Võ Tắc Thiên

Chương 23: Thổ Lộ

""Nhi thần toàn bộ đều biết, Uyển Nhi rõ ràng cùng nhi thần lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu phải chia rẽ uyên ương sao, Nhi thần biết vì sao Mẫu hậu lại muốn làm như vậy, Mẫu hậu chính là muốn ban Uyển Nhi cho Thất đệ, ha ha mà ngay cả ngôi vị hoàng đế, đều là vì thất đệ mà giữ gìn" Thái tử Lý Hiền không để ý lễ nghi, dữ tợn cười lớn. Người này không còn là Thái tử Lý Hiền khiêm tốn hữu lễ nữa !

Võ Chiếu thực muốn nghe xem rốt cuộc Thái tử có thể nói ra bí mật kinh thiên động địa gì, chính mình làm cho hắn kiêu ngạo là người thừa kế Đại Đường, hắn còn cái gì chưa đủ!

"Mẫu hậu, nhi thần nghe nói nhi thần không phải con trai ruột của Mẫu hậu, mẹ ruột của Mẫu hậu là Hàn Quốc phu nhân ! Cho nên ngay cả ngôi vị hoàng đế nhi thần không cần, thì cũng chẳng cần ngôi Thái tử, thầm nghĩ phải có được Uyển Nhi, Mẫu hậu cũng tuyệt đối không đồng ý !"

"Không, nhi thần nói sai rồi, ngôi vị hoàng đế vốn không phải dành cho nhi thần, Mẫu hậu thương nhất Thái Bình, mẫu hậu cũng thương Thất đệ, Bát đệ, không thích ngũ ca, không thích nhi thần ! Mẫu hậu chán ghét nhi thần, cho nên mẫu hậu không muốn đem Uyển Nhi cho nhi thần. Mẫu hậu đem tất cả tốt nhất để lại cho thất đệ chính là Uyển Nhi!" Lý Hiền nói đến câu cuối cùng dường như đã bình tĩnh trở lại, hắn rốt cuộc làm rõ hết thảy. Suy nghĩ hiện tại của hắn trong bất cứ chuyện gì đều phải rõ ràng. Toàn bộ cảm xúc chui lên từ đất sắp chồng cùng một chổ, liền biến thành cái dạng này.

"Ngươi nói đúng ngôi vị hoàng đế cho đến lúc này không phải là của ngươi, từ bây giờ càng không thể " Nàng không biết là ai ở phía sau châm ngòi ly gián, nàng đã mất một đứa con trai rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao ?

Nếu Lý Hiền không phải con trai ruột nàng, nàng sao có thể để hắn làm thái tử ! Tuy rằng nàng chán ghét hắn, chán ghét đến nỗi ngay cả mặt cũng không muốn gặp. Chính là dù sao cũng là đứa con mình sinh ra, cho nên Võ Chiếu để Lý Hiền làm thái tử. Đứa con trai này đã rất đả thương nàng, vì người khác nói một hai câu, liền phủ nhận công lao nàng dưỡng dục hắn hai mươi năm tâm quyết sao ? Chỉ vì Uyển Nhi, hắn không tiếc thương tổn mẫu thân hắn sao ?

"Mẫu hậu, nhi thần nói đúng, nhi thần thực sự nói đúng, nhi thần là con của Hàn Quốc phu nhân!" Lý Hiền bi thống ôm đầu khóc rống, hắn nhớ rõ trước đây chỉ có Hàn Quốc phu nhân yêu thương hắn. Hàn Quốc phu nhân là muội muội của mẫu hậu, lại không biết thực sự là mẹ ruột của mình !

"Nếu ngươi biết rõ ràng như thế, vì cái gì còn muốn đến đây hỏi?" Võ Chiếu khiêu mi, lại không phủ nhận hay khẳng định, tính đó là sự trừng phạt dành cho thái tử. Nấu hắn không muốn có người mẫu hậu này, như vậy nàng cũng không thể cần đứa con trai này! " Được rồi, nếu ngươi chưa từ bỏ ý định, vậy thì ngươi tự mình hỏi Uyển Nhi một chút đi!"

