Võ Tắc Thiên

Chương 41: Yêu Cầu

Thái Bình không thường đến cung thái cực, nhìn đến phụ hoàng thân thể một ngày lại không bằng một ngày tim nàng đau như dao cắt. Dù sao phụ hoàng cũng đã yêu thương nàng từ nhỏ đến lớn, nàng phần lớn đều thừa dịp không có mẫu hậu mới đến thăm phụ hoàng. Sau khi phát sinh chuyện kia,tái kiến mẫu hậu, trong lòng phi thường không được tự nhiên. Mẫu hậu rốt cuộc là mẫu hậu, nàng không làm được như mẫu hậu xem như chưa có chuyện gì phát sinh.

Không yên lòng, xem như nói rõ tình trạng gần đây của Thái Bình. Cũng chỉ thấy mẫu hậu hoặc là Nghĩa Dương, mới có thể bĩnh tĩnh được một chút. Mà ngay cả nhìn đến Thượng Quan Uyển Nhi cả ngày ôm thư nàng đều không có cảm giác nguy cơ, chỉ cảm thấy cho dù học vượt qua Thượng Quan Uyển Nhi thì sao, mẫu hậu cùng mình là mẫu tử, các nàng vĩnh viễn không có khả năng. Huống chi hiện giờ nàng đã không còn là một người không quên được tình nhân.

Nhưng thấy mẫu hậu không vui, trong lòng nàng vẫn sẽ rất đau. Mẫu hậu rốt cuộc là chuyện gì không vui ?Lại là Thượng Quan Uyển Nhi, lại là thất ca?

Ai, Lục ca đã như thế, thất ca cũng như vậy, cứ thế mãi, giang sơn đại đường không thể bị hủy! phụ hoàng không được như trước, cả ngày nói chuyện truyền ngôi cho thất ca, chính mình nghe đến phiền chán, huống chi là mẫu hậu! Thất ca không có tài trị nước, dung nhu vô năng, háo sắc thành tánh, làm sao có thể đem giang sơn Đại Đường giao cho hắn!

Mẫu hậu mới là người có thể đảm nhận vị trí vua Đại Đường! Nếu mẫu hậu là hoàng thượng, Thái Bình sẽ cam tâm noi theo, vì vua sở dụng!

Đáng tiếc Thái Bình rốt cuộc cũng nói không nên lời, nhìn thấy mẫu hậu, nàng sẽ nhớ ngày đó mẫu hậu đem mình áp dưới thân, nằm úp sấp trên người mình thở dốc không ngớt, mà ngay cả xúc cảm kia vẫn còn ở lại, nàng làm sao dám đến gần mẫu hậu?

"Thái Bình" Võ Chiếu kinh hô một tiếng, Thái Bình gần đây luôn thất thần, chính mình gọi nàng vài lần nàng đều không có hưởng ứng, đứa bé này, chẳng lẽ vì chuyện kia mà canh cánh trong lòng ?

"Mẫu hậu?" Thái Bình nhíu mày, Mẫu hậu lúc này không phải đã trở về Cam Lộ Điện sao, vì cớ gì còn ở lại chổ này

"Nhìn thấy mẫu hậu thật thất vọng à?" Võ Chiếu giữ chặt lấy tay Thái Bình, giữ trong lòng bàn tay không nghĩ sẽ buông ra. Cảm giác Thái Bình hơi giãy dụa càng không thể buông ra

"Bình nhi, con đi theo mẫu hậu" Võ Chiếu cảm thấy tất yếu phải mở nút thắt trong lòng Thái Bình , như vậy tình cảm mẹ con các nàng sẽ lại như trước

Hiền Nhi, đều do ngươi làm hảo sự!

Mẫu hậu..Thái Bình cảm giác mình mau muốn khóc, nàng bị mẫu hậu lôi tay thật khó chịu, tay mẫu hậu mềm mại ở trong tay nóng ấm của nàng...Mẫu hậu, van người, buông Thái Bình ra đi, Thái Bình thật khó chịu...

Đáng tiếc Võ Chiếu không nghe được đáy lòng của Thái Bình kêu gào, chỉ cho lui mọi người, lôi kéo nàng thẳng đến nội thất Thái Cực cung, phòng trong chỉ có nàng và Thái Bình.

