Võ Tắc Thiên

Chương 44: Nhược Điểm

Uyển Nhi, ta thật sự hiểu lầm nàng sao? Chính là hình dáng người kia rõ ràng là nàng! Cũng không có ai thấy nàng ở nơi khác! Ta làm sao tin lời nàng nói...ta không thể chịu đựng được nữa, nàng đã chiếm lấy mọi mặt cuộc sống của ta, lưu giữ nàng lại chính là nhược điểm của ta! Ta sẽ không đế bất luận kẻ nào trở thành nhược điểm của ta!

Cho nên, ta mới không tra rõ chuyện này! Trực tiếp đem nàng tống giam...

Uyển Nhi, bổn cung không thể lưu nàng! Không nên trách bổn cung vô tình! Bổn cung vốn là người như thế, không đáng để nàng sâu nặng!

Võ Chiếu càng ngày càng sợ, từng bước đến gần Hưng Khánh cung, thân thể nàng bỗng dưng run rẩy, nàng sợ nghe được sự thật, nàng sợ nàng trách lầm Uyển Nhi.

Mấy chục năm chấp chưởng chính vụ, những người chịu án oan dưới tay của nàng không đếm xuể, bản thân cũng chưa từng khó chịu như vậy. Tâm, quặn đau! Thượng Quan Uyển Nhi, nàng ở trong tim ta đã quá sâu đậm! Vào lúc ta không có phòng nàng liền bước vào cuộc sống của ta, làm sao tất cả đều là bóng hình của nàng, nhưng nàng đã không còn đây

Nàng đã nói sẽ làm bạn với ta cả đời, Vì sao nói lại không giữ lời? Tại sao muốn để ta tự tay hủy hoại nàng ? Trong tay nắm chặt ngọc tiêu, một góc cơ hồ thấm đẫm mồ hôi.

oOo

"Thỏa mãn chưa? vậy thì tỷ đáp ứng ta, tiếp tục kể ta nghe về chuyện tình của mẫu hậu cùng mẫu thân tỷ đi" Thái Bình mệt mỏi xụi lơ ở bên giường, đầu ngón tay khẽ lướt trên lưng trần của Nghĩa Dương, tiếng lòng gợn sóng. Chuyện đã qua của Mẫu hậu nàng không thể tham dự, nhưng nàng hy vọng sẽ có người nói ra chân tướng, càng hiểu biết nhiều hơn về mẫu hậu.

"Ta biết người mẫu phi yêu là nàng ! ha ha, chính là ta sẽ không nói cho nàng biết! Ta muốn nàng hối hận cả đời!" Nghĩa Dương không biết là đang ôm tâm tình gì, nhưng nàng không nhịn được đi nói những lời này, nàng không thể nhịn muốn nhìn Thái Bình đau lòng. Cho dù không phải là vì nàng, là vì mẫu hậu của nàng, nhưng chỉ cần nhìn Thái Bình đau lòng nàng mới cảm thấy đó là nàng đã được. Nàng nhắc nhở chính mình, yêu Thái Bình là một sai lầm, hết thảy bất quá là lợi dụng cùng bị lợi dụng! Huống chi làm cho công chúa Đại Đường đến hầu hạ nàng, sao lại không làm ?

Nếu sự thật như thế cũng không tệ, nếu Nghĩa Dương nhìn thấy Thái Bình nhíu mày suy nghĩ sâu xa mà có được một chút khoái ý thì cũng không sao. Đáng tiếc, hết thảy bất quá chỉ do Nghĩa Dương tự cho là đúng, nàng thừa nhận, nỗi đau tưởng niệm mẫu thân của nàng làm Thái Bình đau. Đau như không thể đau!

Bị Thái Bình trấn an , thân mình vẫn xao động bất an, mà ngay cả cuộn trong lòng ngực nàng, nghe nhịp đập trái tim nàng, cũng làm cho nàng nhịn không được gia tăng hơi thở, làm sao hạ thân có thể bình tĩnh được.

"Trước đây ta theo dõi mẫu phi, ta luôn luôn theo dõi mẫu phi, đem giọng nói , nụ cười hay dáng điệu của mẫu phi đều chú ý ghi khắc. Cho nên, hiện tại ta mới giống mẫu phi đúng không ?"

