Tạc Niên

Chương 20: Người trọng yếu

Lần nữa mở mắt ra, Tô Nhan đã ở trong phòng mình.

Y bật dậy thấy trên tường kia treo phúc sơn thủy đồ mới lấy lại được bình tĩnh.

Rõ ràng mình và Âu Dương Lam cùng nhau ngồi trong xe ngựa, sao lại ở trong phòng thế này, vả lại còn không chút ấn tượng nào.

Lúc Tô Nhan mặc quần áo vào ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Hoa Lân: “A Nhan, ngươi thức chưa?”

“Thức rồi.”

Vì thế Hoa Lân liền đẩy cửa phòng ra thì thấy Tô Nhan đang cài nút áo, hắn không khỏi phân trần đi tới tiếp một tay. Hoa Lân có một đôi tay khéo léo, vô luận y phục khó mặc đến đâu nếu rơi vào tay hắn đều hết thảy thuận lợi, cho nên hắn dư sức đối phó với mấy cái nút bọc trước ngực Tô Nhan. Hoa Lân ngồi xổm xuống sửa lại vạt áo, đứng dậy đem Tô Nhan từ đầu đến chân đánh giá một phen, sau đó vừa lòng búng tay một cái, cười nói: “A Nhan của chúng ta lớn lên thật anh tuấn a, không biết sau này ai có phúc khí được gả cho ngươi đây, tranh sủng ngươi mà sát sát người khác nha.”

Hắn nói nghiêm túc như vậy khiến Tô Nhan nhịn không được phải bật cười.

Chính mình và Âu Dương Lam dây dưa nửa đời người, cuối cùng lại chuốc lấy kết cục chết oan chết uổng, cả đời này, sợ là không dám dính tới tình yêu nữa.

“A Nhan ngươi có từng thích ai chưa?” Hoa Lân thấy Tô Nhan chỉ cười, tò mò hỏi.

Trong vương triều này, người thành hôn cũng không cần phải đủ tuổi, có người mới mười bốn mười lăm đã làm cha, cho nên Hoa Lân hỏi như vậy cũng rất bình thường. Nhưng Tô Nhan nghe xong lại có hơi sửng sốt, ngay sau đó nhẹ giọng nói: “Không có.”

“Thật không có?”

“Thật không có.”

Hoa Lân thấy Tô Nhan gương mặt bình tĩnh cũng không dò hỏi tới cùng, chỉ là đột nhiên nói một câu: “Ngươi nói thiếu gia chúng ta sẽ thích người như thế nào?”

Tô Nhan đột nhiên ngậm miệng, khẽ nhấp môi mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hoa Lân mới vội vàng nói: “Thiếu gia thích người thế nào chúng ta làm sao biết được? Duyên phận tới rồi, người nọ tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Có lẽ cảm thấy lời Tô Nhan nói cũng có đạo lý, Hoa Lân không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại vội vàng lôi Tô Nhan ra cửa phòng: “Ta quên là tới kêu ngươi làm gì, nhanh lên nhanh lên, Thiếu gia sợ là đợi chúng ta tới không kiên nhẫn rồi.”

Đại sảnh phủ Hoàng tử, Âu Dương Lam ngồi ngay ngắn sắc mặt nghiêm chỉnh không ngờ, trước mặt là một bàn mỹ vị món ngon màu sắc đều có cả. Lúc hắn thấy Hoa Lân lôi kéo Tô Nhan đi vào, mày hơi hơi nhích nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi không cần ăn cơm.”

“Vừa nhìn thấy A Nhan liền nói chuyện huyên thuyên một hồi cho nên đem chính sự cấp bách quên mất.” Hoa Lân cười hì hì chạy tới ngồi đối diện Âu Dương Lam, Tô Nhan ngay sau đó cũng ngồi bên cạnh. Lục hoàng tử ăn uống đều là những thứ tốt nhất, cho nên một bàn đồ ăn không thể bắt bẻ chỗ nào, chén đũa đều làm từ bạc, trách không được những người khác nằm mơ cũng muốn làm hoàng thân quốc thích, dựa vào sinh hoạt xa xỉ như này cũng nên hảo hảo mà nằm mơ.

