" Các ngươi lập tức tra ra lý do vì sao em ấy muốn trở về nơi đó , Tiểu Uyển rất thông minh sẽ không tự mình tìm nỗi khổ , huống hồ chi thoát ra khó khăn ra sao bây giờ muốn trở về chỉ có tên ngốc mới nghĩ tới "
Lão Hàm ngồi trên ghế cầm lấy điếu thuốc rít một hơi , sau đó phả ra một làn khói trắng đυ.c , điều này khiến đa số người nơi này bất ngờ kinh ngạc . Bởi từ trước đến nay thiếu gia nhà họ nếu không vì cõi lòng tan nát , trằn trọc suy nghĩ gì đó tuyệt nhiên sẽ không đυ.ng vào khói thuốc bao giờ
" Ngài thật sự muốn để cho cậu ấy làm việc ? "
" Ha ngươi nghĩ sao ? Nếu thật tâm muốn rời khỏi đây rồi ít nhiều cũng phải chịu nổi hậu quả.... "
" Cậu ấy không thể chống chọi nổi nhiều việc như vậy... "
" Tử gia chứa phế phẩm sao ? Cũng không chết đừng nhiều lời việc của ngươi là điều tra không cần bận tâm chuyện khác "
Anh dập tắt điếu thuốc rời đi , vốn dĩ muốn ngó xem đứa nhỏ bây giờ ở đâu , đang làm gì , ăn uống gì chưa . Những lời nói ban tối hôm qua khiến anh thật tâm không tiếp nhận kịp nguyên một đêm cũng không tài nào ngủ được
Tìm khắp nơi trong nhà không thấy , bất chợt nhận ra trong phòng làm việc có tiếng động , không chần chừ đi vào. Điều đầu tiên anh thấy là cảnh tượng giấy tờ nằm tung toé khắp nơi vài cái còn bị xé thành từng mảnh vụn .
Hầu gái người đảm nhiệm việc dọn dẹp ở đây không biết bị kẻ nào đem đồ xé nát tra tấn đến ngất đi , thân người trói lơ lửng trên không , bé con lại hoảng sợ đánh rơi một xấp tài liệu
" Em đang làm cái gì trong này ? "
" Lão Hàm em...em không có ăn cắp anh đừng hiểu lầm...em...em thề đấy "
Tiểu Uyển sợ hãi cảm nhận khắp người được bao quanh khí lạnh người trước mặt , khuôn mặt ngày càng đen nụ cười trên môi lại không tầm thường giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu
Hàm Khuyên một giây đã tóm gọn cậu lôi kéo về thư phòng , đẩy ngã , đem thân nhỏ treo lên hung hăng cầm lấy roi da quất túi bụi lên người cậu
Vυ't...Chát...Chát...Chát...Chát
" Tôi...tôi không tin em là loại người đó , hôm nay dám...dám giở thói ăn cắp... "
" Em không có...Lão Hàm đau quá anh đừng đánh nữa "
" Không có ? Tang chứng vật chứng rành rành em còn muốn chối ? Chính mắt ta thấy em..em như em trai em gian xảo như nhau "
Tiểu Uyển đau đớn cố gắng ôm lấy đầu mình , khóc nức nở vì sao không tin cậu ? Vì sao lại đánh cậu đau như vậy ?