"Tạ ơn mẫu hậu thành toàn" Lý Hiền nở nụ cười, hắn không tin Uyển Nhi sẽ cự tuyệt hắn.

"Nếu Uyển Nhi đồng ý, ta không chỉ đem nàng ban cho ngươi, còn có thể đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi" Võ Chiếu nhìn con trai mình mừng rỡ như điên, trong lòng vẫn là ghen tuông." Nhưng phải hỏi trước mặt ta"

"Nhi thần hiểu được, nhi thần sẽ không đề mẫu hậu thất vọng"

Võ Chiếu hơi hơi thở dài, ngươi đã muốn để cho ta thất vọng rồi. Mấu chốt là Uyển Nhi, có thể hay không làm ta thất vọng.

"Uyển Nhi, Uyển Nhi..." Thái tử Lý Hiền lúc này nắm lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi vừa vào cửa đã bị cầm lấy tay, muốn tránh thoát phát hiện bị thái tử nắm quá chặt.

"Thái tử, Người làm tay Uyển Nhi đau..." Thượng Quan Uyển Nhi cuối cùng thoát được, không quên ẩn tình nhìn Thiên Hậu.

"Ngươi có thể hỏi" Võ Chiếu không lộ vẻ gì nhìn màn trước mặt, phía dưới là con trai cùng tình nhân của nàng, hai người đứng chung một chổ thật xứng đôi, khiến nàng chướng mắt.

"Thái tử có chuyện gì muốn hỏi Uyển Nhi ?" Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng có dự cảm không rõ. Thái tử nhất định là sẽ nói ra chuyện đại sự kinh thiên.

Quả nhiên , Thái tử Lý Hiền thổ lộ thẳng ra trong lời nói

"Uyển Nhi, gả cho ta đi. Chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, không cần ngôi vị hoàng đế, không có cung đình chỉ có bình dân bố y" Lý Hiền thật cho là nữ tử thiên hạ đều vì lời hắn nói mà cảm động, không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân, đáng tiếc Thượng Quan Uyển Nhi không phải là thiên hạ nữ tử, nàng là Thượng Quan Uyển Nhi, nàng là Thượng Quan Uyển Nhi đã giao trái tim mình cho Võ Chiếu! Cho nên nàng sẽ không cảm động, nàng chỉ cảm thấy khổ sở, vì lời nói này không phải nên từ một người khác trong phòng sao ?

"Thái tử lời này là có ý gì, Uyển Nhi nghe không hiểu" Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên từ chối, nàng không thích bị thái tử nắm chặt tay như vậy, mặc dù lời hắn nói. Thượng Quan Uyển Nhi hẳn là có cảm kích hắn. Chính là hai bàn tay hắn kịch liệt run rẩy bán đứng tâm tình của hắn. hắn kỳ thật là cũng không thực sự xác định như vậy.

Có ngôi vị hoàng đế có Uyển Nhi, mất ngôi vị hoàng đế mất Uyển Nhi!

Hắn thế nào xác định được tâm ý của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn luôn nói là hắn thích, thích Uyển Nhi mà Uyển Nhi cũng chưa từng nói qua là thích hắn! Lý Hiền nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Uyển Nhi. Lần đầu tiên hắn bắt đầu do dự hoài nghi.

" Sau đó thì sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi giờ phút này dò xét ý trong ánh mắt Thiên Hậu. Thế nhưng là không có, vẫn là không có. Thượng Quan Uyển Nhi đã nhanh trông mỏi con mắt rồi. Thiên Hậu tại sao có thể mặc cho thái tử nắm tay nàng không buông ! Thiên Hậu không phải nói sẽ không cho bất luận kẻ nào chạm vào tay của nàng sao ?

"Uyển Nhi , gả cho ta đi!" thái tử Lý Hiền trong lời nói như sấm rền, Thượng Quan Uyển Nhi chưa bao giờ được người khác đến cầu ái. người này vẫn là đương kim thái tử. Chính là nàng một chút cũng không vui, nàng thực ủy khuất, ủy khuất đến phải nhanh rơi nước mắt. Thiên Hậu tại sao lại có thể cho phép những người khác ở trước mặt nàng mà đối với nàng tỏ tình, còn ngoảng mặt làm ngơ.

