ra dấu vân tay hai người, chỉ thế thôi, không có vân tay người thứ ba.
– Có thể bị lau rồi thì sao?
– Theo lý mà nói không ngoại trừ khả năng này, nhưng mà việc lau đi dấu vân tay mình mà giữ được vân tay người khác, thực tế là chuyện rất khó khăn.
Lăng Tranh vận động cánh tay, khi không nghĩ ra được gì, hắn thường làm động tác này.
– Nhìn một cách đơn thuần, chính bản thân người chết lưu lại đầu mối, cũng không thể phát hiện gì thêm, ngươi tới xem ảnh chụp.
Pháp y bày lên mặt bàn những tấm ảnh mới rửa, nói vân tay không đủ xác thực, trên thực tế toàn bộ đều nằm tại sàn nhà.
– Hắn đem toàn bộ tay đặt lên sàn nhà?
– Không sai, này chỉ là hình nhỏ, phóng to một chút mới là bản hoàn chỉnh.
Bản hoàn chỉnh vừa xem đã rõ, một trái một phải, phía dưới còn có hai dấu vết khác.
Lăng Tranh vừa xem liền hiểu.
– Hắn quỳ rạp trên mặt đất.
– Không sai, hai điểm kia chính là đầu gối, trừ nơi này, còn có nơi này, nơi này, toàn bộ phòng nơi nơi cũng phát hiện như thế. Trừ trường hợp nạn nhân bò đi bò lại trong phòng, cũng không có lý do thứ hai có thể giải thích rõ chuyện này.
Tiếp theo là đến trên gương.
– Nhìn qua liền thấy vị lão huynh đáng thương này bị ấn cả cơ thể lên tấm gương.
– Phòng tắm tương đối hỗn độn, vòi sen đã bị sử dụng qua cho nên chứng cứ có thể bị rửa trôi đi nhưng mà vẫn còn lưu lại một thứ. Ngươi có nhớ vết bẩn màu trắng phát hiện cạnh thi thể người chết không?
– Pháp y nói là tϊиɧ ɖϊ©h͙.
– Không sai, không chỉ một chỗ, chúng ta kiểm tra, trên giường, phòng tắm, hết thảy đều phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng có khả năng là của chính bản thân nạn nhân. Ta cũng hỏi qua pháp y bên kia, hắn là một nam nhân trung niên có tiền sử bệnh tim, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà số lần bắn tinh nhiều như thế, nói đó là lý do khiến hắn đột tử, ta không tin.
Pháp y nói ra liền đặt lên bàn một xấp ảnh chụp, mỗi chỗ tô đỏ liền nói lên được sự tình thối nát thế nào đã diễn ra tại căn phòng này. Lăng Tranh cảm thấy sợ hãi không thôi.
– Pháp y kia báo cáo rằng trước khi chết không có bị xâm phạm.
Pháp y nhún vai.
– Nếu có thì chúng ta sẽ nắm giữ nhiều chứng cứ, mặc kệ là mưu sát cũng là chuyện ngoài ý muốn. Có thể thấy người kia tư duy rõ ràng, đầu óc bình tĩnh, sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không bối rối mà còn đem hiện trường bất lợi cho chính mình thanh lý sạch sẽ, chỉ trừ một thứ.
Lăng Tranh mắt sát lên.
– Kia, là gì?
– Vết giày.
Pháp y hướng về đống ảnh chụp trên bàn.
– Vết giày tại hiện trường đều bị phân thành mảnh nhỏ, chỉ duy nhất một chỗ phát hiện diện tích nó hơi lớn một chút, đó là bãi cỏ dưới lầu. Chúng ta đem hình ảnh chụp những mảnh nhỏ kia chỉnh hợp cùng nhau, cuối cùng được như thế này.
Lăng Tranh cầm tấm ảnh mô phỏng vết giày, đây là chứng cớ thần bí nhất lưu lại hiện trường.
