Nói Thượng Quan Uyển Nhi trêu hoa ghẹo nguyệt hay gì gì đó là Thái Bình thật sự hiểu lầm nàng a. Thái tử Lý Hiển rõ ràng không mời mà đến. Hắn không giống như lục ca Lý Hiền khôn khéo, Thiên Hậu nói hắn vài lần, hắn không biết là có thật không rõ, vẫn là giả vờ ngây ngốc, hiện giờ hắn đã là thái tử. Phụ hoàng sống một ngày biết một ngày, mà ngay cả cuộc sống thông thường và ăn uống hàng ngày đều phải do người trợ giúp, thời điểm chiếu xuống buông tay về tây thiên cũng sắp đến. Hiện giờ cũng đến lúc hắn đối với Uyển Nhi thổ lộ tình yêu,
Huống chi mẫu hậu còn phải hầu hạ phụ hoàng, nơi đó ngoài mình ra còn có ai. Uyển Nhi nàng rốt cuộc sợ cái gì. Bên ngoài đồn đãi nàng cùng lục ca là người yêu, việc này có thực hay không ?
Hoài nghi là một chuyện, hành động lại là chuyện khác.
Xum xoe hay đại loại như thế đã hoàn toàn không thể hiện hết được tâm ý Lý Hiển. Mỗi ngày đều phải đến cung Thái Cực thỉnh an đã sớm trở thành chuyện chuẩn bị cho sự nghiệp của hắn, thứ nhất thể hiện mình khiêm tốn hiếu thuận, thuận tiện tìm hiểu bệnh tình của phụ hoàng, thứ hai có thể mượn cơ hội thân cận Uyển Nhi, cũng làm cho mẫu hậu đối với mình yên tâm mới có thể cân nhắc.
Ban đầu phụ hoàng sớm ban cho mẫu hậu ở Cam Lộ Điện, khi trở về dưỡng bệnh cũng không lấy lại mà trực tiếp ở cung Thái Cực. May mà cung thái cực cùng đông cung thái tử là láng giềng, thật cũng không phí nhiều công phu.
Võ Chiếu đã muốn ám chỉ cho Lý Hiển hiểu, hắn quả thật là gỗ mục không thể điêu khắc. Thăm dò ý tứ so với ca ca của hắn kém xa, vô luận tướng mạo hay học thức đều vĩnh viễn không theo kịp.Lý Hiền, Hiền Nhi không phải ngươi làm nhiều chuyện chọc người, thì Hiển nhi so với ngươi cái gì cũng không bằng. Võ Chiếu cảm thấy thực đau đầu, Cũng may chính là hắn quá mức bình thường, cũng liền sẽ không chống chọi được với sóng to gió lớn. Nếu có thể đến cung Thái Cực mục đích khiêm tốn một chút có lẽ sẽ không chọc cho người phiền lòng
"Hiển nhi, con không ở Đông cung thái tử nghị sự, luôn chạy đến đây là cái đạo lý gì?" Võ Chiếu vén màn che, làm bộ không thấy một màn trước mặt.
"Mẫu hậu, nhi thần lo lắng bệnh tình phụ hoàng"
"Hiển nhi hiếu thuận lo lắng bệnh tình của phụ hoàng là một chuyện, cũng không thể bỏ rơi học tập chính sự"
"Nhi thần hiểu được, chính vụ buồn tẻ đáng chán giao cho mẫu hậu, nhi thần thực yên tâm" Lý Hiển kính cẩn nghe theo cúi đầu, hết sức khiêm tốn.
"Ai, tất cả mọi người đều tưởng ta ham quyền thế, độc tài đại quyền, lại không biết phụ hoàng con bệnh tình không dậy nổi, mấy huynh đệ con không tranh giành, cũng không thể đem triều chính giao cho đại thần" Võ Chiếu nhíu mày, thăm dò nhìn Lý Hiển
Hiển nhi, con không thể không lẩn quẩn ở bên người Uyển Nhi sao? Nữ nhân thiên hạ con thích ai, ta tìm cho con, có thể không trêu chọc nữ nhân của ta được không ?
