Nữ hoàng ngắm nhìn xuân triều của Chiêu Dung dần tiêu trừ, đêm qua sợ là làm Thượng Quan Chiêu Dung mệt nhọc rồi, hiện giờ cũng nên rời giường, vô luận trêu chọc nàng như thế nào, cũng không có phản ứng. Bất quá trên da thịt trắng như sứ dấu hôn vừa đúng vòng quanh đường cong thân thể ưu mỹ của Uyển Nhi, nữ hoàng cảm thấy nàng bây giờ ngày càng mê luyến thân thể Chiêu Dung.
Môi mỏng trắng mịn giờ phút này có chút cong lên...sợ là đêm qua dùng lực hơi nặng để cắn rồi, giờ phút này dường như muốn dụ dỗ nữ hoàng âu yếm. Kiều nhan ngay trước mặt, vì sao không hôn vào thân này? Nữ hoàng vốn không phải là người sợ đầu sợ đuôi, huống chi Uyển Nhi vốn là người của nàng, không muốn quá nhiều cũng không được rồi, tuy hiện tại tảo triều để cùng Chiêu Dung đi mây về gió một hồi thì có sao đâu!
Đôi môi in lên, khẽ nhấp nhấp một chút, hai tay không tự giác dao động đến ngực, rất tròn thích hợp lớn nhỏ ở trong tay nàng run run, hồng đậu trong tay nàng trở nên đứng thẳng ngạo nghễ.
Nữ hoàng trong nội tâm cười cười, Uyển Nhi vẫn nhạy cảm như vậy, thật làm cho nàng muốn ngừng mà không được.
Thượng Quan Uyển Nhi đang ở trong mộng không ngại bị người hôn nhẹ, trêu chọc, chỉ cảm thấy thân thể một lần nữa xụi lơ, mà ngay cả nụ hoa đều cảm giác dao động, không cần suy nghĩ, đích thị là thần hoàng rồi....
Thân thể nàng đã biết cách thần hoàng vuốt ve, tựa hồ chỉ cần đυ.ng một cái, xuân triều sẽ bắt đầu dâng lên. Thân thể này, tựa hồ vĩnh viễn vì thần hoàng mà rộng mở, chuẩn bị.
"Ân..." Trong miệng rên khẽ. liên động khí tức hợp với nội tâm.
Nữ hoàng thấy Chiêu Dung rốt cuộc có phản ứng, chủ động câu dẫn chiếc lưỡi linh động, hai người trực tiếp hôn đến không thể hít thở nổi. Chiêu Dung ghé vào trong ngực nữ hoàng thở gấp không thôi, xem kỹ thân thể mềm mại từ trên xuống dưới hồng nhuận phơn phớt trải khắp thân, mà ngay cả bên tai cũng bắt đầu đỏ ửng, hai ngọn núi phập phồng bị một tay nàng vuốt vuốt, đùi ngọc tứ chi quấn giao, xuân sắc liên tục.
"Chiếu, còn định...khi dễ...người ta thêm bao lâu...." Đứt quảng, Chiêu Dung nhẫn thụ không nổi, kɧoáı ©ảʍ tả hữu điều khiển lý trí. Nàng cũng không muốn trở thành đầu sỏ làm cho quân vương từ nay về sau không tảo triều...., cho dù nàng xác định không muốn ly khai cái giường kia một chút nào
"Khi dễ? Trẫm thấy Chiêu Dung rất thích..." Nữ hoàng hôn lên khỏa rất tròn thẳng đứng của Chiêu Dung, thỏa mãn nghe được Chiêu Dung nhịn không được liên tục yêu kiều, thật sự là khẩu thị tâm phi Chiêu Dung.
"A....Thích..." Xuân tình bắt đầu khởi động Chiêu Dung, giờ phút này nữ hoàng bắt đầu hạ xuống tách ra chổ tư mật tuyệt mỹ, nhưng mỹ nhân mệt mỏi nhắm mắt, quả thực chọc giận nữ hoàng bệ hạ.
