Lão Hàm từ lúc đứa nhỏ tự tay gϊếŧ sạch thuộc hạ của mình cho đến hoảng loạn chìm sâu vào cơn mê man cũng không hề rời đi nửa bước một mực ngồi đó . Bản thân dường như đang rơi vào cuộc chơi do ai đó sắp đặt mà không hề hay biết , cũng không có cách nào thoát ra
Cảnh vật xung quanh dần thay đổi trong lòng cũng theo vạn vật mà đổi thay. Một màu trắng tinh khiết ấy , cùng với mặt đất tầng tầng lớp lớp tuyết phủ đầy cũng đã tan hết rồi , sự lạnh lẽo của mùa đông thoắt cái đã biến mất . Đông đi xuân đến nhưng gì sao tim anh chẳng hề được sưởi ấm
" Lão Hàm anh nên nghỉ ngơi đôi chút đi , cậu ấy nhất định sẽ không sao "
" Ta biết nhưng là bé con này khiến ta cảm thấy thật sự rất lạ "
" Lạ ư ? "
" Ừa , cậu ở đây thay ta chăm sóc đứa nhỏ sáng mai ta liền quay lại "
Sau khi an táng những người bị cậu gϊếŧ chết , anh tự giam mình trong góc tối không biết bao nhiêu ngày cứ đem bàn tay mình nhìn đến không còn điểm lạ . Đôi tay này ngày trước không tí vết xước thế mà dần lộ rõ những đường chéo ngang dọc động lại máu tươi đã sớm khô lại đen đi
" Thiếu gia "
" Không sao luật là luật , ta chịu thay cho đứa nhỏ nhu nhược đám người ở đây sẽ học theo "
" Nhưng không phải lỗi của ngài người gϊếŧ là..... "
" Ta dạy dỗ em ấy không tốt , người có tội lớn nhất vẫn là ta yên tâm khi em ấy khỏe lại chắc chắn sẽ phạt cho mọi người xem "
Luật chính là luật , không phải nó ra đời để răn đe người khác sao ? Lão gia trước kia khi lâm chung vẫn không ngừng dạy bảo ông những điều này lúc đó thiếu gia quả thực chỉ vừa mới chào đời thế mà chủ tịch cùng phu nhân cũng sớm rời đi rồi
Quản gia cũng không biết làm gì , người người cũng đứng dài xung quanh khu lãnh phạt...ai nấy đều không nỡ chứng kiến
" Mau mang gia pháp tới , đánh đến trời sáng thì thôi "
" Nhưng... " Họ cúi đầu " Gϊếŧ người " là điều cấm nơi này ai phạm phải nặng nhất là bị tàn phế đôi tay , hai là nhận gia pháp đến toàn thân bê bết máu . Mặc dù Lão Hàm gϊếŧ người không gớm tay nhưng đều có mục đích nói chi người nơi đây không đơn giản là thuộc hạ
" Ta ngất đi lập tức đem nước muối tạt vào , ta chạy trốn liền đem hai chân xích vào xiềng....phản kháng lực đạo càng tăng "
Hàm Khuyên mệt mỏi rũ mi mắt hai chân cũng theo quy củ mà quỳ xuống lúc nãy bị đánh một trận thừa sống thiếu chết bây giờ lại ra lệnh đánh tới khi trời sáng. Có phải mày khinh thường bản thân ? Như vậy đã quá nhẹ rồi ....
Chát...Chát....Chát....Chát....Chát
Bây giờ khắp thư phòng đều chỉ nghe tiếng roi va chạm vào da thịt phát ra . Anh đau chứ nhưng nỗi đau thể xác làm sao có thể sánh với nỗi đau trong tâm . Những đứa trẻ kia không chỉ là thuộc hạ của anh họ còn là gia đình của anh thế mà chẳng thể bảo vệ lấy một ai
" Thiếu gia làm ơn...chúng tôi "
" Tiếp tục "
Vệ sĩ tay chân run lẩy bẩy không dám tiếp tục hạ thủ không lưu tình vụt roi . Từ lưng trải dài xuống bắp đùi từng thớ thịt đều bị tước đi còn đến 4 giờ nữa mặt trời mới lên , phải nói bọn họ còn chịu đựng cái cảm giác này đến khi nào ? Đây hoàn toàn không phải lỗi của Lão Hàm mà
Anh biết mình sắp đến giới hạn liền tự mình cầm lấy xiềng xích đeo vào , hai mắt lờ mờ không cố định chỉ cần bản thân chấp nhận buông xuôi sẽ rơi vào hôn mê nhưng bản chất ngang bướng từ khi nào đã nảy sinh trong huyết quản của anh
Quản gia thường nói với anh nam nhi đau một tí đã gục ngã không bằng chết quách cho rồi . Nhưng bây giờ ngay cả đau đớn còn không thể cảm nhận được còn thể sống tiếp ?
" Dừng lại...dừng lại "
Tiếng roi lập tức ngừng lại , anh tức giận đưa một tia phẫn nộ đến kẻ dám cả gan trái lệnh anh .
Cái gì mà đánh đến sáng ? Lão Hàm muốn chết như vậy không bằng đâm một phát xuyên tim đi cần gì hành hạ bản thân đến tê liệt ?
" Thiếu gia van xin cậu "
Nhìn nhánh roi ướt đẫm máu lại hoảng sợ khi thấy chỗ thiếu gia quỳ một mảng lớn nhuộm một màu đỏ tươi . Vệ sĩ cũng không còn đủ can đảm đánh tiếp chỉ sợ còn tiếp tục ngài ấy sẽ ngất mất
Hàm Khuyên bất thình lình ngã xuống đất , đầu đập mạnh xuống sàn , toàn bộ sức chịu đựng một giây liền tan biết
" Lão Hàm...Lão Hàm "
" Ta...ta không sao các ngươi tiếp tục đi "
Cơn đau dồn dập kéo đến , cơ thể mềm nhũn nhưng hình phạt vẫn chưa kết thúc anh nào dám buông lỏng bản thân . Anh nơi này địa vị cao nhất cũng là người được bọn họ tin tưởng , đứa trẻ kia gây họa lớn anh cũng không thể không nhận phạt thay
" Các ngươi lui đi "
" Các người dám , hình phạt chưa kết thúc không một ai được phép rời đi "
" Hàm Khuyên ngài phải nhớ kĩ một điều đừng để bản thân bị nắm điểm yếu "
Anh bừng tỉnh nhìn quản gia nuôi lớn mình từ nhỏ rời đi , mau chóng mặc kệ bản thân đang đau nhức đến muốn ngất liền tháo chạy đuổi theo
" Bác Thuyên...ý bác là sao ? "
" Tôi tin ngài sẽ nhận ra sự việc , đừng để mình bị cuốn vào vòng xoay không lối thoát "
Lão Hàm gắng gượng cũng chỉ níu lại người kia ít giây lập tức rơi vào hôn mê . Vòng xoay không lối thoát sao ?
.......Tiểu Uyển ?