Nuôi Vợ Ngốc

Chương 3: Bản năng

Hoắc Đông ngồi trên sofa chải tóc giúp Khắc Kiệt, nhìn mái tóc dài quá gáy của cậu, anh dỗ dành

- Em muốn cắt tóc không? Trời nóng để tóc dài không tốt

Kiệt ngoan ngoãn ôm gối lót ghế không cử động gì cả, vẫn là ánh mắt ngơ ngác nhìn ra sn vườn rộng lớn, nghe anh hỏi vậy, phản ứng đầu tiên chính là xoay đầu trợn mắt lại nhìn

- Cắt tóc là phải ra ngoài... Kiệt không muốn đâu

- Không ra ngoài cũng được.Ở nhà anh sẽ gọi người đến cắt cho em nhé?? Chỉ cần em cắt tóc liền thưởng cho em một ly sữa có được không?

Sữa! Là sữa đó, hồi đó ở còn ngủ cạnh thùng rác, Khắc Kiệt nhớ rằng bụng mình đói đến mức hóp lại một cách đáng thương, nhưng mà nhìn những người giống mình kia chỉ chăm chăm giữ gìn thức ăn mà không ai chia cho cậu một chút xíu, khiến Khắc Kiệt đói đến rơi cả nước mắt. Ngay tại lúc thần trí bắt đầu mơ màng, cậu nhớ rằng có một nam một nữ đi ngang qua, thế là họ vứt vào người cậu một cái túi đựng rác. Trong đó tuy chỉ còn vài mẫu bánh vụn và duy nhất một hộp sữa còn nguyên cũng đã cứu sống một đứa bé như cậu

Lần đầu tiên uống được hộp sữa không bị hết hạn sử dụng, không phải mùi chua khó chịu, mà là một hương vị bùi bùi béo ngậy lan tràn trong miệng, khiến Khắc Kiệt nhớ mãi không quên, bây giờ được người ta cho uống sữa lần nữa, cả người đang cứng còng của cậu liền thả lỏng, nụ cười tuy có chút ngô nghê nhưng lại rất dễ thương kéo dần trên khóe môi

Nhận ra chỉ cần mang thức ăn liền có thể dụ dỗ cậu, Hoắc Đông liền nói thêm

- Anh dẫn em ra ngoài mua quần áo, nếu như chịu ra đường, một lát nữa anh lại sẽ mua kem có được không??

Hôm nay cậu được thưởng rất nhiều đồ ăn nha! Chỉ cần có cái ăn, cậu liền ngoan ngoãn gật đầu

Bỗng nhiên Mạnh Nghiêm và Tử Hoàng liền xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy Hoắc Đông ngồi chải đầu cho một cậu nhóc, tên Hoàng liền bắt đầu trêu ghẹo

- Úi chà..Bác gái vừa sinh thêm em trai cho cậu từ khi nào vậy??

Mạnh Nghiêm tính tình lạnh lùng từ trước giờ, nghe tên bạn thân của mình nói vậy cũng chỉ liếc mắt một chút đến chỗ của Khắc Kiệt rồi thôi, hiên ngang đi đến ghế sofa ngồi. Chỉ có tên Tử Hoàng còn năng động chán, hắn ngồi ngay bên cạnh Khắc Kiệt, vương tay muốn sờ đến mái tóc dài của nhóc con này, nào ngờ cậu này phản ứng rất nhanh, liền chui tót vào lòng anh ngồi, giọng nói run lẩy bẩy

- Không... Đừng đánh Kiệt mà

Xem ra nhóc con này đã từng bị đánh đập rất dã man đây, nếu không làm sao chỉ cần người là vươn tay, cậu liền hoảng sợ như vậy, ban nãy anh và cha mẹ lần đầu gặp cậu cũng đều có phản ứng này

Mạnh Nghiêm từ nãy đến giờ không lên tiếng, nhưng mà nhìn hành động cùng khuôn mặt anh cho là "khù khờ " này liền cho ra nghi vấn hỏi

- Nhóc con này có vấn đề về trí tuệ?

