Thái Bình thân mật nắm tay Nghĩa Dương, cùng Nghĩa Dương năm ngón đan xen, chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão. lông mày khẽ nhíu lại, vui vẻ bộc phát
Đây hết thảy đều bị dáng vẻ tươi cười của Tuyên Thành trong một khắc phá hủy hết, vì cái gì Tuyên Thành lại ở chổ này!
"Uy! Nghĩa Dương!" Thái Bình bất mãn trừng mắt nhìn Nghĩa Dương, ngón tay giữa khẽ chọc đến mu bàn tay Nghĩa Dương. Nghĩa Dương lại giống như chưa tình, tự nhiên rút tay khỏi cái nắm chặt của Thái Bình. duỗi bàn tay kia nắm lấy Tuyên Thành.
Thái Bình trong tay thiếu độ ấm quen thuộc, trong nội tâm rất là bất mãn, càng vì hành động kế tiếp của Nghĩa Dương mà suy sụp!
Nghĩa Dương rõ ràng lại lấy ra khăn lụa, thay Tuyên Thành lau mồ hôi trên trán! Ghen ghét ai oán toàn bộ đều biểu hiện ra, Trong lòng Thái Bình giận dữ không thôi!
"Này, Nghĩa Dương!" Thái Bình hai bước tiến đến, kéo Nghĩa Dương ra, không cho Nghĩa Dương đến gần Tuyên Thành.
"Làm gì?" Nghĩa Dương khoan thai cười cười, Thái Bình, muội cũng biết ghen sao? Ta bất quá là lau mồ hôi cho Tuyên Thành, nếu muội thấy ta và Tuyên Thành cùng ngủ cùng ăn, cùng một chổ tắm rửa thay quần áo, muội lại sẽ có biểu hiện gì?
Thái Bình dùng ánh mắt im lặng nói với Nghĩa Dương: Không được đối tốt với Tuyên Thành như thế!
Nghĩa Dương lại dùng mắt mỉa mai trả lời: Chỉ cho ta đối với muội tốt, không cho ta đối với Tuyên Thành tốt sao?
"Nghĩa Dương..." Tuyên Thành thật sự xem không được hai nàng trước mặt nàng mắt đi mày lại. Nghĩa Dương vì sao muốn nàng đi theo. Tuyên Thành thật đúng là ít đi ra khỏi tẩm cung.
Nghĩa Dương nắm chặt tay Tuyên Thành ôn nhu nói: " Muội ở trong phòng rất buồn bực, tỷ sợ muội buồn bực đến điên mất. Tuyên Thành của ta nên trông thấy ánh mặt trời, tuyệt sắc như vậy, thần thái như vậy lại luôn để cho một mình tỷ nhìn ngắm. tỷ sẽ mang lòng ái náy"
"Nghĩa Dương..." Tuyên Thành thoáng cái mắc cỡ, trên mặt hiện lên hai mảnh hồng hồng, Nghĩa Dương tổng thể là có thể đơn giản làm lòng nàng chấn động.
"Đồ ngốc, Trong mắt tỷ, Tuyên Thành vẫn là tiểu hài tử" Nghĩa Dương dùng đôi mắt đẹp sủng nịnh nhìn Tuyên Thành, suýt chút nữa làm Tuyên Thành say mất, Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, cứ như thế cả đời là tốt nhất. Tuyên Thành, không còn mong gì hơn
"Khục khục..." Thái Bình cảm thấy trái tim nàng đã nhận quá mức , sắp tê liệt rồi, tỷ muội tình thâm, nàng thật sự là không nên quấy rầy!
"Thái Bình? Muội làm sao vậy?" Nhuyễn nhuyễn mền nhũn, thanh âm như đi thẳng vào tim người, Nghĩa Dương nghiêng người cười nhẹ.
"Không có gì!" Thái Bình quay mặt qua chổ khác, nói sang chuyện khác, " Có muốn cưỡi ngựa hay không cưỡi!"
