Võ Tắc Thiên

Chương 36: Hạt Lựu

Mẫu hậu ta biết người xem ta như nữ nhi, ta chỉ là nữ nhi của người. Ta không biết bản thân mình nên ở chổ nào, nếu ta không thể thì Thượng Quan Uyển Nhi sẽ có thể ! Nếu nàng có thể thay mẫu hậu phân ưu! nhi thần nguyện thành toàn nàng! Chỉ cần có người toàn tâm toàn ý đối đãi với mẫu hậu, không làm mẫu hậu thương tâm nhi thần liền không tiếc

Thái Bình giục ngựa như bay, nàng cũng không biết đi đâu, chính là cả người khó chịu, chưa từng có bao giờ khó chịu như vậy, gió lạnh thổi qua, thân mình nàng càng nóng, hoàn toàn không để cho nàng thoải mái chút nào. ngược lại càng khô nóng. Xuyên qua từng tầng cung điện, đi vào thiên điện, trực tiếp đẩy cửa vào

"Nghĩa Dương..." Thái Bình miễn cưỡng còn có thể nhận ra bộ dáng người đến, lập tức buông mình mềm mại ở trong ngực nàng. Thân thể nóng bỏng gặp một chút mát mẻ, trong lòng phát ra thư sướиɠ, cơ thể mền đi, như là gặp ma muốn leo lên người nàng thϊếp hợp

"Thái Bình, ngươi làm sao vậy?" Nghĩa Dương chưa kịp hỏi ra những lời này, liền bị Thái Bình ngăn chặn miệng lưỡi, làm sao còn cho nàng nói nửa câu, trong miệng phát ra thanh âm nhè nhẹ dễ nghe.

"Trong lòng ta thật khó chịu quá, nóng quá..." Thái Bình lôi kéo Nghĩa Dương, thân thể dùng sức cọ, nàng cảm thấy cả người bốc hỏa rồi, lạnh lẽo trên người Nghĩa Dương chính là tiêu tan nhiệt của nàng.

"Thái Bình..." Nghĩa Dương khó khăn gọi, nàng bị Thái Bình nhiệt tình đổ lên giường, giãy dụa không được

Thân thể cực nóng dùng sức cọ, trên mặt tràn đầy màu đỏ hồng không tự nhiên. Nghĩa Dương rốt cuộc cảm thấy Thái Bình không bình thường. Bàn tay chỉ cần nhẹ nhàng đυ.ng, Thái Bình liền phát ra tiếng rêи ɾỉ, thân thể nàng lại nóng vô cùng.

Không phải là bị hạ dược chứ? Nghĩa Dương trấn an Thái Bình một chút, ai lại dám đối với Thái Bình hạ dược?

Chính là lửa nhiệt của Thái Bình muốn đối với nàng ngây người đã có bất mãn thật sâu, bàn tay kia giải khai y phục trên người, vẫn không quên dán chặt lên cơ thể nàng. Nghĩa Dương kìm lòng không được thở dài, chưa bao giờ đối với Thái Bình tiếp xúc thân mật như vậy, giờ phút này nàng đối với nàng thẳng thắn, phải làm sao cho phải.

Bất kể là như thế nào, Thái Bình vào lúc này nhớ đến nàng. Tuy rằng khi tỉnh nàng có lẽ không muốn nàng , nhưng Thái Bình vẫn là muốn nàng, nếu không như thế sao lại đến đây tìm nàng.

Y phục Nghĩa Dương đã bị cởi đến hổn độn, lộ ra da thịt nõn nà, bóng loáng như gấm, tính cảm xinh đẹp trước mắt Thái Bình. Chính là Thái Bình như thế nào còn ý thức thưởng thức cảnh đẹp này, liền đến gắt gao dán lên thân thể của nàng, thân thể nóng bỏng đã đem lý trí của nàng che lấp

"Thích, thích, từ vừa mới quen liền thích..."

Thái Bình trong miệng mơ hồ nói lung tung không rõ , hạ thể khô nóng khó an, vừa đυ.ng vào thân thể người trước mặt, làm như thoáng cái đã giải được nhiệt. Như là được mật, không bao giờ muốn buông ra....