Lục ca con như thế, cha con như thế, con cũng như thế? Rốt cuộc Uyển Nhi có cái gì tốt !
Sắc làm mất trí, huống chi trên người con có bao nhiêu trí tuệ!
"Mẫu hậu nói có lý, nhi thần hiểu được nỗi khổ của mẫu hậu"
"Con có thể hiểu được là tốt rồi, con trở về đi, có mẫu hậu ở đây, con không cần lo lắng bệnh tình của phụ hoàng con, con ở lại đây cũng không có tác dụng gì" ngược lại càng thêm phiền phức, ảnh hưởng tâm tình!
"Nhi thần cáo lui" Lý Hiển vẫn còn không nỡ bỏ, ẩn tình nhìn đến Uyển Nhi lạnh lùng, lại chỉ cho rằng mỹ nhân lạnh lùng giống như hàn mai, tự mình lưu giữ mùi thơm
"Thiên Hậu" Uyển Nhi nũng nịu một tiếng uyển chuyển động lòng người, nếu là ngày thường đích thị sẽ chọc cho người mền nhũn.
"Ngươi cũng trở về đi" Võ Chiếu hoàn toàn không thấy Uyển Nhi chủ động lấy lòng, so với Lý Hiển lúc nãy còn lãnh đạm hơn. Gần đây quốc gia đại sự, đầu óc đã sớm choáng váng. Nhìn Lý Hiển cùng Uyển Nhi lằng nhằng không dứt, tuy biết là Hiển nhi đơn phương tình nguyện nhưng thực tại rất là chướng mắt.
Thượng Quan Uyển Nhi ngoan ngoãn lui ra. ở trong cung Thái Cực một hồi mới đi ra ngoài, nguyên nghĩ vừa đúng lúc gặp thái tử, nhưng không ngờ hắn ở nơi đó nhìn nàng cười không ngớt. Khiến nàng không được tự nhiên.
"Uyển Nhi bái kiến Thái tử"
"Uyển Nhi, cô gia biết Uyển Nhi một lát sẽ ra ngoài, quả nhiên không làm cô gia đợi uổng công" Thái tử cười hì hì bắt lấy tay Uyển Nhi. bắt được liền giữ chặt.
" Thái tử buông Uyển Nhi ra, để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì" Thượng Quan Uyển Nhi giận dữ, nàng chán ghét bị thái tử nắm tay, trờ về liền muốn phải hảo hảo rửa mất một lớp da..
"Uyển Nhi nàng sợ cái gì, cô gia sẽ cho nàng danh phận" Thái tử dậm chân nói.
Thượng Quan Uyển Nhi hoảng sợ, hiểu lầm thật là lớn, thái tử cớ gì nói ra lời ấy !
"Thái tử đi theo Uyển Nhi"
Thượng Quan Uyển Nhi đi tới chổ khuất mới ngừng cước bộ, muốn cùng thái tử tất yếu nói rõ. nếu cứ do dự như vậy không phải là biện pháp. Thái Bình nói rất đúng, trốn tránh không phải là biện pháp. Bị Thiên Hậu hiểu lầm sẽ không tốt. Trong mắt Thiên Hậu không dung một hạt cát, nàng tuyệt không thể làm một hạt cát khiến Thiên Hậu khó chịu.