"Thái tử không phải đã có Thái tử phi ôn nhu hiền lành Phòng thị rồi sao, còn có một đàn thê thϊếp" Trong lòng sinh ra trống rỗng. cả người tê liệt, tựa hồ muốn đem cả người nàng liên đới cùng nhau tê liệt. Cự tuyệt là điều duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại có thể làm

"Ta có thể bỏ các nàng" Bao nhiêu lời tình động lòng người, Thái tử có thể vì nàng Thượng Quan Uyển Nhi cô phụ người trong thiên hạ, đáng tiếc đây không phải là nhu tình Thượng Quan Uyển Nhi muốn. Cự tuyệt hắn, vốn không phải là bổn ý của nàng

"Thiên Hậu cùng Thiên hoàng, thái tử định bỏ mặc không để ý sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi cố tìm lý do, nếu như vậy có thể làm Thiên Hậu vừa lòng....nếu tất cả đều là Thiên Hậu muốn thử lòng nàng, nàng có thể tìm được hàng ngàn hàng vạn lý do để cự tuyệt thái tử.

"Phụ hoàng cùng mẫu hậu tự nhiên có thất đệ bát đệ cùng Thái Bình bồi bên người. ta có ở đây hay không đều giống nhau" Thái tử hiện giờ nào chú ý đến người bên ngoài. chỉ toàn tâm toàn ý làm cho Uyển Nhi hài lòng.

" Thái tử miệng nói đầy trung nghĩa liêm sĩ, nhân nghĩa đạo đức, sao lại không chịu trách nhiệm phao thê khí tử, vi phạm luân thường đạo lý, loại người bất nhân bất hiếu, Uyển Nhi sẽ không thích." Thượng Quan Uyển Nhi lớn tiếng cự tuyệt, nàng cảm thấy mình nói quá đủ rồi.

"Uyển Nhi ngay cả nàng cũng không cần ta" Lý Hiền tuyệt vọng nhìn Uyển Nhi hắn đã nguyện ý vì nàng bỏ cả giang sơn Đại Đường, Uyển Nhi cư nhiên tàn khốc như vậy cự tuyệt hắn.

"Thái tử..." Thượng Quan Uyển Nhi có chút đau lòng, thái tử cũng không làm gì sai, hắn vẫn là một đại ca ca luôn chiếu cố nàng. Thái tử, ngươi thích Uyển Nhi làm gì, Uyển Nhi thay đổi không được sao!

"Ta có chổ nào không tốt, Uyển Nhi nói ta biết, ta sửa ngay" Lý Hiền chỉ nhìn Uyển Nhi nói một câu, tựa hồ một câu nói của nàng có thể quyết định sống chết của hắn.

"Thái tử tốt lắm, chính Uyển Nhi đã có người trong lòng " Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc thấy Thiên Hậu đáp lại sự mong mỏi bức thiết của nàng rồi. không giống như ánh mắt của Thiên Hậu, nàng hơi bất an.

"Uyển Nhi đã có người trong lòng ? là ai ta thế nào lại không biết! Uyển Nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải là thất đệ không ! Có phải là thất đệ không !" Thái tử càng lúc càng vô lý rồi, không ngại túm lấy ống tay áo của Uyển Nhi, chính là Thiên Hậu vẫn đang thờ ơ nhìn.

Uyển Nhi chỉ có thể tự cứu thôi. Thái tử dây dưa không thôi, nếu cứ như vậy lại liên lụy thêm nữa, hậu quả thiết tưởng không lường trước được,

Thượng Quan Uyển Nhi rút xuống cây trâm, dùng sức vẽ một đường, cùng thái tử cắt bào đoạn nghĩa.

Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười tự giễu. Thái tử nguyện ý vì nàng không màng ngôi vị thái tử thậm chí là hoàng đế, cũng biết không phải nàng muốn như vậy sao ? Nàng cũng muốn buông tình yêu cừu hận này, chính là hận càng sâu yêu càng sâu.

