Edit: Tiểu Phiến
"Như nhi, con đang xem cái gì vậy?" Một phụ nhân xinh đẹp ngồi ngay ngắn bên bàn dài, ngón tay không kiêng dè mà cầm một dúm hương liệu đặt lên mũi ngửi ngửi.
"Không có gì." Từ Uyển Như đóng cửa sổ lại, ngăn cách màn mưa tí tách tí tách trước mặt. Nàng tiến đến đứng đối diện Trương thị, làm như vô tình hỏi, "Nương, nghe nói ca ca của Diệp nương thiếu nợ sòng bạc, thật sự có việc này sao?"
"Quả thật là có chuyện như vậy, hôm qua hắn còn tới phủ đòi tiền trả nợ, bị gia đinh đánh ra ngoài rồi."
Trương thị giương mắt nhìn nữ nhi, hỏi, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Từ Uyển Như lạnh lẽo cười, nói, "Nữ nhi có kế này, có thể giảm nhuệ khí của Từ Nam Phong,cũng tiện để Kỷ vương biết được nàng thật sự là loại người gì."
Dứt lời, nàng dựa vào chuyện đó, cùng Trương thị thì thầm mấy câu.
"Việc này nếu như làm tốt, quả thật có thể làm cho Từ Nam Phong thân bại danh liệt." Trương thị nhéo lông mày trầm tư, "Như nhi, chung quy thì ngươi cũng đã là người sắp gả đi, chuyện như vậy không cần tự mình ra tay, để Như Ý đi làm là được rồi, miễn cho sau này mang tai tiếng."
Từ Uyển Như gật đầu, một luồng cảm giác hưng phấn đến âm u đột ngột nhảy lên trong lòng, "Nữ nhi đã biết."
Khí hậu mùa hè luôn rất khó đoán, mấy ngày gần đây đã mưa liên tục không dứt, sau mưa thì lại kéo theo không khí âm u.
Trời mưa nên không thể ra ngoài, Từ Nam Phong có chút mệt mỏi, sáng nay là lần đầu tiên nàng rời giường muộn, khi tỉnh lại thì bên cạnh người đã không còn độ ấm của Kỷ vương, chưa nói nàng còn ngủ trước khi hắn lên giường.
Chuyện này thực sự là không nên. Nàng xưa nay làm việc và nghỉ ngơi luôn đúng giờ, ngủ cũng không sâu, Kỷ Vương cùng đôi mắt mù thức dậy mặc y phục, nàng không thể nào không cảm giác được.
Nàng ngồi dậy, thân thể mềm mại lại đổ xuống, đầu óc choáng váng mờ mịt, vừa mở mắt ra liền là trời đất quay cuồng. Từ Nam Phong chán nản đặt tay lên trán, nhắm mắt lại để trì hoãn choáng váng.
Sao lại thế này? Nàng rầu rĩ hồi tưởng: Cũng không phải quỳ thủy* đến, sao thân thể lại đột nhiên yếu ớt như vậy?
(*) Quỳ thủy: Tới tháng.
Qua hồi lâu, Từ Nam Phong mới miễn cưỡng có thể dậy mặc thêm một cái áo choàng, phù phiếm nhấc bước đi rửa mặt.
Bát Bảo ở gian ngoài vừa nghe được động tĩnh liền mang nước ấm sạch sẽ đi vào, cười nói, "Phu nhân, người tỉnh rồi sao? Cháo còn đang hâm nóng ở phòng ăn, nô tỳ đi lấy cho người."
"Hắt xì!" Từ Nam Phong hắt hơi một cái, đặt lòng bàn tay vào trong chậu nước, thoải mái thở ra một hơi, thuận miệng hỏi, "Vương gia đâu?"
Bát Bảo cầm lược chải đầu cho nàng, "Hôm nay Vương gia vào triều sớm để báo cáo công việc, trời vừa sáng đã phải tiến cung, thấy phu nhân ngủ rất sâu nên không đánh thức người.
Từ Nam Phong có chút bận tâm, "Mắt hắn bất tiện như vậy, còn cần phải thượng triều sao?"
"Chuyện này..... Đây là quy củ trong triều, nô tỳ cũng không rõ lắm, có điều Vương gia nửa tháng mới phải tiến cung báo cáo một lần, so với người khác đã thoải mái hơn rồi."
"Khi nào hắn về?" Từ Nam Phong bật thốt lên, hoàn toàn không cảm thấy chính mình ngày càng quan tâm đến Kỷ vương.