Nữ hoàng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Chiêu Dung đã có nói không dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt của mình, bởi vì điều đó có thể làm cho Chiêu Dung bay lên trời cũng có thể khiến nàng xuống hố sâu vạn trượng. Vì vậy để chống đỡ phòng tuyến cơ thể cuối cùng, cho nên mới nhắm chặt đôi mắt đẹp, cũng là đóng lại xuân tình mê người, lại thuận tiện không đối mặt ánh mắt của mình?
Trong nội tâm không khỏi cười cười:" Chiêu Dung lại không dám đối mặt với trẫm rồi, trẫm thật không nghĩ đến Chiêu Dung là một người nhát gan sợ phiền phức như thế, trẫm vẫn cho rằng Chiêu Dung thích nhất là đôi mắt trẫm, nguyên lai trẫm sai rồi, Chiêu Dung rõ ràng thích nhất là ngón tay của trẫm"
Thượng Quan Uyển Nhi mắc cỡ thoáng mở đôi mắt đẹp, hai tay thuần thục chặn lại tay nữ hoàng trêu chọc nàng, mang theo nữ hoàng trước ngực nàng dời đi
"Chiếu, nên vào triều sớm rồi..." Chiêu Dung dứt lời tựa hồ cũng thẹn muốn chui xuống đất, thật sự là không dám trực tiếp nhìn vào mắt phượng đang hỉ bị chuyển thành phức tạp, tựa hồ vừa mới làm một chuyện thiên lý nan dung, lại dám lặp đi lặp lại cự tuyệt nữ hoàng mời gọi!
"Hừ!" Nữ hoàng vung lên một kiện sa y choàng lên người, tràn ngập oán khí " Chiêu Dung của trẫm thật sự là người không hiểu phong tình rồi, ở đâu có đạo lý đem phu quân của mình đẩy ra ngoài như thế, quân vương vào ngày đại hôn đều được nghỉ ngơi ba ngày, đêm qua hết lần này đến lần khác trẫm đều hầu hạ Chiêu Dung thư thư phục phục đấy, hôm nay còn muốn đi sớm về tối vất vả thượng triều!"
Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã sớm choàng một tầng sa y, thoáng cái nhào lên người nữ hoàng, không phải nàng muốn bổ nhào, chỉ là chân không có lực, Chiêu Dung tuyệt sẽ không thừa nhận nguyên nhân là do đêm qua túng dục quá độ.
Nữ hoàng thiếu chút nữa bị Chiêu Dung làm cho té ngã, đỡ lấy Chiêu Dung, đã thấy nàng bởi vì sốt ruột nên sa y mặc vào không chỉnh tề, như ẩn như hiện ngực, bụng dưới, bụi hoa, điểm thêm một chút vết cắn, tất cả đều rơi vào trong mắt nữ hoàng, nhất thời khí huyết một phen dâng lên.
"Chiêu Dung không đành lòng trẫm rồi sao?" Nữ hoàng chạm nhẹ má phấn đỏ bừng của Chiêu Dung.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi cùng thần hoàng..thượng triều..." Thượng Quan Uyển Nhi không thể rời xa thần hoàng dù một khắc, tận chức tận trách mới chính là bổn phận của nàng. Nàng bất quá vừa mới nhắc nhở thần hoàng làm việc, hiện tại mình cũng nên làm việc.
"Trẫm không cho phép!" Nữ hoàng nhíu lông mày, vui buồn không rõ.
Chiêu Dung ngẩng đầu nghi hoặc, tâm tư thần hoàng thật khó đoán.
"Chân Chiêu Dung đã xụi lơ rồi, chẳng lẽ trẫm còn để cho Chiêu Dung phục thị trẫm tắm rửa thay y phục sao? Huống chi trẫm sẽ không giống như Chiêu Dung không biết thương hoa tiếc ngọc, trẫm thành thành thật thật ra lệnh cho Chiêu Dung ở trên giường trẫm ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, rồi mới nói tiếp" Nữ hoàng ngữ khí ôn nhu đỡ Chiêu Dung mang đến giường, quả nhiên thương hoa tiếc ngọc là không lừa người.
