Võ Tắc Thiên

Chương 69: Bất mãn

Võ Chiếu rửa mặt, tắm rửa hoàn tất, thấy Thượng Quan Uyển Nhi đã ngủ mất rồi, không khỏi thở dài một tiếng.

Uyển Nhi, Uyển Nhi, từ xưa đế vương không ai không bị hồng nhan mê hoặc, nàng là nữ hoàng cũng trốn không thoát vận mệnh này, một lần nữa bị sắc đẹp mê hoặc.

Sắc đẹp, nếu không phải trên trán nàng có vết sẹo, có lẽ còn có thể được xưng tụng. Nếu nói là quan tâm nàng vì sắc đẹp, tài trí,thì nếu bỏ tâm sức một chút vẫn có thể tìm được người như Uyển Nhi cũng không phải là chuyện khó.

Thế nhưng có ai ngờ đến trong lúc mình không phòng bị đã đi vào lòng của mình? Ai còn có thể cùng mình trải qua những những thâm trầm này, nỗi thống khổ mất con để tang chồng, nàng đều có cơ hội trải qua một lần. Uyển Nhi đã ở bên cạnh nàng được sáu năm rồi, sáu năm, sáu năm này đã trải qua quá nhiều chuyện, nàng từ một nhất quốc chi hậu đăng cơ trở thành đế vương. Vạn dân ủng hộ, tất cả quan lại đều thần phục, biên giới yên ổn, khai sáng Đại Đường cho đến nay xuân thu thịnh thế.

Người khác đều không nghĩ rằng nàng sẽ một lần nữa sẽ mở lòng mình, thương thế kia tuy rằng để lại rất xấu, nhưng cũng nhắc nhở nàng đã từng ủy khuất đứa bé này. Nhắc nhở nàng không bao giờ phạm lại sai lầm, giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Nàng cực kỳ ưa thích Uyển Nhi, vô luận thế nào đều chỉ có nàng trong mắt, nàng cực kỳ ưa thích đôi mắt đẹp của Uyển Nhi băn khoăn quan sát trên người nàng, nàng cực kỳ ưa thích Uyển Nhi ở dưới thân nàng trằn trọc hầu hạ, mị nhãn như tơ.

Uyển Nhi như thế, nhu tình như thế, chỉ đối với mình.

Môi có chút mấp máy, tựa hồ chủ nhân ngủ không an ổn, ngón tay nhẹ nhàng tỉ mỉ khẽ chạm vào môi đỏ mọng của nàng, chất chứa hàng vạn nhu tình.

Uyển Nhi như thế phát ra một tiếng trầm trầm rêи ɾỉ, du dương đến mê người, Võ Chiếu si ngốc nở nụ cười.

Cởi bỏ vài ba cái trói buộc trên người, nữ hoàng cảm thấy nàng gần đây chểnh mảnh triều chính, tựa hồ đặt Uyển Nhi ở vị trí quá trọng yếu rồi. Bất quá tựa hồ hôm nay cũng không quan tâm, hôm nay để lại hoa trên toàn bộ thân thể Uyển Nhi, phóng túng một chút thì có sao. Từ nay về sau quân vương không thượng triều, tựa hồ cũng sẽ không xa nữa.

Dấu son môi in lên cặp môi đỏ mọng khẽ cong lên, đối với viền môi của Uyển Nhi tinh tế tô lại, xúc cảm ôn nhu chạy lên não, đúng là ngay cả tâm cũng run rẩy theo. Bản thân cạy đôi môi không đóng chặt, tiến quân thần tốc, đuổi theo cái lưỡi mền mại ướŧ áŧ không tha, sợ là trong lòng cảm xúc lẫn lộn hãy còn quá ít.

Bên tai tựa hồ nghe thấy thanh âm Uyển Nhi nhở nhẹ, nhiều tiếng làm cho người ta trìu mến, Uyển Nhi đúng là đã dần bắt đầu đáp lại nàng. Đôi môi dán chặt, cái lưỡi quấn quanh, môi hồng răng trắng, còn không phân được ta và nàng.

