" Ba con có thể vào được không ạ? "
" Có việc gì? " Tử Mãn bước vào liền chính mình muốn lập tức quay lưng bước ra. Nó không nghĩ tới ba đã say thướt như vậy, nhớ trước kia ba ngàn chén không say có lẽ ba của nó cũng già rồi!
" Con đem đến tài liệu hôm nay "
" Cứ để bên đó, không còn việc gì nữa thì có thể rời đi "
Nó mím môi một bước cũng không đi vẫn nghiêm túc đứng đó hoàn toàn che dấu bản thân lẫn vào không khí. Tử Mãn nó từ trước đến nay vẫn vậy bị ba đuổi cũng ngoan cố đứng đó hứng chịu mưa roi, mắng nhiếc. Bởi vì đối với nó hết thảy đã quá đỗi quen thuộc...
" Tại sao không đi? "
" Con muốn ở bên cạnh ba "
" Tiểu Mãn, con xưa nay vẫn ngu ngốc như thế!? "
Tử Mãn cúi đầu không dám ngước lên nhìn. Nó biết chứ biết bản thân rất rất ngu ngốc nhưng nó không thể làm gì khác được. Bởi vì nó khát khao sự quan tâm của ba, khát khao một chút yêu thương ít ỏi hay thậm chí chỉ là một cái liếc mắt nhưng vì sao... Vì sao ngay cả chút ít đó nó vẫn chẳng thể có được?
" Nếu con không phải do ả ta sinh ra thì tốt rồi! Ta vẫn còn có thể yêu thương con "
" Xin lỗi... xin lỗi vì chính mình tồn tại đã là sai lầm " Tử Mãn siết chặt hai tay chua xót nhìn lên ba. Có lẽ cho dù anh hai có cố gắng bao nhiêu thì đối với ba nó vĩnh viễn không có chỗ đứng không được công nhận. Thận phận này vẫn chỉ là một đứa con hoang mà thôi... và rồi sẽ bị người người ngoài kia khinh thường, giễu cợt.
" Không phải lỗi của con, trẻ con vốn dĩ vô tội chỉ là do ta từ trước đến nay luôn bị hận thù che mắt "
" Ba! Con cùng anh hai chưa từng hận ba "
Ông bi thương cười. Ông chẳng biết đây là may hay rủi nữa sau tất cả việc ông gây ra hai đứa trẻ này vẫn như vậy vẫn xem ông là ba chúng một chút hận chút oán cũng chẳng có. Đây chính là tình yêu sao? Tình yêu có thể chiến thắng tất cả?
" Ba thứ này anh hai đưa cho con... con muốn trả cho ba " Tiểu Mãn đem dây chuyền tháo xuống chần chừ giây lát liền đặt lại xuống bàn, đây là quà sinh nhật của nó nhưng nó vỗn dĩ không xứng đáng.
Ông trầm mặt nhìn sợi dây chuyền lại nhìn đứa con trai út trước mắt. Ông chỉ biết xoa xoa mi tâm thở dài.
" Tử Mãn con có thể giúp ta một việc được không? "
Tử Mãn ngỡ ngàng nhìn ông tìm lấy chút gì đó biến đổi trên khuôn mặt cuối cùng vẫn là bất lực. Ba vẫn luôn là người thật giỏi che đậy chính mình cảm xúc.
" Con là con của ba giúp đỡ ba chính là trách nhiệm của con "
Phút chốc căn phòng chìm vào tĩnh lặng một phút hai phút trôi qua vẫn là không có ai lên tiếng trước, cho đến khi chuông điểm mười hai giờ mới cất tiếng nói.
" Sau này con có thể bảo vệ anh trai mình thật tốt đúng không? "
" Dạ đúng "
" Sau này con sẽ giúp nó đứng trên vinh quang đúng chứ? "
" Dạ đúng "
" Và nếu nó gặp nguy hiểm con sẵn sàng hy sinh mình đúng không? "
Tử Mãn chua xót mỉm cười chính mình. Nó thật ngu ngốc mà làm thật nhiều thứ cuối cùng vẫn chỉ là vật phẩm thế thân cho anh hai. Năm đó cũng vậy bây giờ cũng thế trong lòng ba chẳng bao giờ có nó cả.
" Dạ đúng " Tiểu Mãn chôn sâu bi thương vào lòng kiên định thốt lên câu nói khẳng định, vừa vững vàng lại rất chắc chắn.