"Ân, muội xem, trí nhớ ta thật kém. Hôm nay trời vừa mát, Tuyên Thành chưa bao giờ cỡi ngựa. chưa trải qua cảm giác trên lưng ngựa là như thế nào" Thái Bình bỗng nhiên có dự cảm bất hảo, tựa hồ trái tim vừa mới không chịu đựng nổi là quá sớm. Nghĩa Dương rõ ràng là người thâm sâu, Nghĩa Dương đến cùng muốn gì. Nơi này có hai con ngựa. mà Tuyên Thành không biết cưỡi ngựa!
"Cho nên gì hả?!" Thái Bình cố nhịn xuống tâm thịnh nộ, trầm giọng hỏi.
"Cho nên, Tuyên Thành muội muốn cùng ai ngồi chung một con ngựa?" Đôi môi đỏ của Nghĩa Dương cong lên, nói ra những lời khiến cho người chết đi, hai muội muội của nàng không giống nhau, lại cùng hướng về một phương.
"Ân..." Tuyên Thành nhắm hai mắt lại, nhìn Nghĩa Dương đến ngây dại rồi.
Cái này còn phải hỏi sao, Thái Bình cắn răng, Nghĩa Dương a, Nghĩa Dương, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì!!!! Vừa mới nãy không phải đang rất tốt đẹp sao? Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua ta thay mẫu hoàng phân ưu phê tấu chương, chưa kịp đến chổ tỷ, tỷ tức giận ư! Cái này tất cả đều do Thượng Quan Uyển Nhi sai! Đều là do nàng ta chiếm lấy mẫu hoàng không tha, mẫu hoàng hiện tại lại thích đưa tấu chương cho nàng xử lý, vì thế nàng ngày đêm vất vả.
Thái Bình suýt nữa đã rơi lê, nàng có thể tượng tưởng ra Nghĩa Dương sẽ thế nào đem Tuyên Thành tiến vào trong ngực, sau đó chổ mềm mại kia sẽ xúc động đến thần kinh. Mà nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tuyên Thành cùng Nghĩa Dương một chổ ôm ôm ấp ấp, ở trên lưng ngựa xốc nảy không ngớt, thân thể dán hợp chặt chẽ!
"Ta muốn cùng Nghĩa Dương ở một chổ" Một đời như thế, cả đời không buông ra, được không.
"Ân, Tuyên Thành cần hiểu rõ, kỵ thuật của tỷ so với Thái Bình thua kém rất xa. Huống chi tỷ còn chưa bao giờ cưỡi ngựa còn mang theo người khác, Tuyên Thành sẽ không sợ bị té ngựa chứ?" Nghĩa Dương lo lắng quét mắt về phía trước, tựa hồ bây giờ nàng nhìn thấy Thái Bình ghen ghét phiền não. nàng sẽ rất vui vẻ. Vì mình ghen tuông, vì mình phiền não, vẫn tốt hơn là vì ngươi khác như thế! Huống chi, Tuyên Thành cũng rất thích! Nàng cớ sao không làm, nàng đâu có thể cho Tuyên Thành điều gì, nói ra một lời Tuyên Thành yêu thích thì có làm sao!
"Không sợ..." Tuyên Thành trở lại trong tay Nghĩa Dương, giống như sợ bị nàng vứt bỏ.
"Ân đến đây đi, Tuyên Thành cùng ta ở một chổ" Nghĩa Dương học Thái Bình vào lần đầu đưa nàng lên ngựa, một mực đem Tuyên Thành khấu trừ vào trong ngực.
Thái Bình không nghi ngờ nhảy vào vạc dấm chua, Nghĩa Dương, không đem Tuyên Thành khấu trừ vào trong ngực nhanh đến vậy có được không! Tỷ chưa từng dùng sức ôm qua ta!
Nghĩa Dương không quên nghiêng đầu một chút hỏi lão sư Thái Bình: " Như vậy có đúng chưa?"
Thái Bình mặt đen, Nghĩa Dương quả nhiên là thông minh nhanh nhẹn, học cái gì cũng ghi nhớ làm lại y như vậy! Chỉ là lúc trước mình đem Nghĩa Dương khấu trừ vào trong ngực, đúng vậy đúng vậy...