"Thái Bình, muội xem ta giống mẫu phi không? Giống hay không giống ? ân?"

"Ta chưa từng thấy qua nàng, cho nên không biết"

"Muội từng gặp qua a, muội để ý mấy bức họa của ta đều là mẫu phi"

"Họa kỹ của Nghĩa Dương thật sự có thể xưng tụng giả mà như thật rồi, hình dáng của các người quá giống"

"Kỳ thật so sánh Thái Bình cùng mẫu hậu của muội cũng có điểm giống nhau, ta vĩnh viễn không quên được mẫu hậu của muội đã như thế nào tàn bạo với mẫu phi của ta, tựa như..."

"Tựa như sao?"

"Tựa như muội đối với ta trong lần đầu tiên"

"Thái Bình, muội biết không, lúc mẫu phi hầu hạ phụ hoàng, luôn mỉm cười, luôn hát khẽ, trằn trọc hầu hạ, nghe được liền say lòng người. Chính là khi phụ hoàng đi rồi, mẫu phi luôn rơi lệ, rất thống khố mà rơi lệ. Trước kia không có như thế, từ khi biết mẫu hậu của nàng, tất cả đều thay đổi.

Các nàng một lần giao hoan, mẫu phi thế nhưng cắn chặt răng, mặc cho mẫu hậu ngươi làm tất cả để lấy lòng nàng, mẫu phi đều bất vi sở dộng, nhưng luôn luôn rơi lệ. Cho đến khi lời nói ngoan độc của mẫu hậu ngươi thốt lên. Mọi dự tính của mẫu phi trong phút chốc bay đi. Mẫu phi cười thật đẹp"

"Mẫu hậu, nói gì?" Thái Bình sớm đã không còn kinh ngạc như lúc ban đầu.Nguyên tưởng rằng Tiêu Thục Phi là người mẫu hậu hận nhất, lại không nghĩ rằng là do yêu quá thành hận! Cho nên mẫu hậu mới thành toàn mình và Nghĩa Dương sao? Mẫu hậu cùng Tiêu Thục Phi âm dương cách biệt, mình và Nghĩa Dương chính là hình ảnh tiếp tục của các nàng. Mẫu hậu, nhi thần lại hiểu người một chút!

"Ta làm sao biết, khi đó ta chỉ là đứa nhỏ mười tuổi, trốn ở cửa sổ nhìn lén. sớm sợ đến choáng váng" Nghĩa Dương khẽ cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt. Đối với người xưa hay đối với mình nói về chuyện đó.

oOo

Mười tám năm trước là Tiểu Nghĩa Dương ghé vào cửa sổ nhìn lén, Tiêu Thục Phi bị Võ Chiếu làm cho xấu hổ thẹn thùng. Mười tám năm sau, đứng ở ngoài cửa sổ đổi lại thành Võ Chiếu. Đây chính là nhân quả tuần hoàn báo ứng sao?

Võ Chiếu còn nhớ rành mạch lời khi đó đã nói, vì câu nói đó, sau này Tiêu Thục Phi bắt đầu đáp lại nàng, nở rộ thân mình thiên kiều bá mị, phong hoa tuyệt đại. Đáng tiếc, người tốt như thế chỉ nếm được một lần. phệ hồn tiêu cốt, rốt cuộc không còn cảm xúc gì với người khác. Đến mười bốn năm sau mới gặp Thượng Quan Uyển Nhi.

"Tiêu Thục Phi thế nào, thực thoải mái sao. Thân thể nàng so với nàng thành thực hơn. Không nghĩ đến nàng ở trên giường không thú vị như thế, tuyệt không hiểu biết lấy lòng, hoàng thượng sao thích nữ tử như nàng. Thật là hiền lương thục đức, có phong phạm của Thục Phi. Bất quá bổn cung không tin, nàng có thể nhịn được"

Bó buộc quanh Võ Chiếu không phải là lời nói đùa của mình nhiều năm trước, mà vì thanh âm của Nghĩa Dương cực kỳ giống Tiêu Thục Phi.

"Ta biết mẫu phi yêu nàng ! ha ha nhưng ta sẽ không nói cho nàng biết! Ta muốn làm nàng hối hận cả đời!"