"Bình nhi con đang oán trách mẫu hậu sao?" Võ Chiếu than nhẹ, việc ngày ấy, nàng tất nhiên biết rõ rành mạch, chính là Thái Bình cùng Nghĩa Dương ai khi dễ ai, chính là trong phòng phát ra tiếng rêи ɾỉ là của ai. Thái Bình sau khi tỉnh lại bước đi như thế, còn có cỡi ngựa vội vàng, tự nhiên không giống với bộ dạng lần đầu rất đau. Nghĩa Dương này, rất có tài cán, cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy, bôi thuốc cho Thái Bình,chỉ là vì sao Nghĩa Dương không chạm vào Thái Bình, Mỹ lực của nàng đối với nữ nhi của mình thực có tự tin

Là Thái Bình hung hăng khi dễ Nghĩa Dương, chính là Thái Bình thoạt nhìn một chút cũng không vui, giữa các nàng rốt cuộc có xảy ra chuyện gì đâu. Võ Chiếu thực đau đầu, nàng chỉ có một mình Thái Bình là nữ nhi, từ nhỏ nâng trong lòng bàn tay như bảo bối mà lớn lên, chỉ cần Thái Bình muốn, chính mình đem tất cả những gì sở hữu đều cho nàng. Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần Thái Bình của nàng muốn. Chính là hiện giờ Thái Bình ngoan ngoãn cùng nàng có khoảng cách, luôn trốn tránh nàng, Nàng tại sao cho phép nữ nhi của mình cùng mình hôn được ?

Uyển Nhi có thể, Thái Bình tuyệt đối không thể !

"Mẫu hậu, Thái Bình có chút không thoải mái" Thái Bình xoa lông mày, nàng quả thật có chút không thoải mái.

"không thoải mái con còn đến thăm phụ hoàng sao?" Võ Chiếu đỡ Thái Bình ngồi xuống, không để ý Thái Bình giãy dụa,tay ấm áp vỗ về mi tâm Thái Bình.

"Nếu một ngày mẫu hậu cũng bệnh như phụ hoàng con, không biết Thái Bình có đến thường thăm mẫu hậu không ?"

"Mẫu hậu sẽ không sinh bệnh! mẫu hậu, nhi thần sai rồi" Nhi thần không nên đối với mẫu hậu tính tình đùa giỡn, nhi thần sai rồi.

"Con biết mình sai cái gì ?" Võ Chiếu tiếp tục ôn nhu vỗ về, chơi đùa mi tâm Thái Bình, Bình nhi lông mày luôn nhíu lại, như thể luôn có bất bình. Nếu cứ như vậy qua mười năm, hai mươi năm sợ sinh ra nếp nhăn.

"Mẫu hậu" Thái Bình bắt lấy tay mẫu hậu, ánh mắt hồng hồng.

Võ Chiếu nhẹ nhàng kéo Thái Bình vào trong lòng:" Thái Bình, mẫu hậu chỉ có con là nữ nhi duy nhất, hoàng tỷ của con đã đi trước chúng ta rồi. Mẫu hậu chỉ có Thái Bình, ca ca của con đã tổn thương mẫu hậu đau đớn, chỉ có Thái Bình làm cho mẫu hậu vui mừng. nếu ngay cả Thái Bình cũng trốn tránh mẫu hậu, mẫu hậu có phải là mẫu thân thất bại nhất?"

"Mẫu hậu..." Thái Bình ngăn chặn môi Mẫu hậu, không cho mẫu hậu nói ra những lời tổn thương mình."Mẫu hậu, nhi thần một chút cũng không ghét mẫu hậu, nhi thần thích nhất mẫu hậu, nhi thần thích nhất mẫu hậu!"

Thổ lộ, cũng chỉ có thể dùng phương thức như thế để nói. Không quan hệ tình yêu, cũng đặc biệt hơn cả tình yêu.

"Bình nhi, Mẫu hậu cũng thương nhất Bình Nhi"

"Mẫu hậu..." Thái Bình nghẹn ngào, mẫu hậu nói thích mình, cùng nhi thần nói thích ý nghĩa lại không giống nhau. Nhi thần như thế nào lại không nói nên lời, nhi thần cả đời này sẽ là Thái Bình tốt nhất của mẫu hậu! nhi thần nhất định sẽ không làm cho mẫu hậu khó xử, nhi thần tuyệt đối sẽ không tái đả thương tâm mẫu hậu!