"Vương gia phân phó, nói sẽ về muộn nên người không cần chờ, cứ dùng cơm trước đi."
Từ Nam Phong gật gù, xoa xoa hai vai đau nhức vô lực, nói với Bát Bảo, "Đêm qua oi bức khó chịu, người ta ra nhiều mồ hôi, ngươi đun một thùng nước nóng đi, tắm rửa xong ta sẽ dùng thiện."
"Được, giờ là đầu hạ, trời mới chuyển mùa, trời rất oi bức khó chịu, nô tỳ mở cửa sổ cho thoáng một chút."
Bát bảo vừa mở hết tất cả cửa sổ ra liền nghe được tiếng của Diêu Dao từ xa xa vang lên, hắn uể oải hô, "Cháo Quế Viên, Liên Tử, Bát Bảo, các ngươi đều đi đâu rồi? Chuẩn bị cho gia ta chút thức ăn đi, ta sắp chết đói rồi!"
Bát Bảo nhô người ra từ cửa sổ trước, nói với Diêu Dao đang đạp nước trong đình viện, "Diêu công tử cũng không phải gãy tay gãy chân, không thể tự mình đi đến phòng ăn lấy đồ ăn sao!"
Diêu Dao đập lõm mặt nước xuống, làm nước bắn tung tóe lên ba thước, lại cười nhờ vả nói, "Muốn ăn cháo Quế Viên, Liên Tử, Bát Bảo, có cháo này sao?"
Ba cái đầu từ những gian phòng khác nhau cùng đồng loạt thò ra, trăm miệng một lời nhìn hắn xì một tiếng.
Có Diêu Dao ở đây, giống như mãi mãi sẽ náo nhiệt như vậy. Từ Nam Phong cười cười, nói với Bát Bảo, "Ngươi lui xuống chuẩn bị đi."
Bát Bảo đỏ mặt lui xuống, cùng Quế Viên, Liên Tử chuẩn bị đồ ăn cùng canh nóng.
Từ Nam Phong vô lực nằm trên tháp quý phi*, chỉ cảm thấy ngực nàng giống như bị một đoàn cây bông chặn lại, vừa nóng lại vừa khó chịu, thở cũng không nổi, toàn thân đều không khỏe.
(*)Tháp quý phi: Đây là một loại giường nhỏ.
Nàng tắm gội thay y phục, lại miễn cưỡng ăn một chén cháo, thân thể mới khôi phục sức khỏe được một chút, ít nhất thì không còn mềm nhũn như trước nữa.
Từ Nam Phong đã lâu không bị bệnh, khi còn nhỏ nàng từng cố ý tắm mưa, cố ý té ngã, nhưng cũng không đổi được quá nhiều quan tâm của Diệp nương.
Sau khi Diệp nương giao nàng cho Dương Thận Chi liền buông tay mặc kệ, ngày ngày thương tâm tô son điểm phấn, sống cuộc sống của một oán phụ.
Dần dần, nàng không ngu ngốc làm bản thân bị bệnh nữa mà tập trung hết tinh lực đặt ở việc đọc sách luyện võ, sau này sức khoẻ cũng tốt lên.
Đây là lần đầu tiên nàng bị bệnh trong suốt gần ấy năm.
Nhưng không sao, ngủ một chút là tốt rồi. Nàng tự an ủi mình như thế rồi cởi giày nằm lên giường.
Quế Viên mang trà lạnh đi vào, thấy Từ Nam Phong lại nằm lại trên giường, quan tâm hỏi, "Sao phu nhân lại nằm rồi? Thân thể không thoải mái sao?"
Dứt lời, Quế Viên liền đưa tay ra định sờ trán của nàng.
Từ Nam Phong duỗi tay ngăn lại, nàng không muốn chuyện bé xé to liền nói, "Ta hơi mệt, ngủ một chút là ổn, ngươi nên làm gì thì cứ đi làm đi."
Quế Viên vẫn có chút không an tâm, "Phu nhân, ta giúp người gọi đại phu được không?"
"Ta thực sự không có việc gì, để ta yên tĩnh nghỉ ngơi một chút là được rồi." Khi nhỏ Từ Nam Phong đã uống rất nhiều thuốc nên cực kỳ sợ đại phu, vừa thấy người cầm hòm thuốc liền không tự chủ được mà đi đường vòng. Huống chi trước kia nàng choáng váng nóng đầu, ngủ một giấc liền khỏi, thật sự cũng không phải chuyện gì lớn.