Tô Nhan lúc ăn không nói chuyện nhiều, dù sao có Hoa Lân lảm nhảm cũng không cần lo lắng không khí trên bàn cơm sẽ trầm lặng.

Nhưng Âu Dương Lam tâm tình hình như rất tốt, phá lệ nói chút hảo sự phần lớn đều là về Âu Dương Vân. Tô Nhan một bên lùa cơm, một bên nghe, biểu tình bình tĩnh tự nhiên không một tia gợn sóng.

Thời điểm Âu Dương Vân bị xử tử, lúc ấy trên trời đổ một trận tuyết đầu mùa, trên đại điện Âu Dương Vân thân đeo gông xiềng, gương mặt ưu nhã chi chít vết thương, quần áo cũng hỗn độn ô trọc, không còn giống một quý công tử nhẹ nhàng như trước kia. Âu Dương Lam quỳ gối giữa điện, khẩn cầu Hoàng Thượng có thể buông tha cho nhi tử của mình. Khi đó, Tô Nhan quỳ gối ở sau cùng, xuyên qua bả vai các đại thần phía trước cũng đang quỳ thỉnh cầu vì Âu Dương Lam, xem trộm bóng dáng thẳng tắp của hắn. Âu Dương Lam từ trước đến nay kêu ngạo phi dương, kia một lần, vì Âu Dương Vân dường như muốn vứt bỏ hết thảy.

Chỉ là, mọi người có cầu tình hơn nữa cũng không thể làm Âu Dương Quân mềm lòng.

Vẻ mặt của Âu Dương Quân đến giờ Tô Nhan vẫn nhớ rõ, đó là một loại tuy không thể không tha lại không vì việc này mà mâu thuẫn, bàn tay của ông ta nhẹ nhàng vung lên, Âu Dương Vân liền bị thị vệ lôi ra đại điện.

“Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ

Quang âm giả, bách đại chi quá khách

Nhi phù sinh nhược mộng

Vi hoan ki hà”

Dịch:

Trời đất là quán trọ của vạn vật

Quang âm là khách qua đường của trăm đời

Mà kiếp phù sinh như mộng,

Lúc vui được bao?

(Trích “Xuân dạ yến đào lý viên tự – Lý Bạch, Dịch thơ Nguyễn Hiến Lê)

Âu Dương Vân đưa lưng về phía đại điện nhẹ nhàng ngâm tụng, trong thanh âm lộ ra vô tận bi thương cùng bất đắc dĩ. Tô Nhan khi đó mười lắm tuổi, Tiếu Dụ chết làm bản thân y lập tức minh bạch rất nhiều đạo lý, nghe thấy Âu Dương Vân bi kinh hồng từ như thế, trong lòng không khỏi đau xót.

Một kiếm sáng ngời rét lạnh vung lên, máu ấm liền phun đầy đất, đem tuyết trắng tinh khiết nhuộm thành sắc đỏ ghê người.

Sau đó, thân mình Âu Dương Vân ầm ầm ngã xuống, trên người là trường bào màu trắng cùng tuyết trên mặt đất dung hợp với nhau, chỉ có bên người là loang lổ vết máu chứng minh hết thảy sự việc vừa phát sinh.

Tiếp theo đó là giọng Âu Dương Lam tê tâm liệt phế hét to, kia giống như hướng lên bầu trời mà thương thứu than khóc, ở không trung hoàng cung lẩn quẩn không tiêu tan.

Có lẽ lúc trước, Âu Dương Lam đối với đế vị vẫn luôn lãnh đạm, về sau, vị trí của Âu Dương Quân lại tràn ngập nguy cơ.

