Cho Em Một Ngôi Nhà

Chương 4

Trải qua 2 giờ đồng hồ đấu tranh với cơn bão tuyết thì cuối cùng chiếc xe cũng có thể yên vị tại biệt thự. Người kế bên lại ngủ như chết, có lẽ cũng phát sốt rồi, thời tiết xấu như vậy bệnh cũng không tránh khỏi. Vừa vυ't đám tóc bết sang một bên, anh phải cảm thán một câu đường nét quá đẹp trau chuốt một chút liền biến thành mỹ nam.

Hàm Khuyên không chần chừ liền bế đứa nhỏ mang vào nhà, vì cái bản tính dở hơi khó ở của anh nên biệt thư rộng rãi, tráng lệ bao nhiêu cũng chỉ vài ba vệ sĩ canh cổng, phía bên trong cũng không có quá hai bóng người, bữa cơm mỗi ngày đều chính tay anh tự tay làm ra, việc công ty quá nhiều anh không về biệt thự, nơi này cũng không được phép sáng đèn chả trách bầu không khí quá ảm đạm.

"Thế nào đứa nhỏ vẫn ổn chứ bác sĩ Trung?"

"Lão Hàm, đứa trẻ này quả thật đáng thương! Hai xương sườn bị gãy, chân cũng không tốt hơn là bao, trên người lại có nhiều vết thương đã sớm nhiễm trùng, thối rữa chữa trị kịp thời liền không sao. Thể trạng lại quá yếu, suy dinh dưỡng, thiếu máu trầm trọng."

"Được! Được! Không cần nói nhiều lời, đứa nhỏ này đều giao hết cho ông, xử lý cho tốt trong vòng 1 tháng tôi muốn nó có thể trạng, sức khỏe tốt nhất."

Nói dứt câu anh chẳng thèm đếm xỉa tới biểu cảm của bác sĩ riêng của mình, hôm nay anh vẫn còn quá nhiều hợp đồng, dự án chưa xem qua chưa nói lại sắp đến giáng sinh, quà đáp lễ vẫn chưa chuẩn bị xong. Đứa nhỏ kia anh không giỏi xử lý vẫn nên để người có chuyên môn.

"Lão Hàm, anh hôm nay có phải có chuyện vui cần chúng em đến phá không?"

"Các cậu chỉ giỏi việc phá làng phá xóm."

"Đều do anh đào tạo ra hết thôi!"

"Hảo, hảo ngày mai cậu tìm cho anh mày đây một hoặc hai bếp trưởng gì đó, quên mất còn có vài người giúp việc."

"Lão Hàm trời lạnh quá anh liền đổi tính sao?"

Hàm Khuyên chẳng biết giải thích làm sao với đám nhí nhố bên đầu dây đang hò hét um sùm, còn đoán già đoán non anh là rước cho chúng một chị dâu.

"Thật là các cậu đừng quá khích!" Anh bất đắc dĩ xoa xoa trán phát đau.

"Lão Hàm, anh cứ yên tâm sáng ngày mai lập tức sẽ giao người tới cho anh, chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng."

"Được! Được!"

Anh cúp máy một cái ngoài cửa lập tức truyền đến một loạt tiếng đập cửa mạnh bạo. Thở dài cho bản thân rồi đi ra ngoài xem xét.

"Lão Hàm... Lão Hàm đứa nhỏ ấy liên tục kháng cự bất kì đυ.ng chạm... tôi đã cố gắng hết sức."

"Quậy như thế?" Anh nhíu mày nhìn bác sĩ của mình vài phút trước còn nghiêm chỉnh bây giờ thật tệ đi, áo quần xộc xệch, trên mặt còn có vết cào nữa chứ.

Tự mình thấy mới biết đứa nhỏ kia gan ra sao! Chả cần suy nghĩ nhiều liền lấy tay rút kim đang truyền dịch ra khỏi người kéo theo đó là một dòng máu tươi. Trẻ nhỏ lại run rẩy trốn vào một góc, cái gì cũng không nói nữa, sợ sắp phát khóc rồi lại bị sát khí của anh làm cho im bặt.

"Sao lại hư như vậy? Họ không hại nhóc mau lên giường đang bệnh như thế ngồi dưới nền gạch sẽ cảm thêm đấy."

"Anh có đuổi tôi đi không?"

"Không đuổi, nếu nhóc không nghe, tôi tức giận rồi sẽ phạt nhóc rồi sẽ đuổi nhóc đó."

"T-Tôi xin lỗi không có ý đánh bác sĩ chỉ là lúc nãy anh ấy chạm vào vết thương của tôi rất đau... nói tôi phản kháng anh sẽ không giữ tôi lại nữa." Cậu mím môi mỗi lần nói xong một câu cơ thể lại không tự chủ mà phát run, nhìn đáng thương vô cùng.

Bác sĩ Trung chột dạ, lập tức quỳ xuống ai trong cái giời ngầm kia chẳng biết Lão Hàm đây tính khí còn thất thường, khó tính hơn cả ông trời, lúc nãy dọa cậu nhóc như thế chỉ cầu ngoan ngoãn, ai ngờ lại nói ra làm cho ông đỡ không kịp mà.

Hàm Khuyên cười đem vệt máu trên tay đứa nhỏ lau sạch không quên khuyến mãi cho người dưới đất một cái liếc hình viên đạn, chép miệng cảnh cáo.

"Nào bé con em tên gì, bao nhiêu tuổi? Vẫn chưa khai cho tôi biết."

"A! tôi là Tử Uyển, nếu tính không nhầm tôi năm nay sắp tròn 16 tuổi rồi."

"Tử Uyển sao? Cái tên rất đẹp rất hợp với nhóc vừa nghe đã làm tôi liên tưởng đến một loài hoa."

"Thật sao?"

"Thật! Được rồi nhóc mau ngoan ngoãn nằm xuống để bác sĩ chăm sóc, hôm nay mệt rồi đúng chứ? Ngủ một giấc nào."

Tử Uyển thấy người lại muốn đi lấy hết can đảm níu lại, không phải cậu sợ mà là nơi này quá sang, quá thoải mải. Cậu sợ anh ta vừa quay đi liền không thích cậu ở nơi này nữa.

Hàm Khuyên không khó chịu lại cực kì vui vẻ xoa xoa tóc đứa nhỏ vài cái, đem máy tính vệ sĩ vừa mang vào qua một góc ghế làm việc. Nhóc con đã đạt được ý muốn liền an tâm ngủ tiếp.