Thượng Quan Uyển Nhi bề ngoài phục tùng nhưng trong lòng phẫn hận, thân thể của mình thật sự là quá yếu ớt, bất quá chỉ là một đêm tham hoan vậy mà không xuống được giường. Thần hoàng rõ ràng lớn tuổi hơn mình rất nhiều, chính mình nếu bàn về thể lực đều không sánh bằng thần hoàng. Học thức, chính kiến, mà ngay cả thần hoàng có thói quen cùng kiểu chữ với Thái Tông nàng cũng không mảy may thua kém, nhưng luận về đao kiếm, nàng ngay cả bảo kiếm của thần hoàng còn cầm không nổi. Quả thật là văn nhân nhu nhược. trói gà không chặt!
Vốn muốn cùng thần hoàng trong nhà tắm. tiêu mất mấy phần xao động của cơ thể, Thần hoàng chỉ chạm liền nổi lên hỏa. mà ngay cả hỏa còn không tắt nổi. Thần hoàng đã đi. Uyển Nhi sao lại không hiểu phong tình, Uyển Nhi bất quá là muốn ở phòng tắm hầu hạ thần hoàng.
Ân, Thượng Quan Uyển Nhi quyết tâm rèn thể lực thật tốt, không thể để thần hoàng xem thường.
Nàng sẽ học tập thần hoàng, văn võ tinh thông, trong ngoài đều tu luyện. Đây mới chính là Chiêu Dung được ở trên vương triều đại chu, dưới triều được nằm cùng giường.
Như thế Võ Hoàng cùng Chiêu Dung lại điềm mật, ngọt ngào mấy ngày, Võ Thừa Tự quả nhiên sau khi thượng triều vào thư phòng cầu kiến thần hoàng
"Thừa Tự, đứng lên đi" Nữ hoàng nhận lấy chén trà từ Chiêu Dung, nhìn lướt qua cháu trai của mình.
"Tạ hoàng thượng" Võ Thừa Tự dập đầu, tỉ mỉ nghĩ đến, cũng coi như là người có tài có đức, chỉ là ở trong vương triều Đại Chu quyền thế nhất lại là mấy vị nữ nhân, xác thật tư chất thật bình thường .
"Thừa Tự đến tìm trẫm có chuyện gì, đừng ngại cứ nói thẳng."
Sau nửa canh giờ, Võ Thừa Tự mỉm cười thỏa mãn, khiêm tốn hữu lễ thối lui rời khỏi ngự thư phòng.
Hắn cảm thấy tương lai rất có hy vọng, nữ hoàng bệ hạ rõ ràng đã đáp ứng hắn. Ít nhất nữ hoàng không phản đối...Chỉ cần Thái Bình công chúa đáp ứng hôn sự thì sẽ thành công.
Trà trộn trong triều đình gần mười năm, tựa hồ thắng lợi trước mắt. Thái tử vị đang ở trước mắt, hắn dám khẳng định hôn sự cùng với Thái Bình công chúa được định ra, chức thái tử Võ Chu sẽ thuộc về hắn.
Một bên là cháu ruột của nữ hoàng Đại Chu, một bên là công chúa trấn quốc nữ hoàng bệ hạ sủng ái nhất, hai người quan hệ thông gia, tuyệt đối chính là đại sự làm rung chuyển triều đình.
Lòng tung tăng như chim sẻ, Võ Thừa Tự tựa như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vừa biết yêu, trên đường thấy cung nữ thái giám đều ban thưởng. Mà ngay cả đυ.ng phải giám quốc Thái Bình hắn cũng không hay biết....Tựa như giấc mộng xuân thu đế vương đã đến quá sớm.
"Võ Đại Nhân có chuyện gì cao hứng thế, thấy bổn cung không hành lễ" Thái Bình không khỏi buồn cười, biểu ca vừa mới được phong làm tả thừa tướng, không khỏi mạo phạm thế lễ.