– Cỡ giày bốn mươi tư, đầu giày lược tiêm, đế giày bóng loáng, phỏng đoán là đôi giày da của nam. Chiếc giày thủy tinh ta đã cho ngươi, bây giờ là đến nhiệm vụ của ngươi, vương tử.
[Ape: anh pháp y đang kể chuyện cổ tích đấy ạ! Xem hình mô phỏng là giày của Lọ Lem, đem Lăng ca thành chàng hoàng tử ❤ ]
Lăng Tranh cầm ảnh chụp vừa đi vừa nhìn cũng không quan tâm đến người đi ngược chiều, mà đối phương cũng đi thẳng về phía hắn, kéo cánh tay của Lăng Tranh.
– Lăng đội trưởng, có người tìm ngươi, đến đến đến, đi theo ta.
– Uy uy, đi đâu a?
Lăng Tranh chẳng hiểu gì, vị này là đồng nghiệp bên khoa Quan hệ xã hôi, chuyên môn phụ trách bên truyền thông giao tiếp, xem như nhân vật lớn của cảnh cục.
– Phóng viên đài truyền hình đến đây, đang ở trên lầu phỏng vấn về án mạng người phụ nữ trẻ tuổi kia, muốn ngươi đi nói vài câu.
Lăng Tranh dừng chân.
– Loại việc này không phải luôn do ngươi phụ trách phát ngôn sao? Lại nói, cảnh sát chi tinh đâu, ta không đi.
Tiểu Quan hệ xã hội mặc kệ, dùng sức kéo hắn đi.
– Ai, đồng chí cảnh sát chi tinh đã đem tiền căn hậu quả giới thiệu xong, hiện tại người ta muốn phỏng vấn người phụ trách vụ án lần này, ngươi đi chỉ cần nói mấy câu rồi trả lời cho mấy vấn đề là được.
– Kia, gọi Tiểu Lưu đi, Tiểu Lưu cũng theo sát toàn bộ quá trình.
– Như vậy không được đâu, bộ dáng hắn dữ tợn như vậy, sẽ dọa người.
Tiểu Quan hệ xã hội mặt dày mày dạn đem Lăng Tranh kéo lên lầu tại văn phòng của Tần Vanh. Cảnh sát chi tinh anh tuấn cùng với tiểu thư phóng viên xinh đẹp ngồi trên sô pha trò chuyện, nhìn thấy Lăng Tranh đến, bọn họ liền đứng lên.
– Đến, ta giới thiệu với các vị. – Tần Vanh giành bước lên trước, đến bên Lăng Tranh, tự nhiên đem tay đặt lên thắt lưng hắn – Vị này là phóng viên đài truyền hình Hồ Sóc, vị này là Lăng Tranh Lăng đội trưởng, Lăng đội trưởng là một vị hình cảnh giỏi, mấy vụ án của chúng ta đều do hắn phụ trách điều tra phá án.
Phóng viên thoải mái vươn tay đến.
– Ta vừa rồi nghe Tần cảnh trưởng giới thiệu qua thế nhưng không nghĩ đến ngươi so với trường tưởng tượng của ta trẻ hơn rất nhiều. Quả là tuổi trẻ tài cao.
Đã như vậy, Lăng Tranh cũng vươn tay nắm lấy tay nàng.
– Cám ơn các ngươi mời ta, bất quá công tác của ta là phá án, không biết phỏng vấn mà hình tượng cũng không được, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến ratings của các ngươi.
Mọi người trong phòng đều cười, phóng viên trêu ghẹo nói.
– Lăng đội trưởng ngươi thật khiêm tốn, nếu ngươi không có hình tượng thì phỏng chừng không có đến bao nhiêu người đứng trước màn ảnh cùng với ta rồi.
– Hắn chỉ nói đùa thôi. – Tần Vanh cười, nói thêm – Không có gạt ngươi, Lăng đội trưởng lúc trước đứng đầu trong cuộc thi cảnh sát chi tinh, ngay cả ta suýt bị hắn đánh bại.