Thở hào hển trên khuôn mặt nhau, mà ngay cả đôi môi đỏ mọng kia dường như muốn dụ hoặc ai tiếp tục sủng ái. Uyển Nhi rõ ràng còn nhắm mắt, đúng là chưa tỉnh lại, còn ở trong mộng liền đáp lại nàng sao?

Võ Chiếu cắn răng, chẳng lẽ Uyển Nhi quả thật là hồ đồ rồi sao, cũng không hỏi là ai, vẫn nhắm mắt liền đáp lại. Nội tâm hợp với hành động, lại bắt đầu nghiền nát chà đạp đôi môi trước mắt. Thân thể Uyển Nhi đúng là vô thức dựa sát tới. Thân thể nóng lên mền nhũn bám vào người của nàng.

Nhẹ nhàng khẽ cắn, đôi môi vốn tươi đẹp đã muốn nhỏ ra huyết rồi, kiều nhan xinh đẹp ướŧ áŧ, đỏ mặt ngày càng nhiều, đúng là làm cho người ta mơ màng hết chuyện này đến chuyện khác

"A...Đau" Người dưới thân thở dài nói, đúng là vẫn không mở mắt ra được.

Tựa hồ khoái ý đến lúc này mới bắt đầu, lần nữa tấn công đôi môi đỏ mọng của nàng, Uyển Nhi vậy mà nhiệt tình quấn lấy môi nàng, triền miên, trằn trọc, cái lưỡi trêu đùa đốt lên lửa nóng hừng hừng, câu dẫn, đúng không là buông tha dù chỉ một chút. Võ Chiếu vừa ra trận đầu đã thất bại, Uyển Nhi rõ ràng là bệnh chóng mặt khó chịu, nhưng so với ngày thường còn nhiệt tình hơn.

Một tay giật lấy y phục bao bọc thân thể nóng hổi, bên tai vọng lên tiếng Uyển Nhi khoái hoạt thở dài. Tựa hồ thân thể sớm đã nhận ra đôi tay này. chỉ cần vừa chạm sẽ nhịn không được bắt đầu đón ý nói hùa, run rẩy sung sướиɠ.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ có cảm giác mình như đang ở trong mộng, Thần hoàng tóc đen lượn lờ, cùng thân thể nàng sớm đã mật không thể phân, đúng là chỉ khẽ động, đã động đến lòng của nàng rồi. Vui sướиɠ nhất rồi, thân thể mỗi một chổ đều nhận lấy những nụ hôn dày đặc, bàn tay trắng như ngọc của thần hoàng vuốt ve quanh thân nàng, từng chút từng chút nổi lên hỏa, thân thể nổi lên hỏa, lại không biết thế nào mới có thể dập tắt được, chỉ có cọ vào thân thể thần hoàng mới có thể dập được phân nửa hỏa. Vừa mới dập được nửa phần hỏa còn chưa kịp dập hết, từng tấc da thịt lại càng đốt càng vượn, sắp đem cả người nàng cháy sạch rồi.

Muốn mở to mắt nhìn thần hoàng, nhưng mắt nặng nề không mở nổi. Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng giãy dụa, dứt khoát không hề hỏi một câu, để mặc cho thần hoàng cần gì ở nàng thì cứ lấy.

Y phục sớm đã trở thành trở ngại, thân thể Uyển Nhi nóng hổi đang cố gắng nghênh hợp với mình. Cơ thể run rẩy, cặp môi đỏ hơi khép, không ngờ mật thiết dán ở trên thân thể của nàng, chổ đó đã ẩm ướt một mảnh, tựa hồ chỉ còn chờ đợi nàng thương yêu.

"Thiên hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi không nhịn được phát ra thở dài,ở trong mộng sao còn nhớ rõ là lúc nào nữa, chỉ để mặc cho miệng gọi lên mà thôi. Thiên hậu, đó là khi lần đầu thân mật, lúc trong đêm đã mộng thấy.