"Hạ quan bái kiến Thái Bình công chúa" Võ Thừa Tự cười sáng lạn, không ngờ nhanh như vậy lại được gặp Thái Bình công chúa. Tựa hồ bởi vì nhận được đáp ứng của nữ hoàng bệ hạ, giờ phút này càng có nhiều can đảm ngắm nhìn Thái Bình công chúa.
"Võ Đại Nhân?" Thái Bình ho khan một tiếng, sinh lòng phiền chán. Nghĩa Dương ở phía trước chờ nàng lâu rồi, sớm muốn dẫn nàng đi cưỡi ngựa hóng mát , lại bị Võ Thừa Tự chặn đường, sợ là sẽ thất ước.
"Công chúa, hạ quan có chuyện muốn hỏi công chúa" Võ Thừa Tự không có ý định thả người, trong cõi lòng vội vàng, nhưng ở trước mặt trấn quốc công chúa dường như giảm đi vài phần tự tin, do dự nhăn nhó
Thái Bình tay cầm roi ngựa không nhịn được : " Võ đại nhân có việc gì ngày khác nói, bổn cung có việc gấp"
Nhanh như chớp, Võ Thừa Tự chỉ kịp trông thấy trấn quốc công chúa quần trắng bồng bềnh lưu lại một cỗ hương thơm, trong lòng càng phát ra tín niệm nhất định phải có được nàng.
Nghĩa Dương đợi lâu không thấy Thái Bình, đến đây để đón, lại thấy nàng không ngại cùng Võ Thừa Tự do dự. Trong nội tâm thịnh nộ, đóa hoa trên tay vừa hái tặng nàng đã bị nghiền nát
Thái Bình bước đến gần Nghĩa Dương, trước mặt mọi người liền ôm lấy Nghĩa Dương, vội vàng đến không kịp lau mồ hôi trên trán.
Nghĩa Dương tránh cái ôm của Thái Bình, nhíu mày nhìn nàng, bạch y đai lưng, trường bào, tay cầm roi ngựa màu đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Không khỏi thở dài, Võ Hoàng đến cùng là có ý định gì ? Tại sao để cho Võ Thừa Tự hết lần này đến lần khác tiếp cận Thái Bình, đã chấp nhận quan hệ của mình cùng Thái Bình, lại còn nhiều lần gợi ý, là có ý gì?
Chẳng lẽ ghét bỏ Thái Bình đi theo mình sẽ không hạnh phúc, hoặc là không có cách nào có con nối dõi tông đường...
Hay cho là trong lòng mình còn chứa mong muốn trả thù ? Muốn thay Thái Bình có một đoạn nhân duyên tốt đẹp?
Thái Bình khó hiểu, tiến lên lần nữa ôm Nghĩa Dương: " Nghĩa Dương, vừa mới nãy mẫu hoàng giao việc cho ta làm, nhất thời quên mất thời gian. cho nên tỷ phải đợi lâu?"
"Ân, ta cũng vừa mới đến" Đúng lúc thấy ngươi cùng Võ Thừa Tự một màn lôi kéo, trước ngươi có mẫu hoàng, sau có Võ Thừa Tự, A, Thái Bình, ngươi đúng là được yêu thích vô cùng.
Thế nhưng Nghĩa Dương vẫn lấy ra khăn lụa, ôn nhu thay Thái Bình lau mồ hôi dính chút sợi tóc trên trán, bởi vì chạy nhanh mà hai gò má ửng đỏ, cũng không còn phật ý. Thái Bình chỉ nắm chặt tay Nghĩa Dương, ngây ngốc cười cười, giống như nắm được tay Nghĩa Dương, là sẽ có cả thiên hạ
Tình nan giải, sớm đã lan tràn khắp trái tim lẫn nhau.
Thế nhưng có quá nhiều điều cần suy nghĩ, mà trong lòng các nàng đều không nghĩ đến cái kết bất khả kia