Nàng sẽ không thừa nhận lúc đó cố ý chiếm tiện nghi của Nghĩa Dương! Hừ!
"Tư thế quá chuẩn rồi!" Thái Bình ngây ngốc cười cười, tiêu chuẩn quá mức rồi!
Nghĩa Dương thỏa mãn cười cười, càng nắm chặt roi ngựa trong tay, thấy Thái Bình nhanh chóng trở mình lên ngựa. nhất thời cười càng sáng lạn hơn.
Hai con tuấn mã, đi đến đâu đều hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đi tới chổ nào của Đại Minh cung đều hấp dẫn lấy tầm mắt người, nhưng thật khéo lại rơi vào trong mắt Thừa Tự. Vì vậy hắn càng thấy trấn quốc công chúa thật hiên ngang, nhìn qua trong lòng không yên.
Võ Thừa Tự cũng tìm ngựa. Hắn muốn cùng Trấn Quốc công chúa bồi dưỡng chút tình cảm. Trước kia đều đi sau lưng nàng, nhìn bóng lưng của nàng, hiện tại có thể cùng nàng đồng hành, thật là một chuyện vô cùng mỹ diệu.
oOo
Thượng Quan Uyển Nhi lôi kéo tay bệ hạ, nằm ở trên giường mỹ nhân. mùa đông vừa bắt đầu nên ánh mặt trời hôm nay thật dịu nhẹ, trên bàn bày đầy thức ăn mới lạ: hoa quả tươi ngon. Thượng Quan Uyển Nhi tự tay lột vỏ mật quất. bên trong thịt quả tươi mới từng mảnh từng mảnh theo ngọc thủ của nàng mở ra, sớm nhìn thấy Vương Triều Đại Chu ba vị công chúa giục ngựa đi về phía trước, sau còn có tả thừa tướng Võ Thừa Tự tự mình cưỡi ngựa chật vật chạy theo làm tùy tùng. Nhưng hết thảy đều không trọng yếu, tất cả dự tình hiện tại đều bị nàng xem là sự tình không trọng yếu rồi
Vì nữ hoàng lột vỏ mật quất mới chính là chuyện trọng yếu nhất, Thượng Quan Uyển Nhi lấy ra một mảnh thịt quả, đặt vào trong miệng nữ hoàng.
Nhìn nữ hoàng nhấm nuốt, nhập hầu, đột nhiên cũng muốn nếm thử hương vị quả mật quất này.
"Thần hoàng..." Thượng Quan Uyển Nhi cúi người, lại cho nữ hoàng ăn một mảnh thịt quả.
"Ân?" Võ Chiếu buông tấu chương, Thái Bình xử lý quốc sự càng ngày càng khiến cho người yên tâm, ngược lại làm nàng giảm đi rất nhiều khí lực
Đôi môi đỏ đã ở dưới mắt phượng rồi, hương vị chua chua ngọt ngọt chính là hòa lẫn trong hơi thở, Thượng Quan Uyển Nhi can đảm nâng khuôn mặt xinh đẹp cực hạn của nữ hoàng, dọc theo vành môi từng bước cướp đoạt, tiến quân thần tốc, đi tìm ngọn nguồn chua chua ngọt ngọt.
Vừa hôn xong , Thượng Quan Uyển Nhi thoáng bình phục hô hấp " Uyển Nhi cũng muốn ăn"
"Muốn ăn, cũng không thể đoạt lấy của trẫm!" Nữ hoàng bị hôn đến chóng mặt mắt hoa, Chiêu Dung gần đây càng lúc càng làm càn, nhiều lần ở nơi công cộng đùa giỡn nàng! cứ tiếp tục như thế thật làm nhục long uy!
"A..., thần hoàng không muốn cùng Uyển Nhi chia sẻ ngọt bùi đắng cay sao?" Sóng mắt lưu chuyển, mục như hàm xuân, Thượng Quan Uyển Nhi trong mắt chính là tràn đầy hình ảnh nữ hoàng bệ hạ muốn thế còn giận dữ. dung mạo tuyệt diệu xuân triều đỏ ửng.