Mυ'ŧ lấy đầu ngực Uyển Nhi, liếʍ láp, chỉ nhẹ nhàng khẽ hút, liền nhận lấy toàn thân nàng rung động dữ dội, Võ Chiếu không hài lòng Uyển Nhi xưng hô như thế. Cái gì Thiên hậu, sớm đã trở thành quá khứ. Vì vậy trừng phạt nhẹ nàng khẽ cắn, đã làm cho Uyển Nhi phát ra thanh âm ưm như khóc.

"Thần hoàng..." Lúc này là gọi đúng rồi, lông mày nhíu lại, giống như là thống khổ, giống như là vui vẻ. Thân thể đối với thần hoàng mới có phản ứng như vậy. Nghe thấy mùi hương quen thuộc, liền vô tri vô giác muốn dựa sát vào, muốn thân mật tiếp xúc.

Võ Chiếu nhướn mày, vào lúc này nàng không thích xưng hô như thế :" Gọi trẫm là Chiếu"

Thượng Quan Uyển Nhi nhưng lại mím môi không nói, vuốt ve ngừng lại dường như làm cho nàng thanh tỉnh một chút, cũng chỉ là đợi càng nhiều thϊếp hợp chặt chẽ hơn, càng có nhiều sủng ái hơn

Nữ hoàng không khỏi nhớ lại Uyển Nhi còn bệnh, đúng vậy, nữ hoàng vừa vặn nhớ đến Uyển Nhi còn bệnh. Uyển Nhi không thể mệt mỏi quá. vẫn là ngoan ngoãn ngủ thôi, còn nhiều thời gian.

Vì vậy cả đêm mặc kệ Uyển Nhi nhẹ cọ lấy thân thể nữ hoàng như thế nào, nữ hoàng đều giữ vững ý định trong lòng vẫn không loạn, chỉ nhẹ nhàng trấn an cơ thể Uyển Nhi xao động bất an, cũng may chóng mặt khó chịu, một hồi liền ngủ mất.

Cái này đúng là làm khổ Uyển Nhi rồi, thân thể bị trêu chọc nổi lên hỏa, bản thân vô thức nóng cực kỳ, cứ vậy mà rời đi, thần hoàng rõ ràng là đang trả thù nàng.

Toàn bộ một lần làm cho nàng Dục....cầu....bất...đạt...

Trời còn chưa sáng, Thượng Quan Uyển Nhi ngủ một mạch đến lúc này mới tỉnh dậy, khi tỉnh lại phát hiện nằm ở trong ngực của nàng, là một chuyện cực kỳ hạnh phúc. khóe môi có chút lộ ra vui vẻ, Thượng Quan Uyển Nhi hôn lên môi khêu gợi của thần hoàng, cũng không nhập sâu, chỉ vuốt ve ở môi nàng.

"Chiếu?" Thượng Quan Uyển Nhi nhìn qua rõ ràng thần hoàng giả bộ ngủ, vô thức gọi đến tên này. Nàng như thế nào nhớ rõ thần hoàng trong đêm sủng hạnh nàng, muốn nàng gọi tục danh này của nàng? Giờ phút này có thể nào không thừa dịp vẫn còn chóng mặt mơ hồ nói ra nghi vấn trong lòng này ra. Ít nhất để cho thần hoàng nghĩ là nàng vẫn còn bệnh, sẽ không trừng phạt nàng.

Lông mày Võ Chiếu bắt đầu nhíu lại...xem ra Uyển Nhi không phải là không có ấn tượng, bằng không thì như thế nào mới sáng sớm đã nhớ đến chuyện này. Không muốn đáp lại nàng, lại khiến mình thẹn thùng

Bất quá giọng Uyển Nhi thoáng qua có chút thâm tình dịu dàng, khiến cho lòng nàng rung động.

"Xem ra Uyển Nhi cũng không phải không hề có ấn tượng, đích thị là nhớ lại chuyện đêm qua? Gọi thẳng tục danh của trẫm, ai cho nàng đặc quyền đó?" Võ Chiếu cũng không trợn mắt, chỉ kéo góc áo Uyển Nhi, dụi vào trong ngực, không buông ra.

