" Bảo bối, mau dậy nào! "
" Ưm không muốn... " Bé con trên giường mày liễu nhíu lại khó chịu đem người xoay qua một bên hoàn toàn tránh đi ánh nắng ấm áp đang chiếu rọi lên mặt mình.
" Ngoan mọi người đang đợi chúng ta dưới nhà dùng bữa "
" Năm phút nữa thôi mà anh "
Hàm Khuyên nhìn người thương như mèo con chui rúc vào ổ chăn không kiềm được mà cười lớn một cái, lại chẳng chịu nổi mà đưa tay nhéo hai má phính phính tròn tròn mềm mềm kia.
" Không cho nhéo sẽ xệ đó " Tử Uyển ai oán mở trừng đôi mắt, buồn bực trách cứ nam nhân một chút tiết tháo cũng không có kia. Người gì đâu kỳ cục mới sáng đã muốn biến má người ta thành quả cà chua còn sàm sỡ con nhà lành. Tử Uyển ghi nhớ a!
" Bé con lại đây anh bế bé đi đánh răng "
" Đều do con sói xám nhà anh gây ra "
Hàm Khuyên khuỵu một chân xuống nhìn bé con trước mặt đang dùng khuôn mặt ai oán nhìn mình. Anh có chút có lỗi nên là bé con bây giờ trút giận lên anh anh nhất định không phản kháng đâu.
" Ừa, là lỗi của anh "
Tử Uyển nước mắt lưng tròng ôm lấy thắt lưng đau nhức của mình than ôi trong lòng. Bây giờ cậu chính là ngay cả ánh mắt cũng không buồn cho ai kia. Lão Hàm rõ ràng đã tính kế cả rồi! Em trai nhỏ cũng thật tốt thật ngoan mà, chỉ cần một chút quà vặt liền đem anh trai mình bán đi.
" Đừng mặt mày xám xịt như thế, nghe lời xíu nữa anh cùng em làm bánh kem "
" Thế nào lại làm bánh kem? " Tiểu Uyển mở to hai mắt ngờ nghệch nghiêng đầu hỏi.
" Mèo con trí nhớ kém. Đêm quà con nằng nặc vòi anh cùng làm bánh kem tổ chức sinh nhật em trai "
" A! Em quên mất "
Cậu bị dọa cho nhảy dựng lên nhưng bản thân quên mất ngay cả ngồi dậy còn phi thường khó khăn. Vậy nên vừa mới bật đứng lên đã mất đà ngã khuỵu xuống.
" Ngốc! " Hàm Khuyên nhanh tay lẹ mắt đem bé con ôm vào lòng tránh cho ai đó ngu ngốc làm chính mình bị đau.
" Xin lỗi "
" Mèo ngốc, mau vào trong đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi còn đi "
" Ân "
Tử Uyển vui vẻ cười choàng tay ôm lấy nam nhân của mình để anh đem mình vào nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ. Anh nhìn như vậy chỉ biết yêu trìu tuân lệnh ai bảo anh chính là đem vợ đội lên đầu chứ.
" Bé con em như vậy ăn mặc muốn xuống nhà? " Hàm Khuyên nuốt nước miếng một cái. Bé con như vậy thật quyến rũ quá rồi! Anh không nghĩ khi đứa nhỏ diện lên người đồ của mình lại phi thường câu dẫn như vậy.
" Làm sao? Em cảm thấy rất thoải mái a "
" Bé con em vẫn nên lựa bộ khác thì hơn "
" Em..."
Tử Uyển nghiêng đầu khó hiểu nhưng bản thân trong giây lát liền phát hiện được điểm khác lạ. Lão Hàm như thế nào lại đỏ mặt như thế? Phải chăng là phát sốt?
" Anh bị sốt sao? "
" Tiểu Uyển em đừng có đến gần anh " Hàm Khuyên cố gắng bình ổn ngọn lửa đang dâng trào trong lòng. Anh không muốn mới sáng sớm đã đem người mần thịt phải biết phía dưới vẫn còn đang có nhà vợ đợi, nếu anh lưu manh không giữ tiết tháo bé con chắc chắn đem thân tháo chạy lúc đó Lão Hàm anh muốn mần cũng không còn thịt mà ăn.
" Lưu manh em không chơi với anh nữa "
Tử Uyển khuôn mặt đỏ bừng khi lia mắt xuống phía dưới, nơi có một vật lạ to lớn đang ngóc đầu lên. Lập tức theo phản xạ cho ai kia một cú tát đau. Cậu không nghĩ tới Lão Hàm như thế sáng sớm liền muốn đem cậu đè dưới thân người. Không lẽ một đêm sáu lần vẫn chưa đủ thỏa mãn nam nhân này?
" Tử Uyển nghe anh giải thích "
" Tránh ra anh đừng có chạm vào em "
Lão Hàm bị ăn một cái tát lại thấy bé con dỗi mình rời đi du͙© vọиɠ trong một giây lập tức biến mất. Mèo con giận anh rồi tháng sau có khi lại chẳng có thịt.
" Bé con đợi anh "
Hàm Khuyên trong lòng chửi mình ngàn lần ngu ngốc chút du͙© vọиɠ cũng không có thể tiết chế. Nếu sau này còn như vậy e rằng vợ còn có thể rước về!?