Thấy thái độ kiên trì của nàng, Quế Viên cũng không nói gì nữa, chỉ để tách trà lạnh ở nơi nàng có thể với được, thấp giọng nói, "Người cứ ngủ trước đi, nửa canh giờ sau nô tỳ lại đến xem, nếu người vẫn cảm thấy không khỏe thì nô tỳ sẽ đi gọi đại phu tới."
Từ Nam Phong gật đầu, Quế Viên liền nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Vừa đúng lúc Diêu Dao đang không chút để ý gặm một cái đùi gà lách người sang con đường phía trước, Quế Viên vội vàng gọi hắn lại, sốt ruột nói, "Diêu công tử, ngươi tới rất đúng lúc!"
"Tiểu Quế Viên, muốn tìm gia tán dóc sao?" Diêu Dao cười đến bất cần đời.
Quế Viên trừng mắt hạnh lên, giận dữ nói, "Đừng nói giỡn, phu nhân hình như bị bệnh rồi, ngươi có muốn báo cho Vương gia một tiếng hay không?"
Diêu Dao cố ý trêu đùa nàng, "Bị bệnh mà thôi, có chuyện gì lớn chứ."
"Ngươi!" Quế Viên thở phì phò, nói, "Nếu phu nhân mà có bất trắc gì, ngươi chờ để Vương gia trừng phạt đi!"
"Được rồi, đùa ngươi thôi! Người nào không biết nàng là tâm can bảo bối của vương gia chứ." Diêu Dao cười cười không tập trung, hắn giơ tay ném xương gà ra ngoài tường, lại phất tay một cái, nói, "Sắp đến giờ rồi, ta tiến cung đón Kỷ Vương đây, ngươi cứ chờ xem."
Từ Nam Phong mơ màng ngủ hai khắc, nàng không đợi được Kỷ Vương trở về nhưng lại đợi được một người không tưởng.
"Phu nhân, bên ngoài có một người gọi là Hồng Nhi cô nương cầu kiến, nói là thϊếp thân thị tỳ của mẫu thân người." Bát Bảo từ ngoài cửa thò đầu vào, dò hỏi, "Nô tỳ để nàng ở bên ngoài rồi, người muốn gặp không?"
Hồng Nhi?
Sao nàng lại tới Kỷ vương phủ một mình? Mẫu thân đâu?
Từ Nam Phong vuốt mắt, thở ra một hơi nóng, mơ hồ nói, "Để nàng vào đi."
Không tới một khắc sau, Hồng Nhi liền vội vàng chạy vào, lời còn chưa nói đã quỳ trên mặt đất khóc ròng, "Nam cô nương, phu nhân đã xảy ra chuyện, người mau đi cứu nàng đi!"
Từ Nam Phong cả kinh, bỗng nhiên ngồi thẳng người lại, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bên trong đông phòng ở Từ phủ, Từ Uyển Như đóng cửa sổ, ngăn lại gió lớn mưa rào. Nàng chắp hai tay vào nhau, đi qua đi lại, có vẻ nôn nóng bất an.
Trương thị dựa trên tháp quý phi, xoa xoa hai huyệt thái dương, nói, "Như nhi, ngồi xuống."
Từ Uyển Như cắn răng, thấp giọng nói, "Mẫu thân, người tìm cái người kia có đáng tin không?"
"Hoàng lão ngũ muốn phát tài còn phải dựa vào Trương gia chúng ta, chẳng qua chỉ là một con chó, có gì mà không đáng tin?" Trương thị thẳng người lên, vẫy tay gọi Từ Uyển Như đến cạnh mình, dặn dò, "Như nhi, ngươi phải nhớ kỹ, người làm được việc lớn tất phải giỏi dùng người. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, cho bản thân một đường lui tốt, những thứ khác thì tùy ý để chó điên đi cắn, cho dù thất bại, thì chẳng qua cũng chỉ là hao tổn một con tốt thí mà thôi."
Từ Uyển Như nhìn Trương thị, nhất thời bừng tỉnh, cười nói, "Mẫu thân thật là lợi hại, nếu con có thể giống người thì tốt rồi."
"Đứa ngốc này, Trương gia không có phế vật, ngươi lại tài mạo song toàn, nhất định sau này sẽ tiền đồ vô lượng."
Trương thị xoa xoa mặt nữ nhi, ánh mắt ôn nhu giống như đang ngắm tác phẩm đắc ý nhất của bản thân.