Nghĩa Dương phật lòng, cho đến bây giờ chưa thấy qua Thái Bình điên cuồng như vậy. bởi vì trong lòng thích, thân thể cũng đã bắt đầu mẫn cảm, Bị Thái Bình tấn công môi từng điểm từng điểm như sống lại. Nghĩa Dương xoay người ngăn chặn Thái Bình. Hiện tại quan trọng nhất là...thỏa mãn tiểu tổ tông này trước

Lưỡi linh hoạt một đường trượt xuống, khiến Thái Bình nhè nhẹ kiều mỵ rêи ɾỉ. Nghĩa Dương nhết khóe môi, nàng thích nghe thanh âm thỏa mãn của Thái Bình. Hiện tại Thái Bình nên chỉ thuộc về nàng rồi, hôn triền miên khơi dậy hỏa hoa tựa như ảo mộng, căn bản không cần làm nhiều công tác chuẩn bị, đùi Nghĩa Dương đã bị Thái Bình làm cho bạc tuyến chảy ra nhè nhẹ ướŧ áŧ, Thái Bình cong eo lên, giống như chờ đợi nàng tiến vào.

Vươn tay vuốt ve tuyết phong không lớn không nhỏ của Thái Bình, miệng lưỡi tham luyến ấm áo, hít tất cả hương vị của Thái Bình. bên tai quanh quẩn chính là tiếng Thái Bình kiều gọi, ti trúc dễ nghe, nơi nào có thể so với điều này dù chỉ một phần...

"Đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi Lệnh Nguyệt, mẫu hậu..."

Nghĩa Dương giật mình ngây ngẩn cả người, Thái Bình đang nói cái gì, mẫu hậu?

Chẳng qua Thái Bình không để cho Nghĩa Dương có thời gian thất thần. một phen kéo đầu nàng, lấn thượng môi lưỡi nàng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dây dưa, chơi đùa, gậm cắn, hợp làm một thể.

"Mẫu hậu, Thái Bình thích nhất mẫu hậu, một chút cũng không ghét mẫu hậu..." Thái Bình thổ lộ lung tung, vẫn không quên tấn công trên người.

Nghĩa Dương như người trong mộng tỉnh giấc. Nguyên lai Thái Bình xem nàng là mẫu hậu của nàng, chính mình vốn dĩ chỉ là vật thay thế, Thái Bình thích dĩ nhiên là Võ Chiếu!

Tuy là thân dưới bị người kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rốt cuộc không khiến nàng nổi lên du͙© vọиɠ. Nàng cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng quả nhiên không thể yêu nữ nhi của cừu nhân, đây là báo ứng.

oOo

Trong Cam Lộ Điện lại là một cảnh tượng khác. Thượng Quan Uyển Nhi kinh sợ quỳ gối trước giường phượng Thiên Hậu, cúi đầu không nói

" Đến đây" Võ Chiếu khoát tay, đón Uyển Nhi đến.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ dám ngẩng đầu nhìn lướt qua Thiên Hậu, liền rất nhanh cúi đầu. cổ áo kim sắc của Thiên Hậu mở tung, hơi có chút hỗn độn, ba búi tóc đen rũ xuống, biếng nhác nằm xuống, mị nhãn nhất câu. Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu mềm nhũn. gót sen trắng nõn lõa lổ trước mắt Thượng Quan Uyển Nhi.một viên lại một viên như ôm trọn thạch lưu, nhớ quá liền cắn một chút! Cảnh tượng trước mắt có một không hai câu dẫn nhĩ hồng tâm khiêu, chính là khoảng cách xa cũng gần đến.

"Đau không?"

bàn tay nóng bỏng ôm lấy, Thượng Quan Uyển Nhi quay mặt chổ khác, bị ngón tay Thiên Hậu lướt trên vết thương ở mặt đã bắt đầu nóng lên.

"Đau lắm hả?"