"Ta biết mẫu phi yêu nàng ! ha ha nhưng ta sẽ không nói cho nàng biết! Ta muốn làm nàng hối hận cả đời!"

Lời nói của Nghĩa Dương như ma chú, khiến đầu nàng đau nhức." Ba" vô thức buông ngọc tiêu yêu thích rơi xuống mặt đất, cũng đã quên đi nhặt lại.

"Ai?" Thái Bình tỉnh ngủ hỏi

Nghĩa Dương chặn lại thân mình Thái Bình:" Ta ra xem, muội nằm yên"

Chỉ khoác một tầng áo đơn. mắt Thái Bình thấy hai chân thon dài của Nghĩa Dương như ẩn như hiện đan vào nhau, cũng không còn chú ý được việc khác. Chỉ thấy nàng mở cửa. trước cửa chính là một thanh ngọc tiêu nằm ngang.

"Nghĩa Dương, mau trở lại, kẻo bên ngoài lạnh"

"Ân" Nghĩa Dương đáp lời, nhặt lên ngọc tiêu thất lạc mười tám năm. Đi mòn giày sắt vẫn không tìm thấy, ngay cả chính mình vẫn tìm kiếm truyền gia chi bảo bị mất . Hừ, người kia là ai. Ân, Võ Chiếu? ha hả, sự tình càng ngày càng trở nên thú vị.

"là ngọc tiêu, ai đem tới thế?" Thái Bình nghi ngờ hỏi.

Nghĩa Dương cười không nói. y phục hoàng bào thoảng qua chính là người mười tám năm nàng chưa gặp lại. Nhiều năm như vậy so với quá khứ, nàng cũng không có chút thay đổi, ngược lại còn tăng thêm vài phần phong vận. Trách không được Uyển Nhi, Thái Bình đối với nàng nhớ mãi không quên. Nếu mẫu phi còn khỏe mạnh nhất định cũng sẽ không giảm đi tư sắc năm đó. Người già nhan sắc tàn phai hoàn toàn không phải là gông xiềng trói buộc các nàng!

"Thái Bình, ta thổi muội nghe một khúc nhé?" Nghĩa Dương nghiêng đầu nằm trong lòng Thái Bình, nàng vui vẻ cực kỳ, không lâu sau, vốn không nên là hôm nay, trễ nhất là ngày mai, nàng có thể gặp người. Nàng đã chờ ngày này rất lâu rồi. ha ha, những lời vừa nói kia nếu bị nàng nghe thấy hết, nàng sẽ thế nào đây.

Võ Chiếu, cũng do ngươi hại chết mẫu phi ta! Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm cho ngươi ân hận cả đời! sống trong tự trách cùng hối hận, đều muốn khiến ngươi phải nếm thử tư vị sống không bằng chết!

oOo

Quả nhiên đúng như lời Nghĩa Dương, ngày thứ hai Thái Bình vừa mới rời đi, Võ Chiếu cơ hồ từ phía sau mà đến.

"Ngươi là Nghĩa Dương" Võ Chiếu hỏi.

Người nọ dừng lại quay người, tóc đen lượn lờ, đứng thẳng, tịch mịch đi dạo. ngoái đầu lại cười.

"Không, ta không phải, ta cũng là nữ nhi của người kia"

"Tuyên Thành?"

"Làm phiền Thiên Hậu nhớ ta, Tuyên Thành may mắn"

Tuyên Thành thấy Thiên Hậu bất động nhìn nàng, đáy lòng cười mở. Nghĩa Dương, kế hoạch của tỷ có thể sẽ thành công.

"Thiên Hậu, là đến tìm Nghĩa Dương a, đi theo ta"

Nếu ngươi đã không lường trước được lời nói mãnh liệt...không bằng để ta thêm vào một mồi lửa.

"Nàng đi tắm thay y phục rồi, ta đi gọi nàng. Thiên Hậu cứ ngồi chổ này chờ một chút"

Tuyên Thành trực tiếp dẫn Thiên Hậu đến phòng vẽ tranh của Nghĩa Dương. Tuyên Thành cơ bản không cần nhìn biểu tình của Thiên Hậu, chỉ tưởng tượng một chút nàng cũng có thể lên trời. Ở chổ kia toàn là bức họa của mẫu phi, giống như đúc, sinh động như thật, Võ Chiếu, nếu ngươi còn một chút động tâm với mẫu phi, hôm nay cũng là ngày tâm ngươi chết đi!