" Tử Mãn xin lỗi con "
" Ba đừng lo đối với con việc ba từng làm con chưa một lần than trách vậy nên việc ba giao phó con nhất định sẽ làm thật tốt "
Liệu sẽ có ai thấy được... nó cười như vậy vui vẻ như thế nhưng bên trong có bao nhiêu tổn thương chứ? Đều là con trai của ba đều cùng chung huyết quản thế nhưng anh ấy vẫn là được ba yêu thương nhiều hơn. Năm đó cho dù anh hai bị ba đuổi đi thế nhưng ba vẫn hết lòng săn sóc lo lắng ngày đêm phái người âm thầm bảo hộ anh hai còn nó.... Liệu rằng nó biến mất rồi có ai tiếc thương hay không?
Nó nói không ghen tị là không đúng, không chán ghét anh ấy cũng không đúng, cũng không phải không từng nghĩ sẽ gϊếŧ chết anh hai. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, nó cũng đã quá quen thuộc.
" Vậy thì cầm lấy đi, bây giờ nó là của con rồi. Anh hai đã đưa thì cứ giữ lấy "
Nó bất giác cười nhưng lại không hiểu rõ chính mình cảm thấy thế nào. Nó chẳng vui cũng chẳng buồn chỉ là trong tim có chút đau đớn.
" Con hiểu ý nghĩa của sợi dây chuyền này không? "
" Chính là vật tượng trưng cho quyền thừa kế " Tử Mãn nắm chặt lấy sợi dây, nhìn thẳng vào ba nói. Thế mà trong phút chốc nó thấy trong mắt ba loé lên tia bi thương không đáng có.
" Và kẻ trao thứ này cho kẻ khác cũng đồng nghĩa kẻ vốn định sẽ chịu trách nhiệm ấy vĩnh viễn bị xoá tên khỏi dòng tộc. Đây chính là hậu quả cho những người hèn nhát trốn chạy "
Nó kinh ngạc không nói nên lời. Anh hai muốn rời đi sao? Anh ấy không cần nó nữa rồi ư? Muốn bỏ mặc nó và ba? Nó không muốn thật sự không muốn, bởi vì khung cảnh ấm áp này chỉ mới bắt đầu thôi mà nó vẫn chưa cảm nhận hết... nó muốn nhiều hơn.... muốn thật nhiều...
" Không có việc gì nữa thì rời đi đi "
" Vâng " Tiểu Mãn cúi chào nhanh chóng rời đi nó không muốn trước mặt ba lộ rõ yếu đuối, lộ rõ sợ hãi.
Nhìn bóng dáng con trai nhỏ rời đi ông mới đưa tay che khuất đi khuôn mặt của bản thân lặng lẽ rơi nước mắt. Ông biết làm thế là sai làm thế sẽ thiệt thòi cho đứa nhỏ nhưng ông không thể làm gì khác được.
Ai biểu Tử Uyển sinh ra thể chất yếu ớt như vậy...
Ai biểu Tử Uyển sinh ra đã ngây ngô cả tin thư thế....
Ai biểu Tử Uyển lại ngốc nghếch yêu thương em trai nhiều như vậy... sẵn sàng đem hết tất cả nhường lại...
Lại ai biểu Tiểu Uyển thật lòng thật dạ đem lòng yêu thương người nhà họ Hàm đó...
Nhưng mà.... phía sau đó liệu ai sẽ hiểu... sẽ hiểu được đây?
Ông không thể trơ mắt nhìn con trai lớn của mình ngay cả bị hại liền không biết được. Tử Mãn cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu vậy nên ông ích kỉ muốn yêu thương đứa nhỏ kia nhiều hơn một chút nhưng lại từng chút làm tổn thương đứa khác. Trách ông làm sao được đứa con út kia là do kẻ hắn từng hận nhất sinh ra lại là đứa trẻ tài giỏi nhất. Tử gia sau này cũng chỉ còn mình nó kế thừa, con trai lớn ông chẳng thể trông mong. Vậy nên tổn thương càng nhiều đau khổ càng nhiều con người ta sẽ càng trưởng thành hơn.
Đều chỉ do cách ông dạy con khác người khác cũng vì cách dạy con ấy khiến Tử gia bao đời nay đều bị người người đồn đại là kẻ nhẫn tâm tàn nhẫn. Nhưng sẽ có ai hiểu được? Nếu như Tử gia của ông không ngoan độc như thế sẽ có thể an bình tồn tại? Sẽ không bị cuốn theo vòng xoáy tranh đấu của thế giới thượng lưu?