" Uyển Nhi sẽ không thích Đại Đường tôn thất, Uyển Nhi sẽ không thích hậu nhân của người diệt cả nhà Thượng Quan ta ! Uyển Nhi tình nguyện cả đời này sẽ không thích một người là thái tử !" Lời vừa nói ra, Thượng Quan Uyển Nhi đã thành công cự tuyệt thái tử, chính là làm cho nàng trở thành người có tội. phóng tầm mắt khắp thiên hạ, ai dám gậy tre đánh dòng họ Đường thị.

Nên Thượng Quan Uyển Nhi có cái gì tốt đâu ?

Võ Chiếu vẻ mặt phức tạp nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi rất choáng váng, lời này của nàng không thể nghi ngờ hàm chiếu vô số tai họa ngầm. Nếu ngày nào đó nàng không có ở đây, thì ai có thể che chở cho nàng ?

"Thượng Quan Uyển Nhi ! ngươi !" Lý Hiền giận dữ, hắn chưa bao giờ bị cự tuyệt như thế.

"Hiền Nhi ngươi nghe rõ chưa ? nàng tình nguyện sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng sẽ không chọn ngươi" Võ Chiếu liễm hạ mi, đầu càng lúc càng đau. tầm mắt thái tử nhìn Uyển Nhi vẫn vô cùng lo lắng. Đó là yêu không thể hận, không thể dây dưa.. Võ Chiếu nhìn chướng mắt cực kỳ.

"Mẫu hậu, nhi thần..." Thái tử coi như thất sách, hôm nay hắn vừa mất đi một chút ân sủng cuối cùng của mẫu hậu, cũng vừa mất đi quyền lợi cùng hy vọng có được Uyển Nhi.

"Ra ngoài, chuyện hôm nay ta xem như chưa từng xảy ra, không được trước bất kỳ ai nhắc đến nửa câu! Nếu còn tái dây dưa Uyển Nhi, ta lập tức phế đi ngôi vị thái tử của ngươi!" Dưới cơn thịnh nộ, Võ Chiếu hướng thái tử quát. Võ Chiếu thầm nghĩ bảo hộ Uyển Nhi. Uyển Nhi luôn làm cho nàng vướng bận, , một ngày nào đó mình không có ở đây, nàng bị giữ lại thật làm nàng lo lắng.

Lý Hiền lau khô lệ, quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

"Mẫu hậu, nhi thần đi đây"

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, thân thể đã bị ai ôm chặt lấy. Là hơi thở Thiên Hậu. ấm áp có thể làm cho cả người nàng hồi sinh.

"Uyển Nhi nghĩ Thiên Hậu không cần Uyển Nhi nữa" Thượng Quan Uyển Nhi ủy khuất nói, nàng hẳn là ủy khuất, nàng phải ủy khuất. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy gần đây mình càng ngày càng thích rơi lệ.

Thượng Quan Uyển Nhi chịu không nổi Thiên Hậu làm cho nàng ủy khuất . đó chính là tính mệnh của nàng

"Nàng hận ta" Võ Chiếu cắn lỗ tai Thượng Quan Uyển Nhi, khéo léo đáng yêu bên tai lập tức đỏ lên.

Thượng Quan Uyển Nhi liều mạng lắc đầu. Thiên Hậu càng thêm điên cuồng. làn da Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra bên ngoài đều bị nhất nhất cắn qua, mang theo yêu hoặc hận, lưu lại một mảnh đầy dấu răng cho thấy quyền sở hữu

"Nàng nguyên lai hận ta như vậy" Hận ta gϊếŧ tổ phụ cùng phụ thân nàng, hận muốn cự tuyệt người có họ Lý.

Thượng Quan Uyển Nhi bị Thiên Hậu động tác càng lúc càng điên cuồng tra tấn, thở dốc không ra, thân thể lại thích bị Thiên Hậu động chạm, nhịn không được phát ra thanh âm rên rĩ.âm thanh lọt vào tai Võ Chiếu, càng cổ vũ nàng kiêu căng.

"Ta càng...yêu...nàng..."

Dốc tia khí lực cuối cùng. Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