Đã như thế rồi. Nghĩa Dương cũng sẽ trở lại bên cạnh mình. Sẽ không bao giờ cùng Thái Bình day dưa không rõ ràng! Muốn chém muốn gϊếŧ, muốn róc thịt hai tỷ muội nàng tùy người xử lý, Thiên đường cùng địa ngục chung đi!

Võ Chiếu bị vài bức họa trước mắt hấp dẫn. ở đây đều là bức họa của Tiêu Thục Phi. có tấm nàng đứng chắp tay, bộ dạng cười không ngớt, có tấm hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, bộ dạng cau có. có tấm nàng áo trắng bồng bềnh, phong lưu văn nhã mềm mại, từng tấm đều là nàng sao? giống như nàng vẫy chào mọi người, người nọ áo tơ nửa hở, tóc đen xõa xuống, hé mắt như nghỉ ngơi. Võ Chiếu không tự giác vuốt ve khuôn mặt người nọ, hình dáng môi, người nọ cư nhiên từ trong bức tranh bước ra

"Ngươi đến đây là tìm cái này sao?" Nghĩa Dương vén mớ tóc trước ngực, cầm ngọc tiêu quơ quơ.

"Đúng vậy, Đây là vật trân quý của ta" Võ Chiếu theo bản năng nói, người trước mắt giống y hệt nàng.

Nghĩa Dương mỉm cười như trước, vừa mới tắm rửa trên người còn tản ra mùi thơm, trên mặt đỏ ửng tràn đầy xinh đẹp. đôi mắt đẹp nhìn quanh. Bước nhẹ nhàng, từng chút đến gần, ngay khi còn cách người trước mắt một phân liền dừng lại.

"Võ Chiếu, ngươi còn không dám thừa nhận? Ngươi vẫn còn nghĩ đến mẫu phi, ngươi chưa bao giờ được mẫu phi! Đường đường là vật Thiên Hậu Đại Đường tối trân quý lại là di vật của Tiêu Thục Phi ngày xưa bị ngươi gϊếŧ chết bằng thuốc độc sao ! ha ha ha ha ha" Nghĩa Dương chỉ cười điên cuồng, Võ Chiếu cảm giác mình sai lầm rồi, nàng không phải là Tiêu Thục Phi, Tiêu Thục Phi sẽ không cười càn rỡ như vậy!

"Nghĩa Dương, ngươi sai rồi, đó là vật đính ước nàng tặng cho ta" Trong niềm vui có cái gọi là ly biệt!

"Làm sao ta có thể tin được! năm đó ta chỉ đυ.ng cây ngọc tiêu một cái, mẫu phi liền khiển trách ta! nàng làm sao đem vật tổ tiên lưu truyền tặng cho ngươi!" Cho nên, lời ngươi nói đều là giả dối!

"Nghĩa Dương, ngươi đang cố ý đúng không ? ngươi cái gì cũng biết đúng không ? Ngươi chính là muốn ta phải thống khổ cả đời phải không ? ngươi nghĩ sẽ vì mẫu phi của ngươi trả thù sao ? Chúc mừng ngươi, ngươi đã làm được rồi" Võ Chiếu nắm chặt áo Nghĩa Dương, Nghĩa Dương rất giống nàng. Võ Chiếu không thể ngăn cản cái chết của nàng, cho nên chỉ có thể đem con gái nàng nhốt vào trong cung trông giữ. Lại chưa từng biết, hiện giờ nhìn thấy nàng, dĩ nhiên là bộ dáng như vậy, chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. Trong mắt rốt cuộc dụi lấy hạt cát không rơi vào

Ác mộng, có lẽ lúc tiến vào gian phòng này, liền bắt đầu.

oOo

"A Võ, tiểu công chúa không phải hoàng hậu gϊếŧ đúng không ? Tiểu công chúa là a Võ gϊếŧ đúng không?"