Võ Chiếu một phen kéo Thượng Quan Uyển Nhi, thân thể bị sức nặng đè xuống. Thϊếp hợp cùng một chổ, da thịt bắt đầu xao động bất an, tựa hồ muốn phá tan trói buộc này, mau chóng được an bình

đầu lưỡi Võ Chiếu liếʍ láp trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi, lộ ra vết cắn màu đỏ, trong lòng bàn tay chứa đầy chất lỏng trong suốt, từ nóng bỏng biến thành lạnh như băng, nhất thời nàng khó hiểu nhiệt độ trong người.

"Không khóc" Võ Chiếu cố nén thân thể khô nóng, yêu thương hôn nước mắt đọng trên khóe mi Thượng Quan Uyển Nhi, trọng lượng cái này nặng quá rồi, nàng không muốn thừa nhận.

Thượng Quan Uyển Nhi hít hít cái mũi hồng hồng, nghe lời ngừng khóc, hơi hơi nghiêng đầu cười như hạ hoa sáng lạn.

"Uyển Nhi sai rồi, Uyển Nhi không bao giờ lừa gạt Thiên Hậu nữa" Thượng Quan Uyển Nhi choàng cổ Thiên Hậu, chỉ nhìn Thiên Hậu ngây ngốc cười.

Uyển Nhi, Uyển Nhi, nàng phải ép ta chết sao ! Võ Chiếu cắn răng quyết tâm vượt qua, đều bị nàng hấp dẫn, nhưng nàng vẫn bất vi sở động.!

"Thượng Quan Uyển Nhi nàng ở bên cạnh ta lâu như vậy, đêm nay nàng sẽ thị tẩm cho ta" Võ Chiếu nhịn xuống thân thể có nhiều khác thường. một bên bực Thái Bình, một bên lại sợ Uyển Nhi hỏi ra những câu dư thừa tra tấn nàng, nàng chỉ đem hết lời nói rõ.

"Dạ" Thượng Quan Uyển Nhi chỉ hơi sửng sốt một chút, tránh né đôi mắt ẩn tình của Thiên Hậu, khom người tiến lên, cởi bỏ áo tơ, mây mưa thất thường.

"Uyển Nhi..." Võ Chiếu bắt đầu oán trách, Uyển Nhi quá chậm, nàng còn muốn nhất nhất từng bước tiến hành sao ? Nàng đã muốn nàng quá lâu, chính là nàng kia lại xem thân thể nàng như trân bảo hôn nhẹ làm sao giải khát đây !

Cái lưỡi của Thượng Quan Uyển Nhi vòng lên hôn da thịt như ngọc của Thiên Hậu, không phải lần đầu nếm qua, cũng là vừa mất lại được nên quý trọng hơn. hôn dọc theo chân thon dài trắng nõn, triền miên không ngớt, đi lướt qua bụi hoa ướt ác. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ khẽ hôn một cái rồi khó khăn rời đi, phục xuống dưới lại bắt đầu hôn tới. Mục đích cuối cùng chính là gót sen của nàng, nàng còn nhớ rõ từng ngón từng ngón đã trở nên thành thục, nàng phải nếm thử, có phải hay không như thạch lưu chua ngọt ngon miệng.

Đầu lưỡi rốt cuộc đã đến thánh địa, nhẹ nhàng ngậm một ngón, thân thể Thiên Hậu căng thẳng, chân phát run, Thiên Hậu thích cái này. Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu thử cắn một hơi, hương vị nói không nên lời, Nơi này đích thị chưa từng có ai hưởng qua, thấy Thiên Hậu không ngăn cản, Thượng Quan Uyển Nhi ngậm một ngón, đầu lưỡi ôm lấy nhẹ nhàng liếʍ láp, triền miên không ngớt.

"Uyển Nhi..." Võ Chiếu giờ mới phát hiện Uyển Nhi đang làm cái gì, bất quá làm sao có thể phát ra lời trách cứ, Uyển Nhi cư nhiên ngậm ngón chân nàng. Kỳ quái là bị ngậm ngón chân lại phát ra chấn động tê dại, tiếp sau đó cả người đều phát ra sung sướиɠ đáp lại.