"Uyển Nhi..." Lý Hiển thấy không có ai liền muốn hôn Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi bối rối đẩy ngã Thái tử té xuống đất,
"Thái tử, thực xin lỗi, Uyển Nhi không phải cố ý" Thượng Quan Uyển Nhi vội đỡ Lý Hiển
Lý Hiển vỗ vỗ bụi đất trên người, không cho là đúng cười nói:" Không có việc gì, là cô gia quá nóng lòng, Uyển Nhi chớ sợ"
"Thái tử, người không nên hiểu lầm Uyển Nhi, thái tử tốt lắm, chính là Uyển Nhi thầm nghĩ chỉ muốn đi theo hầu hạ bên người Thiên Hậu" Thượng Quan Uyển Nhi xoay người sang chổ khác, nàng không muốn nhìn thấy trong mắt thái tử tràn đầy du͙© vọиɠ, giống như nàng nhìn thấy ánh mắt của Thiên Hậu, muốn đem đối phương nhu tiến vào l*иg ngực, ăn vào trong bụng.
"Uyển Nhi, nàng đang sợ cái gì?" Lý Hiển cho rằng Uyển Nhi chỉ là thử hắn, tiện đà ở phía sau ôm lấy Uyển Nhi. Tuy rằng trong phút chốc bị Uyển Nhi giãy ra, nhưng trong phút chốc được nếm cảm giác mỹ nhân ở trong lòng. Uyển Nhi thật xấu hổ kinh khủng! bất quá hắn thích!
"Thái tử, Uyển Nhi không sợ gì hết, tâm ý thái tử, Uyển Nhi tiếp nhận, Uyển Nhi thầm nghĩ chỉ muốn hầu hạ bên cạnh Thiên Hậu , chiếu cố nàng, không nghĩ đến tư tình nhi nữ"
"Uyển Nhi sẽ có một ngày phải lập gia đình" Thái tử không cam lòng.
Uyển Nhi không nói gì, Thái tử từng câu bức người, làm cho nàng không biết nên thế nào cho phải. Thiên Hậu lại không ở bên cạnh nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nàng không muốn làm phiền Thiên Hậu việc này.
"Ngày đó sẽ rất xa, Uyển Nhi vẫn sẽ ở cùng Thiên Hậu"
"Mẫu hậu so với Uyển Nhi lớn tuổi hơn nhiều, Uyển Nhi tội tình gì vì mẫu hậu lãng phí tuổi thanh xuân, mẫu hậu nếu biết tất nhiên cũng sẽ không đồng ý!" Lý Hiển xác định vững chắc chủ ý phải có Uyển Nhi. không tiếc phạm đại giới
"Thái tử! lời như thế không thể nói lung tung!" Thượng Quan Uyển Nhi sinh khí, nguyên nghĩ muốn hòa hòa khí khí, xem ra là không thể. Thiên Hậu làm sao thoạt nhìn lớn hơn nàng nhiều, Thiên Hậu rõ ràng tuổi còn rất trẻ! Ai nói Thiên Hậu lão, liền ghét nhất người đó!
"Uyển Nhi, nàng theo ta, phụ hoàng một khi về nơi tây phương , cô gia thế chổ liền phong nàng làm Chiêu Dung được không ?" Thái tử định liệu trước nên rất tự tin.
Thượng Quan Uyển Nhi cười lãnh ra tiếng. Thái tử Lý Hiền từng tuyên bố nếu hắn trờ thành hoàng thượng tất phong Uyển Nhi làm hoàng hậu, Uyển Nhi còn chưa động tâm! Huống chi chỉ là một chức chiêu dung nho nhỏ! Cho dù ngươi đồng ý Uyển Nhi non sông ngàn dặm, ở trước mắt Uyển Nhi cũng không thể nhìn ngươi cùng Thiên Hậu giống nhau.
"Thái tử điện hạ, Uyển Nhi tự thấy không có phúc khí đó, Uyển Nhi chí nguyện cả đời bầu bạn bên cạnh Thiên Hậu, không thể cùng sinh một chổ, nguyện chết cùng huyệt!" Thượng Quan Uyển Nhi khẳng khái từ chối, nàng muốn làm cho thái tử hiểu rằng bọn họ là không thể nào! Chỉ sợ thái tử nghe ra chổ không ổn, tình thế cấp bách nàng cũng vô pháp nhìn khái quát mọi chuyện.