" Sau này còn muốn trốn tránh mẫu hậu không?" Võ Chiếu nhẹ nhàng thay Thái Bình lau khô nước mắt, nhìn Thái Bình rơi lệ nàng sao có thể không đau lòng. Trong nháy mắt nàng nhìn khuôn mặt non nớt của Thái Bình lại nhìn thấy bóng dáng của Uyển Nhi. mỗi lần ủy khuất đều ghé vào ngực nàng, Uyển Nhi rất ưa thích khóc. Không giống như Thái Bình, cho đến bây giờ có lệ cũng khó rơi, lần này sợ là thương tâm

"Mẫu hậu, nhi thần mỗi ngày đều đến thỉnh an Mẫu hậu"

"Thật cũng không cần, Mẫu hậu sợ mệt Bình nhi của ta"

"Mẫu hậu..." Thái Bình cảm giác giây phút này là hạnh phúc nhất rồi, được mẫu hậu vĩnh viễn yêu thương, sẽ không vì lý do nào đó mà xem nhẹ. Có thể có được tình thương vô tư của mẫu hậu, coi như là một loại hạnh phúc

"Chuyện con cùng Nghĩa Dương, ta đã sớm biết, chuyện tình cảm của con ta sẽ không can thiệp nhưng đừng để cho ngươi khác lừa khi dễ, mẫu hậu sẽ thương tâm"

"Ân" Thái Bình còn có thể nói gì nữa, nguyên tưởng rằng mẫu hậu sẽ giận dữ, tuyệt sẽ không cho phép mình cùng Nghĩa Dương, Nghĩa Dương dù sao cũng là nữ nhi của nữ nhân mẫu hậu hận nhất. Ai ngờ mẫu hậu cư nhiên chúc phúc đáp ứng các nàng, mẫu hậu, nhi thần thực xin lỗi mẫu hậu! nhi thần cô phụ tình yêu của mẫu hậu.

Thái Bình cảm thấy hàng vạn hàng ngàn hạnh phúc dâng đầy.

Mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ không cô phụ mẫu hậu! sẽ không tái đả thương tâm mẫu hậu!

Nàng nóng lòng đem tâm tình hưng phấn truyền đạt cho Nghĩa Dương, trước đây còn lén lén lút lút, hiện giờ được mẫu hậu đáp ứng, nàng có thể quang minh chính đại đến gặp Nghĩa Dương.

Thái Bình vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương điểm tâm của bánh ngọt, Nghĩa Dương quả nhiên nhớ những gì nàng từng nói. lấy một miếng đặt vào miệng. lập tức mềm mại tan chảy ra " ăn thật ngon"

"Nhớ rửa tay" Nghĩa Dương vẫn còn đang cầm một quyển sách, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc Thái Bình một cái. Chính là nàng sẽ nhận ra nếu là người quen thuộc. mặt mày cũng vì thế giãn ra, tựa hồ khóe môi lập tức tạo nên độ cung. Còn kém một chút độ cung sẽ đạt đến điểm tốt đẹp.

Thái Bình không nói gì, đoạt quyển sách trên tay Nghĩa Dương, ném qua một bên, khuynh người về phía trước, giữ chặt lấy Nghĩa Dương, hôn triền miên,

"Tỷ uy ta" Thái Bình bá đạo nói. thuận tiện cầm khay điểm tâm đặt vào tay Nghĩa Dương. Lần này nàng không dám trực tiếp để trong tay Nghĩa Dương, lần trước cầm hồ đào đòi Nghĩa Dương uy, cư nhiên bị nàng làm đổ.

Nghĩa Dương không thể chỉ cầm một miếng, để vào miệng Thái Bình. Quả nhiên điểm tâm trong miệng Nghĩa Dương đưa đến mùi vị có khác, lần này là đậu xanh, cát hãm, trước là chi ma hãm, đều là món Thái Bình thích ăn. mền ngọt trong miệng, hạnh phúc lập lại, ăn xong vẫn không quên liếʍ môi. Thái Bình bắt lấy tay Nghĩa Dương đưa điểm tâm vào, vươn đầu lưỡi nhất câu, liền đem mảnh vụng ăn sạch.