"Không phải là thần hoàng sao?" Uyển Nhi ủy khuất nói, sẽ không nhớ lầm, dù cho nhớ lầm, trên người đầy ô mai nói cho nàng biết đêm qua là một đêm điên cuồng, bằng không thì làm sao trên ngực nàng đều là một đóa lại một đóa. Quay người nhìn thấy, tựa hồ trên người thần hoàng so với nàng cũng không tốt hơn. Không khỏi hít hít cười.

"Nàng cười cái gì? Không phải thì thế nào, phải thì thế nào, trẫm để ý Thượng Quan Uyển Nhi trông rất mơ hồ, căn bản không phân rõ là ai" Võ Chiếu nhịn không được phàn nàn, đêm qua Uyển Nhi quá nhiệt tình, làm cho nàng hoài nghi không phải bắt đầu từ cảm giác chân thật

"Thần hoàng, sao lại nghĩ như thế, Uyển Nhi như thế nào không phân rõ là ai, thân thể Uyển Nhi chỉ có đối với thần hoàng mới có phản ứng" Uyển Nhi nói ra một hơi, cầm chặt tay thần hoàng, vừa ngoan tâm đặt trước ngực mình. Không cần làm gì một hồi, cứ như thế mà phát trướng lên. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cần nghĩ đến nắm ngực mền mại của nàng chính là ai, lòng của nàng cũng đã nhanh mền nhũn theo

"Trách lầm nàng rồi!" Xúc cảm thật tốt, lại nhào nặn hai cái, tựa hồ du͙© vọиɠ cũng nhanh đến.

"Ân..." Một tiếng mị cốt rêи ɾỉ, cũng là du͙© vọиɠ đã đến.

"Thần hoàng..." Thượng Quan Uyển Nhi mị nhãn sáng lên, đè lên bàn tay bạch ngọc của thần hoàng muốn tiếp tục. Nàng cũng không nghĩ như thế, nàng cũng muốn tiếp tục nữa, nhưng là...

"Làm sao vậy?" Võ Chiếu mở đôi mắt đẹp, vuốt ve an ủi nhìn Uyển Nhi, trong mắt hàng vạn nhu tình, nếu nàng có thể dự liệu được Uyển Nhi có khả năng thần kỳ phá tan tành mọi thứ, đại khái nàng sẽ không nhu tình như vậy rồi.

Uyển Nhi cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt phượng của thần hoàng:" Uyển Nhi đói bụng..."

Võ Chiếu khóe miệng thu lại, Uyển Nhi, thật sự là không hiểu phong tình rồi!

"Thần hoàng, suốt một ngày hôm qua Uyển Nhi còn chưa ăn gì" Thượng Quan Uyển Nhi tiếp tục nói, giải thích là chuyện phải làm.

"Đại Chu trẫm sao có thể để Thượng Quan Chiêu Dung đói bụng?" Võ Chiếu cong lông mày," Trẫm chuẩn cho Chiêu Dung hôm nay không cần cùng đi vào triều, thoải mái hưởng dụng đồ ăn sáng, tốt nhất là cùng nhau ăn trưa, bữa tối cũng sẽ dùng cùng với nhau!"

"Tạ thần hoàng" Uyển Nhi ủy khuất nhìn thần hoàng đứng dậy rời đi, mà ngay cả tắm rửa thay quần áo đã không cần mình hầu hạ sao? Đã để tiện nghi cho tiểu cung nữ kia rồi ư? Không được, Nguyệt Nương đâu rồi, Nguyệt Nương ở nơi nào.

Bất quá ngay cả bữa trưa cùng bữa tối đều dùng chung với nhau là có ý gì? Dùng xong còn thời gian sẽ làm gì đây? Thượng Quan Uyển Nhi nhấc tấm chăn lên, thân thể mình tràn đầy dấu vết, sắc mặt tự nhiên hồng thấu, có lẽ, nàng suy nghĩ quá nhiều.