Nhưng hai người họ không biết rằng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc vẫn luôn có một người lặng lẽ đứng bên ngoài nép mình nơi góc khuất kiềm nén đau đớn không nói nên lời.
" Ngoan nín đi "
" Lão Hàm em làm vậy có ích kỉ quá không? "
" Không sao rồi sau này đứa nhỏ sẽ hiểu thôi "
" Hức! Em... " Tiểu Uyển nức nở nhào vào lòng người thương khóc giống như kẻ một giờ trước giận dỗi đẩy ai kia ra hoàn toàn không phải cậu vậy.
Anh thấy cậu như vậy cũng không biết làm gì chỉ đem hết lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đứa nhỏ. Ai không biết thì thôi nhưng anh đều biết rõ sự vất vả đứa nhỏ phải chịu. Tử gia vốn dĩ từ xưa đến nay vẫn là nơi thâm độc nhất, con cháu nhiều thật đấy nhưng mà để tâm đến chúng thì chẳng có ai. Có lẽ chỉ có một kẻ dã tâm không đáy đứng trên xá© ŧᏂịŧ người thân vẫn an nhiên mỉm cười mới xứng được yêu thương. Ngay từ ban đầu bé con đã không xứng... đúng vậy không xứng nên sinh vào nơi như thế.
" Về thôi! Con đừng sau này anh cùng em bước tiếp khó khăn gian truấn ra sao anh sẽ hộ em gánh vác "
Tử Uyển cười nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng. Giờ đây bên cạnh cậu có Hàm tổng làm bạn, có Hàm tổng che chở thế nhưng cậu đi rồi ai sẽ bảo hộ em ấy?
" Còn em trai em thì sao? Nó... "
" Em làm đủ nhiều rồi, con đường phía sau phải để mình em ấy trưởng thành bước tiếp mà thôi "
" Em.... "
" Em không thể cả đời hy sinh cho đứa nhỏ được "
Lão Hàm ôn nhu khuyên bảo. Anh thật sự không muốn người yêu ích kỉ với chỉ mình, có thể yêu thương bản thân một chút được không? Anh sẽ không nói từ khi nhìn thấy Tử Mãn anh đã không thể yêu thích đứa nhỏ đó được. Nói anh ích kỉ không sai bởi vì anh chỉ đơn giản bảo vệ bé con mà thôi.
" Em ấy sẽ hận em nhiều lắm nếu em rời đi "
" Chẳng phải từ bé đã luôn hận em rồi sao? "
" Đúng rồi! Em ấy vốn dĩ rất hận em. Chính vì em mà em ấy chịu nhiều đau đớn như vậy "
Tử Uyển lau đi nước mặt chua xót cười, đúng vậy em ấy cứ hận cậu đi, cứ chán ghét cậu đi thậm chí muốn gϊếŧ cậu đi. Cậu cũng sẽ không oán trách.... vì những thứ đó em ấy có quyền được làm mà. Yêu hay ghét một người vốn dĩ không thể ép buộc được.
" Đi thôi còn chần chừ nữa sẽ lỡ mất "
" Vâng ạ "
Tiểu Uyển nói đi như thế nhưng vẫn im lặng đứng lại nhìn thật kĩ, nhớ thật kĩ những thứ nơi này từng ngóc ngách từng khe hở một lúc lâu mới luyến tiếc rời đi. Có lẽ sẽ rất lâu mới gặp lại....
" Sau này con đường phía trước mỗi người một ngã, đau đớn tổn thương cũng không thể chia sẻ với nhau được. Em trai chặng đường tiếp theo em phải tự mình bước tiếp rồi! Không có anh bên cạnh nhất định phải mạnh mẽ tiến về phía trước đấy nhé! Bởi vì anh biết em trai của anh giờ đây diện mạo thay đổi mỗi ngày một trưởng thành nhưng đối với anh em của hiện tại hay lúc trước vẫn chưa từng đổi thay. Tạm biệt! Nhất định sẽ gặp lại "
Tiểu Uyển đặt lá thư lại bậc thềm, mới đem toàn bộ sức lực đóng lại cánh cửa quanh năm đều được hé mở. Tử gia sau này đã khác xưa rồi.....
Lời tác giả: Thế là cũng hết phần một rồi còn nhiều bí ẩn, còn nhiều chi tiết chưa tương khớp nhau nhưng nhất định sẽ có phần hai nhưng các nàng hãy đợi au nha. Đợi au thi đại học xong sẽ quay lại ra chap cho mọi người đọc. Au hứa đó! Chỉ vài tháng thôi mọi người đừng quên au nha. Yêu mọi người nhiều