Thái Bình không để ý mặt Nghĩa Dương đỏ bừng, chỉ làm như không có gì nói:" Không thể lãng phí"

"Ngươi..." Nghĩa Dương nghẹn lời đã từng gặp qua kẻ vô lại, nhưng chưa thấy ai ngay cả vô lại cũng hợp tình hợp lý như thế

"Ta thế nào ?" Thái Bình mềm mỏng hỏi, ngắm nhìn váy dài màu đỏ của Nghĩa Dương, như là giá y đại hồng đêm đó, thực thích hợp với Nghĩa Dương. Một đầu tóc đen, chính là lộ ra cả người đầy phong tình, Nàng muốn đem Nghĩa Dương giấu đi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy Nghĩa Dương nhu tình như nước, khúm núm mê hồn. Chỉ hại chính mình là được rồi, không cần đi hại người khác.

"Không biết là tay ai trùng hợp thế, làm ra điểm tâm ngon như vậy, trước kia chưa từng nếm qua" Thái Bình phối hợp nói, tựa hồ còn nhớ đến hương vị cũ

"Thơm quá" Thái Bình vùi đầu vào Nghĩa Dương, tham lam hít lấy " Có phải hay không vừa mới tắm xong chờ ta tới ?"

"Làm sao có thể!" Nghĩa Dương quay mặt đi chổ khác, nàng xem không được bộ dạng Thái Bình tùy tiện, thật giống như mình là đồ chơi trong tay nàng. cấp cho nàng niềm vui!

"Vậy vì sao mỗi lần nhìn thấy Nghĩa Dương, Nghĩa Dương đều một dạng ngon miệng như vậy, làm cho tâm lý của ta sinh ác ma, muốn đem nàng ăn luôn ?" Trong môi thổi hơi u lan, đầu ngón tay đã sớm quen thuộc , cách quần áo thuận tiện làm mềm nhũn ai.

"Nghĩa Dương luôn mẫn cảm như vậy" Thái Bình nhẹ nhàng chạm bộ ngực có chút phát trướng của Nghĩa Dương, nắm trong bàn tay cảm xúc càng tốt.

Nghĩa Dương cả người xụi lơ, tựa vào giường êm, cũng may một tay Thái Bình giữ thân thể của nàng,

"Tốt lắm, nàng nằm xong rồi, tự mình cởi bỏ y phục đi" Thái Bình buông Nghĩa Dương ra, thu hồi hai tay, ung dung nhìn động tác của Nghĩa Dương, thấy nàng động cũng không động, không khỏi tươi cười rạng rỡ, quả thật là có ác ma đang tác quái. Nàng liền thích xem Nghĩa Dương xấu hổ.

"Không cần nói cho ta nàng không muốn, dù nàng không muốn, thân thể nàng thực sự là muốn. nhanh lên tự cởi bỏ y phục đi"

Nghĩa Dương cắn chặt môi, tay hơi động một cái, nàng biết nàng không nghe lời, một hồi Thái Bình sẽ càng tra tấn nàng.

Thái Bình đã đợi không được động tác quá chậm của Nghĩa Dương, huống chi mặc váy dài đại hồng nằm trên giường êm, Nghĩa Dương mắt như hoa đào, lông mày cau lại xấu hổ, đôi môi bị cắn đến đỏ, ngón tay trắng nõn còn trên váy dài đại hồng, động tác không tự giác. chính là một bộ hình ảnh hoạt sắc sinh hương khiến người mơ màng

Nghĩa Dương, không phải ta đối với nàng yêu cầu vô độ mà là nàng mỗi ngày càng mị hoặc ta!

Thái Bình sớm đã không nhịn được bổ nhào lên, hôn đầu ngón tay Nghĩa Dương, hôn da thịt lộ ra, hôn tuyết phong như tuyết bạch,hôn đường cong thân thể nàng, hôn nàng một tấc lại một tấc ngọt lành ngon miệng...

"Thái Bình ngừng lại, Uyển Nhi, Uyển Nhi đến" Nghĩa Dương cắn răng nhịn xuống thân thể xụi lơ, nằm trong lòng Thái Bình thở gấp.

"Ân?" Thái Bình nghi hoặc bất mãn nhíu mày, vừa mới bắt đầu, thanh âm ngoại giới đều không lọt vào tai nàng, quả nhiên thoáng nghe, Thượng Quan Uyển Nhi cùng ai nói chuyện.

Thái Bình cắn răng, Thượng Quan Uyển Nhi tới thật đúng lúc, nàng trước không đến, hôm nay lại trùng hợp đến gặp nàng! Làm hạ khí hung hăng cắn Nghĩa Dương một hơi, nhìn vết đỏ chói lọi mới vừa lòng