Uyển Nhi đã muốn thay đổi bắt đầu cắn, mủi chân hơi lâu, tiếp theo đó là từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ như nước vọt tới. Hạ thể đã ướŧ áŧ một mảnh, Võ Chiếu muốn ngăn cản Uyển Nhi trầm mê loại kɧoáı ©ảʍ không bình thường, nhưng lại xấu hổ, Uyển Nhi, nàng phải giày vò người ta đến chết sao!

"Uyển Nhi..." Khóe môi Võ Chiếu tràn đầy lời nói...hóa thành hàng vạn hàng nghìn quyến rũ, tác động đến tâm Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi lưu luyến rời khỏi gót sen, đầu ngón tay lại không quên tạo một vòng tròn mới rời đi

"Thiên Hậu..." Uyển Nhi ngượng ngùng vùi đầu , thích nhất Thiên Hậu rồi, thích nhất thạch lưu của Thiên Hậu.

"Ăn ngon..không..." Võ Chiếu nâng cằm Uyển Nhi, mị nhan như tơ.

"Ăn...ngon" Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ đỏ mặt, nàng làm sao có thể chống cự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thiên Hậu, huống chi Thiên Hậu hôm nay không giống như ngày thường. da thịt trắng nõn bị lây một tầng đỏ hồng, nóng có chút không bình thường

"Tự tiện ăn, phải phạt, ăn không chính xác nơi đó "Võ Chiếu mị hoặc nói nhỏ, từng từ như châu ngọc vang ở bên tai Uyển Nhi.

Võ Chiếu không muốn làm cho Uyển Nhi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, tra tấn nàng, thân thể làm sao chịu được phải chờ đợi, nơi đó đã sớm khô nóng khó an, ướŧ áŧ như nước....

Đầu ngón tay vừa sờ đυ.ng bụi hoa Thiên Hậu, liền bị một cổ trơn trợt dẫn dắt, căn bản không cần Thiên Hậu dẫn dắt ngón tay, nàng sớm biết được chổ hoa viên bí mật kia.Không tốn sức nào tiến vào, Thân thể Thiên Hậu lập tức đem ngón tay của nàng hút chặt. Nơi đó giống như muốn đem ai thiêu đốt, Thượng Quan Uyển Nhi thấy được nhu cầu của Thiên Hậu, chính mình bị Thiên Hậu đòi hỏi.

"Động!" Võ Chiếu thở dài một tiếng, Uyển Nhi rốt cuộc phải chờ khỏi xướng! không biết rằng nàng đã nhẫn nại lâu lắm rồi sao ! Cư nhiên dám như vậy tra tấn nàng, chờ dược liệu hết rồi xem mình đem nàng giày dò! Cũng làm cho nàng nếm thử nổi khổ không thỏa mãn du͙© vọиɠ

Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, ngón tay cũng đi theo vừa động. Võ Chiếu mền mại phát ra tiếng rêи ɾỉ. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng càng muốn nghe, ngón tay nhẹ nhàng đánh vòng, thấy bị rất nhiều chất lỏng nóng ấm bao quanh, đó là thủy trong thân thể Thiên Hậu,tồn tại ở nơi tư mật nhất.

Võ Chiếu không tự giác cong eo lên, thuận tiện cho Uyển Nhi càng tiến vào sâu hơn. Nàng chỉ cần tưởng tượng mười ngón tay thon dài của Uyển Nhi, ở nơi đó của nàng biến thành nhiễu chỉ nhu tình thì tâm cũng trở nên nhu hòa.

Thượng Quan Uyển Nhi không dám chậ trễm nàng muốn có vui mừng của Thiên Hậu, nhìn Thiên Hậu động tình như thế, trái tim nàng lại nhộn nạo. Mấy ngày nay, nỗi khổ ngày đêm tưởng niệm đều hóa vào trong lực của ngón tay, đầu lưỡi liếʍ láp mỹ bối Thiên Hậu, tay kia nắm lấy tuyết phong Thiên Hậu, hàn vạn hàng nghìn hết sức ôn nhu, nếu triền miên như vậy đến chết, sợ là cả hai đều tình nguyện.