"Uyển Nhi..." Võ Chiếu nhíu lông mày trầm giọng, có chút hơi gằn, Chiêu Dung cao ngạo phong lưu trong thoáng chốc kinh hãi mà hoa dung thất sắc...nàng lưu luyến thời khắc này của Uyển Nhi.
" Thần hoàng, trấn quốc Thái Bình..." Thượng Quan Uyển Nhi phóng mắt lại nhìn, bên kia không biết có chuyện gì xảy ra, hơi hơi lo lắng.
"Thái Bình sao, mấy ngày gần đây Uyển Nhi cùng Thái Bình quan hệ tốt làm cho trẫm có chút vui mừng" Nữ hoàng nhìn theo ánh mắt Chiêu Dung, phức tạp nhìn ba người cùng đi, ánh mắt quyết đoán lại không nhìn thấy Võ Thừa Tự xa xa đi theo.
Thượng Quan Uyển Nhi mất tự nhiên cúi đầu, quan hệ có chút hóa giải là bởi vì thần hoàng không nhìn thấy thần sắc Thái Bình sau khi đưa cho nàng một chồng tấu chương cao như núi. Nếu như thần hoàng nhìn thấy....nhất định sẽ không nói như vậy, Thái Bình đây chính là ánh mắt gϊếŧ người, như muốn đem nàng lăng trì. Như vậy, sao có thể tính là quan hệ dịu bớt?
"Thái Bình là hài tử thần hoàng sủng ái nhất, Uyển Nhi đương nhiên không thể để thần hoàng lo lắng" Dù cho biết rõ trong lòng thần hoàng Thái Bình có vị trí vĩnh viễn không thể thay thế, trên thực tế nàng cũng không nghĩ thay thế. Lòng ganh tỵ, phải có mức độ, phương vị tình thú, phương vị hợp thời.
"Uyển Nhi" Võ Chiếu nắm chặt tay Uyển Nhi, kỳ thật hài tử trẫm sủng ái nhất là Uyển Nhi, "Uyển Nhi có suy nghĩ như thế, không hổ danh là Chiêu Dung tốt của trẫm"
"Thần hoàng khen sai rồi, Nghĩa Dương cùng Thái Bình hình như có hiểu lần, người bên ngoài cũng không thể giúp được" Thượng Quan Uyển Nhi rơi vào trầm tư, Nghĩa Dương trong lòng có khúc mắc, Mình làm sao lại không có. Nhưng thần hoàng là ai, một đời nữ hoàng, vạn dân ủng hộ, trong lòng nàng, quá khứ của nàng, có những thứ nàng không thể tham dự, năm năm tháng tháng đương nhiên không thể nào lại không có người khác.
Thượng Quan Uyển Nhi đối với người lui lui tới tới bên người thần hoàng , cũng chỉ có cảm tạ, lòng ganh tỵ, nếu đã có rồi, thì sợ là việc bề bộn cũng không quan tâm nổi. Mà Nghĩa Dương lại không chịu được trong lòng Thái Bình có thần hoàng.
"Chuyện các nàng, để các nàng tự giải quyết, trẫm không muốn nhìn Uyển Nhi vì người khác mặt ủ mày chau, trẫm biết được sẽ rất đau lòng" Đôi mắt nữ hoàng tịch mịch nhìn theo người say mê vui vẻ, thời gian dần qua xuân buồn vô biên tuế nguyệt.
Thượng Quan Uyển Nhi không thường nhắc đến Nghĩa Dương, Tuyên Thành, bởi vì thần hoàng sẽ nhớ lại. Thần hoàng đối với nàng càng ngày càng bá đạo, từ lúc không muốn mình liên quan đến Nghĩa Dương, Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười khẽ, nàng ưa thích bị thần hoàng trói chặt, bị thần hoàng quan tâm đến suy nghĩ của mình.