"Không biết tốt xấu!" Lý Hiển giận dữ, bị người cự tuyệt như vậy, lại là nữ tử mình thích, có thể nào không giận!
"Uyển Nhi không biết tốt xấu, chỉ là thái tử quá yêu" Thượng Quan Uyển Nhi khẽ khom người, không nghĩ tiếp tục dây dưa liền rời đi
"Uyển Nhi" thái tử nắm ống tay áo Uyển Nhi hạ giọng " Uyển Nhi không thích cô gia chổ nào, cô gia sẽ sửa"
Thượng Quan Uyển Nhi sâu kín thở dài, lời này dường như đã quá quen, chỉ là thay đổi người nói. tâm ý của nàng cũng không có gì bất đồng. Thái tử làm sao có thể sửa, làm sao có thể sửa tính tình của hắn? Như thế nào biến đổi trở thành Thiên Hậu?
"Không , Thái tử, Uyển Nhi sớm đã có người trong lòng, tình này khó thay đổi"
"Thượng Quan Uyển Nhi, nàng thích chính là lục ca"
Lý Hiển liều mạng trừng mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng đã hạ mình lấy lòng, Thượng Quan Uyển Nhi lại không biết tốt xấu như thế! khiến hắn thất vọng rồi! Lục ca đã vĩnh viễn không thể quay trở lại Trường An, Thượng Quan Uyển Nhi nói nàng si tình hay là ngốc nghếch đây!
Thái tử âm cười ra tiếng:" ha ha, Thượng Quan Uyển Nhi nàng giỏi lắm, hôm nay ta không chiếm được nàng bởi vì ta vẫn là thái tử, một ngày kia ta làm hoàng thượng cũng chính là thời điểm nàng được phong làm chiêu dung !"
Lý Hiển phất tay áo bỏ đi, Thượng Quan Uyển Nhi , tất cả mọi người đều thích nàng, phụ hoàng thích nàng , lục ca thích nàng . nhưng ta không ngu ngốc như lục ca muốn nàng khi vẫn còn là thái tử, một khi phụ hoàng về nơi tây thiên, đến lúc đó ta là hoàng thượng, làm sao còn không chiếm được mỹ nhân.
Mà nàng ở nơi này một trang thanh cao, bản thái tử muốn nàng sớm muộn gì cũng như lấy đồ trong túi! đến khi làm nữ nhân của ta nàng còn dám mạnh miệng! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không nên trách bản thái tử vô tình! Tất cả đểu do nàng tự mình tìm đến!
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, muốn nói chuyện hảo hảo lại trở thành ra như vậy, thật sự là hỏng bét. Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu suy nghĩ, hoàng thượng rõ ràng là bệnh nguy kịch , không biết đến ngày nào buông tay nhân gian. Nếu thái tử thực làm hoàng thượng, chính mình ra sao ? không , Thiên Hậu sẽ không buông tay mình ra!
chỉ tự trách Thái Bình đang ở trong phúc lại không biết phúc, kỳ thật nàng không có cảm giác đúng không ?Nghĩa Dương làm sao so với nàng lại kém được ? Trong lúc vô tình nhìn thấy cần cổ Nghĩa Dương bị cắn đến ứ đọng máu, Thái Bình thật quá nhẫn tâm! Thiên Hậu tuy là có giận mình thế nào đi nữa cũng chưa từng nặng miệng như thế !
Nhưng mà Nghĩa Dương vẫn như trước yêu thích, nói đến Thái Bình trong ánh mắt dù hơi ai oán nhưng nồng đậm cảm tình lại không giảm chút nào...chuyện tình cảm nói làm sao cho rõ ràng
Nàng cảm giác như đang ở trong sương mù, không thấy rõ phương hướng.
Trong lòng Uyển Nhi yêu đã vùi lấp hận, về điểm này không còn thấy hận, chỉ có tràn đầy tình yêu
Nếu nói là đang ở trong phúc lại không biết phúc có phải là hơi oan uổng không ?