Tại một góc tối trước cửa quán bar Red Dog , quán bar lớn nhất tại thành phố Bắc Kinh tuy nhiên không khí lại đối nghịch với bên ngoài.
Trước cửa là bốn tên bảo vệ với thân hình cao lớn cường tráng nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh trật tự cho quán bar. Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiến vào bãi đậu xe VIP
Một hàng người đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, đợi đến mười hai giờ khuya quán bar mới bắt đầu tiếp khách . Cho dù là những công tử, tiểu thư nhà giàu hay những người nổi tiếng đều không ngoại lệ. Người nào cũng phải xếp hàng chờ để vào trong , cũng không ai cả gan làm loạn nơi này
Những người tới đây đều biết đến quy luật của quán bar. Dù họ có thân phận gì đi chăng nữa, một khi bước vào cửa quán đều như nhau. Bởi vì những người được phép vào trong, đều là những kẻ có thân phận và địa vị trong xã hội.
" Không nghĩ gặp đại thiếu gia Tử gia nơi này "
Tử Uyển nhăn mày , từ trong bóng tối hướng mắt về phía xuất phát tiếng nói . Chính mình không ngờ bản thân nhanh như vậy đã bị lộ tuy nhiên kẻ biết rõ cậu là ai còn dễ dàng nhận ra chắc chắn không tầm thường
" Chúng ta đều bình đẳng như nhau thôi "
" Đều như nhau thôi anh trai ! " Tử Mãn cởi bỏ mũ chùm từng bước tiến tới trước mặt cậu , đôi hắc diều hâu nheo lại trong đáy mắt tràn đầy ý cười .
Tử Uyển " ha " một tiếng cho dù bản thân sớm xác nhận thân phận đối phương nhưng lộ diện rồi cũng không biết sẽ đối phó làm sao . Em trai luôn ăn chơi trác táng họp đêm đều như cơm bữa . Tuy nhiên cậu đến đây là lần đầu còn là lén lút tới
" Không có việc gì thì đi trước "
Tử Mãn không nói lẳng lặng vào quán lại chậm rãi tiến tới chiếc ghế sofa bọc da ngồi xuống. Châm điêu thuốc , hít một hơi dài rồi phả ra một làn khói trắng , tay nhịp nhịp trên thành ghế mắt lại hướng người trong bóng tối
Cậu không muốn gây sự sợ rằng truyền tới tai Lão Hàm bản thân cũng không xong chưa nói tới nơi này là địa bàn của anh ấy . Lần này tới đây đánh cược 80% là bị bắt nhưng trong nhà rượu bia đều không thể đυ.ng , cậu đành tới đây mượn rượu giải sầu thanh tẩy đầu óc. Mấy bữa nay đều bị anh ấy hành tới thắt lưng nhói đau
Tử Mãn cũng không rảnh tới tìm , nó đã nói trước lúc về nhà đều sẽ không đυ.ng tên này nhưng không hiểu vì sao trong lòng nhìn thấy anh trai đến nơi này thật sự không vui vẻ . Anh ta chẳng phải từ trước đến nay chưa từng sa đọa thế này
" Em đến đây làm gì ? " Cậu đặt vội ly rượu xuống xoay người đối diện với kẻ từ khi vào quán vẫn luôn chăm chăm nhìn mình . Tiếng nhạc vang lên không khí lại tràn ngập mùi vị nước hoa hoà lẫn mùi rượu vang nồng đậm khiến người ta càng trở nên mê muội
" Ngó coi anh trai còn sống hay đã chết ? "
" Ha ! Không nghĩ em trai lại quan tâm đến thằng anh này như vậy "
Tử Uyên lưng dựa vào ghế tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ ngầu trong tay . Khuôn mặt bây giờ khi nhìn vào em trai chỉ còn lại sự chế giễu không tên . Có lẽ người ta nói đúng rượu vào người liền có thể thay đổi một con người
" Em lừa anh như vậy là vui sao ? Cánh tay của em cũng chưa từng tàn phế "
" Chỉ do anh quá ngốc thôi " Tiểu Mãn đắc ý cười tay vυ't nhẹ cánh tay phải của mình , khinh thường giễu cợt
" Đúng anh rất ngốc , luôn bị em tính kế không phải tốt sao ? Có người anh như vậy anh nghĩ em khá vừa lòng "
" Tại sao anh...anh không phản kháng anh thương hại tôi "
Tiểu Mãn nói được hai ba câu liền vung nắm đấm đánh cậu , ngay cả phản kháng cũng không làm cam tâm tình nguyện để nó đánh . Anh ấy xem thường mình ?