" Ha ha cuối cùng sau lớp mặt nạ đó thì ra em chính là con rắn thâm độc như vậy , oắt con em đùa giỡn tình cảm người khác thấy vui ? "
" Em không có mà...anh tin em đi...em không phản anh thật sự không có lấy cắp "
Tiểu Uyển đau đến đầu óc mơ hồ cậu đã không biết mình đã bị đánh bao nhiêu roi , cũng không biết mình trải qua đau đớn bao lâu chỉ biết rằng mấy phút trước chính mình bị thả rơi tự do xuống đất . Xương sườn tuyệt nhiên va đập vào cạnh bàn nghe một tiếng " rắc " rồi lại bị treo lên tiếp tục nếm mùi vị đau thương
Vυ't...Chát...Chát...Chát...Chát
" Ha còn sức ngụy biện tôi tốt với em quá liền đem lòng tốt của tôi làm món quà cho ba em ? Chẳng trách lại một mực muốn rời đi "
" Đau quá...anh làm ơn "
" Đau ? Đúng vậy , em phải nếm đủ nỗi đau này , dám phản ta , lừa lọc , đùa giỡn tình cảm của ta chắc chắn phải chịu thống khổ "
Lão Hàm tức giận tột độ hai tay nắm thành quyền ra tay một chút lại thêm mạnh , vài cái vì vô tình hay cố tình vụt thẳng lên mặt cậu tạo cho nơi đó một đừng dài thẳng tắp rớm máu
Tiểu Uyển bây giờ ngoài chữ đau ra chẳng còn chút cảm giác nào , khắp người chằng chịt vết roi nhiều chỗ bị đánh đi đánh lại mà da thịt rách ra máu chảy dọc theo người rơi xuống sàn
Vυ't...Chát...Chát...Chát...Chát
" Tại sao không tin em...em không làm mà "
" Tin ngươi ? Sau những gì ta thấy ngươi vẫn muốn ta tin ngươi ? "
Tử Uyển từ trên giá treo thả xuống đầu gối va đập mạnh xuống sàn kêu cái cốp , máu từ trong khoang miệng chảy ra chính mình cười thật lớn . Cậu không ngờ được cái tát lần trước cùng cái tát lần này cảm giác đau thật giống nhau chỉ là hôm nay nó còn mang theo một loại bi thương không đáng có
" Em không làm không nhận có đánh chết em cũng như vậy . Tại sao anh không tin em ? "
Lão Hàm đánh mệt liền nắm lấy tóc cậu lôi đi , đứa nhỏ một chút cũng không khuất phục . Dọc theo cầu thang không biết bao nhiêu lần vấp ngã đau đớn hắn cũng chẳng thèm quan tâm , cứ lôi xềnh xệch thân người tàn tạ của cậu xuống dưới nhà , nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống , miệng thay lời muốn nói nở ra nụ cười chua xót
" Quỳ xuống " Anh đá cậu ra giữa nhà quát tháo ra lệnh người kia
" Em không quỳ "
" Cho em cơ hội cuối mau cho tôi nghe lời biện minh của em trước khi tôi ra tay thêm tàn nhẫn "
Tử Uyển mệt mỏi rũ mi xuống , vết thương trong lòng chỉ vừa mới lành lại chính tay anh lấy dao cứa cho rách ra . Nói cậu là vợ anh , là bảo bối của anh không tin thì tin ai nhưng lần này cậu nói đến khàn giọng hắn vẫn không tin
" Đánh "
Người làm nghe lệnh lập tức đem roi da ra đánh liên tục vào người cậu , da thịt vốn tổn thương chỉ cái chạm nhẹ đã rát buốt . Huống hồ chi hắn ta sai người làm đánh không màn sống chết , chủ yếu vụt thẳng vào bắp chân bắt ép cậu quỳ xuống , khắp người bầm tím , máu lại chảy ướt một mảng dưới chỗ cậu đứng . Cậu đau nhưng đau đớn thể xác làm sao đau bằng vết thương trong lòng vừa lành lại , lần này cậu bất lực rồi
" Tạt đi "
" Đau quá "
Hàm Khuyên cầm xô nước tạt lên người cậu nước muối thấm vào các dây thần kinh kịch liệt phản ứng làm cậu đầu óc mơ hồ lập tức thôi thúc tỉnh táo , bản thân kiềm chế mùi máu tanh nồng trong khoang miệng nở nụ cười chế giễu . Thì ra cuối cùng đây là những gì cậu nhận lại được , đau đớn cùng tổn thương đáng lẽ không nên tin những lời nói của người khác , thế giới quay lưng lại với cậu rồi
Cậu nước mắt tang thương chảy xuống đau đớn trong mắt hiện ra bi thương , thân phận này ha chẳng còn là gì nữa rồi , vợ sao ? Bảo bối sao ? Thì ra anh ta cũng giống như họ chẳng bao giờ tin lời cậu nói , thương cậu rồi lại một phát đạp đổ như cái chén rách nát cũ kĩ cần vứt đi
" Những lời yêu thương của các người cũng như chót lưỡi đầu môi mà thôi . Tôi hiểu rồi "
Anh chẳng muốn thấy mặt cậu nữa phất tay kêu người lôi cậu xuống hầm , em cũng giống như đám người ngoài kia lăm le chiếm lấy cổ phần , tìm đủ cách hạ bệ Hàm gia . Đúng vậy người Tử gia đều đáng khinh như nhau dù là ai đi chăng nữa
" Em tổn thương rồi "