Tất cả mọi người đều muốn ngôi vị hoàng đế kia, kể cả phụ thân của mình, bọn họ đều dã tâm như nhau. Chỉ có Âu Dương Lam thuần túy vì Âu Dương Vân mà báo thù, không có gì khó tiếp thu hơn so với trơ mắt nhìn nhi tử của mình không chút do dự đem hắn nhốt đánh vào thiên lao, Âu Dương Lam cuối cùng thành công, nhưng cũng mất đi nhiều thứ.

Hoa Lân, Tả Kỳ, Tiêu Tuyệt còn có…… Tô Nhan.

Nếu, Tô Nhan cũng được coi là người quan trọng của hắn.

Lúc trước có lẽ y không rõ tại sao Âu Dương Lam cứ khăng khăng ngôi vị hoàng đế, mấy ngày này đại khái cũng suy nghĩ cẩn thận.

Sau bữa tối, Tô Nhan trở về phòng đọc sách một lát mới nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, mơ hồ nghe thấy du dương tiếng sáo, hẳn là từ biệt việt nam sủng nào đó bi xuân thương thu ai oán.

Tô Nhan trở mình, nhắm mắt lại.

Âu Dương Lam, vẫn luôn vô tình với bất cứ ai.

Thương thế Âu Dương Lam sớm đã tốt, chỉ bởi vì mấy ngày này xảy ra chút việc ngoài ý muốn cho nên mới không thể đi thượng thư phòng đọc sách.

Ngày thứ hai sau khi ăn sáng, Âu Dương Lam mang theo Tô Nhan ra ngoài.

Vẫn là xe ngựa hôm qua, đánh xe cũng vẫn là Tả Kỳ, Tô Nhan vẫn ngồi ở vị trí cách xa Âu Dương Lam nhất, không nói một lời.

Trong xe ngựa không khí trầm tĩnh mà áp lực, hai người đều không nói chuyện, thẳng đến khi xe ngựa chậm rãi dừng lại, màn xe xốc lên, Tả Kỳ nhìn bên trong xe nói với Âu Dương Lam: “Thiếu gia, tới rồi.”

Âu Dương Lam khẽ lên tiếng, khom người xuống xe ngựa.

Tóc dài sau lưng theo động tác xuống xe mà xẹt qua một độ cung mỹ lệ giữa không trung, thân thể gầy nhưng rắn chắc được bao bọc dưới trường bào màu đen, trên đầu trâm bạch ngọc điêu khắc hình trăng non hơi hơi nghiêng, càng làm hắn thêm phong thần tuấn mỹ, mặt mày như họa, Tô Nhan nhìn một màn này, không khỏi thất thần.

Mãi đến khi Tả Kỳ nhẹ giọng thúc giục Tô Nhan mới hồi phục tinh thần lại, lập tức nhìn qua thấy Âu Dương Lam híp đôi mắt đen lại, Tô Nhan chỉ làm bộ không phát hiện, khom người xuống xe ngựa, cửa cung hùng vĩ trang nghiêm đã ở trước mắt.

Tả Kỳ là thị vệ phủ Lục hoàng tử cho nên không cần phải tiến cung. Từ cửa cung đến thượng thư phòng là một đoạn đường không thể tính là ngắn. Dọc theo đường đi hai người như cũ không nói chuyện, trên đường luôn gặp được vài cung nữ thái giám. Khi bọn họ quỳ xuống hướng Âu Dương Lam vấn an, Tô Nhan mới có thể đột nhiên nhớ tới, người đứng trước mặt mình là đương triều Lục hoàng tử.

Không phải Âu Dương Lam.

Dạy Hoàng tử đọc sách chính là Ngô Ngữ Thăng lão nhân, nghe nói đương triều hoàng đế Âu Dương Quân cũng là học trò của lão sư này. Tuổi một đống, râu cũng đã bạc hết từ cằm tới ngực. Phương thức dạy học của lão sư dí dỏm hài hước, đối phó nhóm hoàng tử này từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng thật ra rất có tác dụng, ông ấy đã đảm nhiệm chức thái phó cho tam triều.