Lăng Tranh nghe nhắc đến chuyện cũ, hạng nhất có đến hai người. Giai đoạn trước, cảnh sát chi tinh tranh cử, tổ hắn có vài người vì muốn chỉnh hắn cho nên lừa hắn đi báo danh. Khi hắn nhận ra thì đã vào lúc công khai số phiếu rồi.
Ai ngờ số phiếu bầu chọn hắn tăng vùn vụt, thậm chí tốc độ so với Tần Vanh tính ra thì ngang hàng, may mà cuối cùng lượng fan của Tần Vanh ra tay, hết ngày, số phiếu của y tăng gấp đôi hắn. Bất quá sau thời gian đó Lăng Tranh vẫn bị mọi người trong cục gọi là cảnh sát chi tinh, trêu ghẹo thật lâu làm hắn thời gian đó không dám về cục.
Phóng viên đối với Tần Vanh sinh ra hứng thú lớn, Lăng Tranh vừa thấy phóng viên muốn nói đến đề tài kia, lo lắng chủ động mở miệng.
– Chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi, ta biết cái gì sẽ trả lời cái đó.
Tay Tần Vanh đang đặt phía sau lưng Lăng Tranh hướng về phía trước.
– Ta đồng ý. Lăng đội trưởng bận rộn nhiều thứ, chúng ta vẫn là nên tranh thủ thời gian phỏng vấn.
Nếu Tần Vanh đã mở lời thì phóng viên đành tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ, không nhắc chuyện kia nữa. Ba người quay trở lại ngồi trên sô pha, người quay phim cũng bắt đầu điều chỉnh góc độ.
Sắp xếp xong, phóng viên sửa sang mái tóc rồi hướng đến ống kính bắt đầu giới thiệu.
– Kế tiếp, chúng tôi đã mời được người điều tra phá án vụ án này, đội trưởng đội điều tra tổ trọng án của cục cảnh sát Hồ Sóc, Lăng Tranh. Xin chào Lăng đội trưởng.
Lăng Tranh gật đầu.
– Xin chào đồng chí phóng viên.
– Về vụ án người phụ nữ trẻ tuổi bị gϊếŧ, ta nghe nói địa điểm phát hiện không phải là hiện trường, có đúng không?
– Đúng vậy, hung thủ tạo ra hiện trường giả nhằm thu hút sự chú ý của cảnh sát.
– Kia, xin hỏi như thế nào mà ngài có thể phát hiện ra hiện trường, nơi án mạng phát sinh?
– Người kia nói hắn không biết người chết nhưng lời nói của hắn có không ít lỗ hổng làm chúng ta nghi ngờ vì thế đem hắn về trụ sở kiểm tra. Tại nhà hắn phát hiện có không ít tóc của người bị hại.
– Nhưng chỉ bằng điểm này cũng không đủ để buộc hung thủ nhận tội.
– Cho nên chúng ta tiến hành điều tra thêm một lần nữa. Tại tay trụ sô pha phát hiện lưu lại vết trầy từ móng tay người bị hại, cũng xác nhận được vụn gỗ trong móng tay người chết có thành phần giống nhau.
– Phòng đựng sô pha, cũng giống như một nơi ẩn nấp, ngài như thế nào nghĩ rằng muốn kiểm tra nơi này?
– Là như thế này, chúng ta tái hiện lại hiện trường, mô phỏng quá trình gây án của hung thủ, sau đó phát hiện ra điểm đáng ngờ.
– Ta quả thật có nghe qua trong quá trình điều tra, cảnh sát thường đem chính mình biến thành hung thủ, hiểu được tâm lý phạm tội, nhưng làm như vậy tinh thần của cá nhân không làm ảnh hưởng đến tình huống sao?
– Ách. – Lăng Tranh dừng một chút, khoa tay múa chân – Kỳ thật ta sắm vai người chết, chính là người bị hại, nhân vật hung thủ do đồng sự của ta đảm nhiệm.
Phóng viên gật đầu.
– Nga, là như vậy.
– Ân… bộ dáng hắn tương đối.. dữ tợn.