Tử Uyển ôn nhu cười nhưng ai nhìn vào cũng chỉ cảm thấy rùng mình mà thôi . Cậu không nhanh không chậm lau đi vệt máu bên khoá môi , phản kháng sao ? Cậu trước kia từng nghĩ đến nhưng sẽ được lợi lộc gì ?
" Chẳng phải chúng ta là người thân sao vì cớ gì phải đả thương nhau ? "
" Anh bị ngu đúng không ? Bộ não anh có phải lúc trước bị tôi đẩy ngã liền như vậy.... "
" À "
Tiểu Mãn không tự chủ nói ra liền biết mình quá lời vội vàng lùi ra xa cậu vài bước khuôn mặt cực kì hoảng sợ
" Thì ra năm đó đẩy anh từ lầu hai xuống gãy vài cái xương , bộ não tổn hại nặng thì ra là em sao ! "
Cậu cười cười đứng dậy , nhẹ nhàng lấy tay phủi đi nước rượu trên người . Dù biết người làm không ai xa lạ nhưng khi em ấy tự mình nói ra đều không tránh khỏi bi thương
" Năm đó tôi không cố ý chỉ...chỉ "
Tiểu Mãn không tự chủ lùi lại thêm một bước , nhạc đang nổi lên không hiểu vì sao đã tắt nhưng may thay sự xô xác này đám người trong quán cũng không thèm quản tới
" Em bảo em không được ba yêu thương tôi liền cho em vị trí vốn dĩ của tôi không hận không oán . Em bảo tôi em thua thiệt tôi mọi mặt tôi liền dốc sức dạy dỗ em tất cả . Em nói người ngoài khinh thường em là con hoang tôi liền đem chúng xử hết . Em bảo tôi rời đi tôi liền rời đi cho em tất cả . Đến khi em bảo tôi quay về ba liền tha mạng cho Hàm gia em liền bày mưu tính kế đưa họ vào cảnh sinh tử . Thà cớ gì em hại tôi , trước kia tôi không đối tốt với em sao ? "
Thấy điếu thuốc rơi xuống đất cậu chậm rãi nhặt lên hít một hơi . Đúng vậy cậu không ngốc nghếch như thế bị hại đau cũng không phản kháng chỉ là độ lượng của cậu quá lớn , lại không quan tâm địa vị tiền bạc , càng không muốn trục lợi bản thân .
Trong sâu thẳm com tim cậu chỉ mong muốn một gia đình hạnh phúc một mái nhà để về . Họ cần tiền cậu đều cho hết tất cả , những thứ đó chỉ là vật chất , không có cũng không được có thì càng tốt. Thứ bản thân cậu khao khát là chốn bình yên để về , một nơi cách xa sự náo nhiệt của thành phố ngoài kia...
Tử Uyển ngửa đầu ra phía sau , miệng phả ra một làn khói trắng đυ.c trước kia chưa từng thử qua không ngờ mới thử một tí đầu óc đã mụ mị . Cậu đã từng nghĩ nơi này chính là nơi hạnh phúc nhất nhưng không , từ khi mẹ rời đi ba mang đứa nhỏ này về cậu mới nhận ra nơi hạnh phúc nhất cũng là nơi khốn khổ nhất
" Bởi vì ông ấy thương anh , ông ấy chưa một lần yêu thương tôi chẳng phải tôi cũng chảy dòng máu của ông ấy sao ? Vì sao...chỉ vì tôi con vợ lẻ tất cả thứ anh có tôi không có quyền nhận được. Anh đường đường là con trai ông ấy vì sao tôi chỉ được một danh con hoang ? "
Tử Mãn bi thương nói , nó hận người này hận luôn cả đám người Tử gia , nó không có được thì tên này cũng không được phép ...
" Nếu em cảm thấy tôi đáng chết thì gϊếŧ tôi đi , bây giờ tôi cũng không còn muốn sống "
" Là anh muốn "
Cậu để mặc em trai lôi ra khỏi quán , bởi vì cậu tin em trai sẽ không gϊếŧ chết mình bức quá tổn thương vài nơi trên cơ thể . Nếu thoả mãn rồi , hiểu lầm nói ra hết mọi chuyện giải quyết xong liệu rằng có thể trở về như trước ?
Bởi vì chính cậu đã hứa với bác quản gia nhất định phải tìm lại hạnh phúc gia đình