Lúc Âu Dương Lam mang theo Tô Nhan đến thượng thư phòng đã có vài hoàng tử và thư đồng ngồi ở bên trong, trừ bỏ vài vị hoàng tử đã kết hôn và Âu Dương Khâm, các hoàng tử còn lại cơ hồ đều có mặt ở đây. Tô Nhan đã không gặp Tiếu Dụ nhiều ngày, giờ phút này thấy hắn đang ngồi bên cạnh Thất hoàng tử Âu Dương Phong, lặng lẽ hướng mình nháy mắt, Tô Nhan cười, lại cúi đầu như cũ.

Ngô Ngữ Thăng đứng ở án thư, thấy Âu Dương Lam đột nhiên xuất hiện, ông khẽ nhíu mày, sau đó mới chậm rì rì nói: “Hoàng Thượng nói thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn.”

“Đã hảo đến không sai biệt lắm.” Âu Dương Lam không nhanh không chậm đáp, mang theo Tô Nhan vào trong.

Ngô Ngữ Thăng cũng không nói tiếp, chỉ là cầm một quyển sách ở trong tay: “Hôm nay chúng ta nói tới chủ đề: quân giống như thuyền, dân giống nước, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

Âu Dương Lam kỳ thật là một học sinh hư, bởi vì thiên phú nghiêm nghị cho nên Ngô Ngữ Thăng đối hắn vừa yêu vừa giận, phương thức nói chuyện của hai người đều lược bỏ các xưng hô phiền phức nên lúc đối thoại cho người nghe cảm giác như bọn họ chính là huynh đệ kết nghĩa.

Âu Dương Lam trước kia thích nhất là trốn học, cho nên luôn là lôi kéo Tô Nhan nơi nơi chạy loạn. Thượng thư phòng rất lớn, tự nhiên xà nhà cũng rất cao, cho nên hai người trốn trên đó căn bản rất khó bị người khác phát hiện. Có một lần Âu Dương Lam thế nhưng ôm y nhún người một cái liền bay lên tới xà nhà trong thượng thư phòng, còn có một lần may mắn thấy được cảnh Ngô Ngữ Thăng ngủ chảy cả nước miếng. Trường hợp kia có thể nói là phi thường tráng lệ, nước miếng rớt xuống, vô số sách vở tao ương.

Khi đó, Tô Nhan thực vui vẻ.

Là thật sự vui vẻ.

Chính là bắt đầu từ khi đó, Tô Nhan đã đã nhận ra tâm ý chính mình. Cho nên sau đó mới có thể bất tri bất giác cùng Âu Dương Lam bên nhau, tựa hồ từ lúc bắt đầu, việc này cũng đã mất đi trì hoãn.

Hiện giờ……

Lại là hỏng bét.

Buổi sáng là thời gian thái phó dạy học, buổi chiều thì tự do hoạt động.

Lúc những hoàng tử thường hội tụ bên nhau uống trà chơi cờ, Âu Dương Lam cũng không tham dự.

Hắn nhiều nhất là cùng Âu Dương Vân chơi cờ ở biệt uyển, hoặc là luyện kiếm, sau đó thì mang theo Tô Nhan hồi Lục hoàng tử phủ.

Ngô Ngữ Thăng đối với việc giáo dục môn sinh phi thường nghiêm khắc, chỉ là Tô Nhan ở toàn bộ buổi sáng không thể tiến vào trạng thái nhập tâm. Trước kia còn không phát hiện, hiện giờ thân ở thượng thư phòng, những đoạn ký ức linh tinh kia tựa như thủy triều mãnh liệt từ địa phương thật xa lao nhanh lại đây, muốn nhanh chóng tìm được một nơi thoát ra. Việc này làm Tô Nhan có chút không biết làm sao, an tĩnh ngồi ở bên người Âu Dương Lam, an tĩnh đến hô hấp đều nhẹ như không khí.

Cũng may buổi sáng trôi qua cũng xem như phi thường thuận lợi, Ngô Thái phó đứng ở trước án tuyên bố thời gian dạy học hôm nay kết thúc, những hoàng tử vẫn luôn cúi đầu đều lộ ra cao hứng tươi cười.