" Ba! "
Tiểu Uyển nhìn đến ba cùng em trai lập tức kêu một tiếng nhanh chóng đi tới. Rõ ràng cậu rời nhà chưa đầy hai mươi bốn tiếng ba cùng em trai thế nào đuổi đánh tới cửa?
" Đứa nhỏ này làm gì hối hả như thế? "
" Ba! Anh hai chính là... " Tử Mãn ranh mãnh mắt lia từ trên xuống dưới sau đó phụt một cái cười lớn.
" Em câm miệng. Có ai như em bán đi anh trai mình? "
" Không có nha! Ai biểu anh hai bảo anh là người của Hàm tổng nên em mới giao anh lại cho ai đó thôi "
" Em đừng có lươn lẹo!!! "
Tử Uyển giận tím người chỉ hận không thể cho em trai một cú đá cho bỏ tức khổ công cậu lúc nhỏ yêu thương chiều chuộng, bảo vệ như thế.
Tiểu Mãn nhìn đến anh hai tức giận lại nhìn đến ba đang bắn đến mình ánh mắt chết chóc chỉ đưa tay gãi đầu cười ngượng. A! Cũng không phải lỗi của nó mà, ai biểu Lão Hàm kia đáng sợ như vậy không chỉ đe dọa nó còn lừa nó vào thế bí nữa chứ.
" Rõ ràng anh nhớ người ta em chính là giúp anh nha. Không thể đổ tội cho người vô tội được. Em tốt như thế còn gì "
" Em... em "
Được rồi cậu chắc chắn sẽ không thể cãi lại em trai láu cá này. Phải biết em trai cùng ba ở chung khi cậu vắng nhà liền chẳng còn giống tiểu thỏ con hay khóc hay trốn sau lưng cậu nữa rồi. Đây chính là ác ma còn là đại ác ma!
" Đứa gần mười tám đứa gần mười sáu thôi cãi nhau như trẻ con đi "
" Ba xem anh ấy.... "
" Ba xem em ấy... "
Ông xoa xoa thái dương đau nhức, hai đứa trẻ này từ ngày cùng đứng một phía liền nháo hành một đoàn như vậy còn tệ hơn trước kia ngày ngày tránh mặt nhau.
" Tiểu Uyển anh xin lỗi "
" Tránh ra anh đừng có đến gần em " Tử Uyển hờn dỗi một phát tránh né cái nắm tay của nam nhân trước mặt bĩu môi ngoan ngoãn trốn sau lưng ba.
" Anh sai rồi! "
" Hừ đi mà nói chuyện với cậu bé của anh đi lỗi phải gì "
Tử Mãn bên cạnh nghe cuộc đối thoại không kiềm nổi mà một lần nữa lại bật cười tránh đi sát khí tứ phía nhìn mình nén lại nhưng hai vai chính là kẻ bán đứng nó.
" Cậu như vậy ăn cơm trước kẻng? "
"....." Có phải hay không ánh mắt ba vợ chính là thất vọng hơn thế nữa là không muốn gả?
" Ba! "
" Tử Mãn đem anh trai con về nhà "
" Ba! Không phải đâu "
Tử Uyển sững người vùng ra khỏi cái nắm của em trai đi đến trước mặt Lão Hàm che chắn. Ba sẽ không làm khó anh ấy chứ?
" Cả lời ta cũng cãi? Đường đường là đại thiếu gia còn là giám đốc thử việc con... "
" Ba con lập tức đem anh trai rời đi "
Nó thấy ba có xu hướng nổ khí lập tức nhanh tay kéo anh trai tháo chạy còn đứng đây có khi ba sẽ chĩa nòng súng vào cả nó nữa đó. Hai nam nhân này ai cũng không thể đυ.ng vẫn là người lớn giải quyết với nhau.
Nhìn bóng dáng một cao một thấp rời đi Lão Hàm mới quay qua nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngồi trên ghế sofa uống trà.
" Ngài vẫn như vậy bất công với đứa nhỏ? "
" Vốn dĩ thằng nhỏ tồn tại đã là bất hạnh... "
" Tử Tổng việc của ông tôi sẽ không ngăn cản càng sẽ không quản việc nội bộ Tử gia. Việc nhà ngài do ngài quyết ngài quản nhưng làm Tiểu Uyển tổn thương cho dù có là ba vợ tôi cũng quyết... "
" Cậu nghĩ Tiểu Uyển liên can? " Ông nhếch mày hỏi mi mắt cũng không thèm nhấc lên.
" Em ấy rất thương yêu em trai mình "
Đúng vậy đứa nhỏ ngốc đó thật sự thật sự rất yêu quý em trai mình còn có cả ba nữa. Nếu như thằng nhỏ kia xảy ra chuyện bé con chắc chắn sẽ rất đau lòng.
" Vẫn sẽ luôn bất công... Tử Mãn sinh ra đã là sai lầm "
" Đừng lừa dối chính mình càng đừng khiến tâm hồn trẻ nhỏ tổn thương. Nói cho cùng hai đứa nhỏ vẫn là chưa thành niên.... Ngài vẫn còn thời gian Tử Tổng "