Anh gật đầu trả lời

- Ừm! Tớ cũng nghĩ như cậu, nhóc con không nhỏ hơn chúng ta bao nhiêu, nhưng là một đứa trẻ lang thang, thần trí lại có chút mơ hồ, hỏi gì cũng không biết. Tớ thấy tội nghiệp nên mang vào nuôi, chứ để nhóc ngốc này ở ngoài đường, có lẽ sẽ nguy hiểm lắm

Mạnh Nghiêm gật đầu xem như là thay cho lời nói của mình, Hoắc Đông nhỏ giọng dỗ dành Khắc Kiệt cho nên cậu mới ngoan ngoãn thoát ra khỏi ngực anh

Hoắc Đông bảo cậu đi lại trong nhà cho quen lối, cậu liền đồng ý ngơ ngác mà đi, để lại ba người kia ngồi nói chuyện cho việc nhập học cao trung sắp tới

Họ nói một lúc thật lâu, chẳng ai để ý A Kiệt đã đi đâu, bỗng nhiên dì giúp việc mới vừa vào làm đi thẳng xuống bếp, bỗng nhiên bà tức giận hét lên

- Ôi trời ơi! Sao bẩn thế, tại sao lại đổ hết rác trong thùng ra mà bỏ vào miệng hả.Cậu bị ngốc à?

Hoắc Động sực nhớ ra là cậu vẫn còn thói quen lục rác mà ăn, liên phóng như bay xuống bếp. Chỉ thấy cảnh tượng cậu đang nhét cả một đống thức ăn thừa vào mồm, miệng thì tèm lem như mèo

- Kiệt...Em nhả ngay ra cho anh

Khắc Kiệt thấy Hoắc Đông mắng mình liền cố gắng nuốt xuống hết vào bụng, sau đó giải thích

- Kiệt đói... Cho nên ăn ăn.....Kiệt không sai mà... Sao lại mắng mắng?

Từ ngữ vụng về, nhưng chứ đầy tủi thân như bị người ta ức hϊếp, anh thở dài đi đến,dắt cậu vào bồn rửa chén để rửa sạch miệng cùng bàn tay bẩn, sau đó lại đưa ra ngồi phòng khách, bắt cậu ngoan ngoãn ngồi cạnh mình

Trên bàn ăn đã bày sẵn bánh, trái cây, còn có cả một chai nước ép lớn và bình trà, anh rót cho cậu một cốc nước ép dâu, sau đó dặn

- Ngồi đây ăn tạm cái này, lát nữa dì giúp việc nấu xong sẽ cho em ăn cơm nhé. Sau này đừng lục thùng rác nữa có biết không??

Cậu nhóc ngốc nhìn màu sắc đẹp đẽ của ly nước hai con mắt liền tỏa sáng, cõi lòng trong lúc còn lâng lâng định bụng cầm cốc lên uống thì bỗng nhiên Tử Hoàng vớ tay đến, uống hết ly nước của Khắc Kiệt

Hoắc Đông liếc hắn nói

- Đến cả đứa nhỏ cũng bắt nạt, thật sự hết nói nổi với cậu

Bây giờ bọn họ cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi mà, cho nên tính của A Hoàng rất nghịch ngợm, định bụng đùa với nhóc con này một chút rồi sẽ rót lại ly khác cho cậu, nào ngờ hắn bị cậu dọa cho sợ

Nước! Nước của cậu mà lại bị người ra giành mất, Kiệt chuẩn bị uống mà! Sao lại lấy hả?

Khắc Kiệt nước mắt dàn dụa, câu từ ngốc nghếch mà chỉ thẳng mặt Tử Hoàng, vụng về nói ra oan ức

- Trả.. Cho Kiệt, đồ anh Đông cho Kiệt, tại sao lại lấy lấy... Tại sao lại giành hả....đồ ác độc...

Cậu nức nở khóc to, Hoắc Đông thấy cậu khóc như muốn long trời lở đất, định bụng sẽ rót một ly khác cho cậu, nào Ngờ Khắc Kiệt đứng lên, nhào tới Tử Hoàng mà ôm lấy hắn, sau đó dùng miệng mình cắn đầu của A Hoàng khiến hắn la oi ói

- Ối mẹ ơi! Đau quá, mau nhả đầu anh ra, đừng ngậm tóc anh mà.Dương Thanh em bị người ta cắn nè, anh ở đâu mau cứu em

Tử Hoàng là vậy, gặp chuyện gì khó liền nhớ đến bạn trai của mình đầu tiên, nhưng mà nhóc con này cũng đâu có vừa, bản năng cấu xé của cậu trổi dậy, Khắc Kiệt mặc cho Hoắc Đông cùng Mạnh Nghiêm đang kéo mình ra thì vẫn cố gắng thủ sức để khoặm đầu" tình địch dành thức ăn " này

Cả một phòng khách vang lên tiếng la hét không ngừng, đoàn bốn người liền loạn cào cào không thôi

------------*****---------

Ai ngon vào dành đồ ăn với Kiệt đi, cho em ấy nhai đầu các người _(._.)_