Võ Tắc Thiên

Chương 21: Tuyên Thành

Bởi vì giữa các nàng lại có một Thái Bình.

Trước kia bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi tồn tại, tỷ tỷ mới không thể toàn tâm toàn ý với mình, thật vất vả Thượng Quan Uyển Nhi mới ly khai lại xuất hiện một Thái Bình.

Thái Bình là ai ? đường đường là Đại Đường công chúa, làm gì phải ở Lãnh cung biệt viện! chỉ có thể cho rằng có mưu đồ !

Trong mắt Tuyên Thành dần dần nhiễm những sắc thái khác, nàng đã muốn quên, Nghĩa Dương nói thích Tuyên Thành là chính cô ta! lòng đố kị so với trí tưởng tượng còn thiêu đốt nhanh hơn, chỉ trong một khắc, có thể hủy diệt tất cả không còn một chút.

"Tuyên Thành làm sao vậy ?" Nghĩa Dương đưa tay sờ trán Tuyên Thành, muội muội nàng gần đầy ngày càng kỳ quái.

"Muội không sao chỉ là có chút không thoải mái" Tuyên Thành vẫn lựa chọn nhân nhượng, tỷ tỷ làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, Tỷ tỷ tốt với người nào đều có mục đích ngoại trừ mình ra ! tỷ tỷ chỉ khi đối với mình mới không mang theo mục đích! Chính là nàng không biết, kỳ thật Nghĩa Dương đối tốt với Tuyên Thành có mục đích lớn nhất đó chính là mục đích vì muội muội.

"Ta đỡ muội về phòng nghỉ nghơi" Nghĩa Dương giúp Tuyên Thành vào phòng, đắp kín chăn mới đi ra. gặp Thái Bình còn đứng nguyên tại chổ. Đứa bé này, ngay cả tìm một chổ ngồi cũng không biết sao ?

"Thái Bình?" Nghĩa Dương hướng Thái Bình phất tay một cái.

Thái Bình một phen túm lấy cánh tay ở trước mặt nàng, thú vị cười nói:" Tuyên Thành làm sao vậy ? Ghen à?"

"Đúng vậy nha, tính tình Tuyên Thành còn là tiểu hài tử, thích người khác đem nàng nâng trong lòng bàn tay" Nghĩa Dương cười đáp lại, bị Thái Bình giữ chặt trong lòng bàn tay, thực ấm áp, theo bản năng là không muốn thoát ra.

"Nàng không thích người khác đem nàng nâng trong lòng bàn tay mà chính là thích Nghĩa Dương sủng ái nàng nuông chiều nàng" Thái Bình nắm chặt bàn tay cảm giác nàng muốn tránh thoát, liền xiết thật chặt.

Nghĩa Dương sóng mắt lưu chuyển, nhìn tay bị nắm chặt mím môi , xoay người cười nói :" Thái Bình thật ra biết rất rõ"

"Dĩ nhiên, Đại Đường công chúa nếu có chút chuyện lại không biết rõ, truyền ra ngoài còn không bị người ta cười sao " Tay Thái Bình lôi kéo, Nghĩa Dương liền theo lực hướng vào trong ngực của nàng.

"Thái Bình" Nghĩa Dương nhẹ nhàng phản kháng nói, chính là nghe một chút cũng không nghe ra độ mạnh yếu.

"Sao vậy, tỷ muội ôm một chút cũng phải được đối phương cho phép sao ?" Thái Bình ngụy biện nói.

"Thái Bình muội quá lo lắng, ta bất quá nghĩ muốn gọi tên muội, giải thích chẳng khác nào che dấu, chẳng lẽ Thái Bình còn có bí mật không muốn người khác biết sao ?" Nghĩa Dương phản bác, Thái Bình chính là đem nàng giữ chặt hơn, tỏ ra không hài lòng.

"Nghĩa Dương năng ngôn thiện biện, Thái Bình tự biết không phải là đối thủ"

"Một khi đã như vậy, Nghĩa Dương muốn hỏi Thái Bình một chút là đã ôm đủ chưa? Nghĩa Dương khiêu mi, Thái Bình mới buông lỏng tay ra.

Cũng không biết vì sao, vừa mới thất lễ ôm lấy Nghĩa Dương, thơm mát mềm mại, ôm vào trong ngực thực thoải mái, Cũng may Nghĩa Dương chắc sẽ không vì loại chuyện này mà tức giận.

"Thư kia, đã xem xong rồi nên trả lại cho muội, Thái Bình mỗi lần đến không phải là vì đọc sách đó sao" Nghĩa Dương đổ một chén trà nóng, đưa cho Thái Bình."ấm áp thân mình"

"Nghĩa Dương đối với người nào cũng tốt như thế à ?" Thái Bình có chút oán khí, nàng đến không chỉ vì đọc sách, không đơn thuần là vì đọc sách !

"Chỉ có mình Thái Bình nói ta tốt" Nghĩa Dương sâu kín thở dài, đứng dậy đi vào nội thất, e rằng là muốn đi lấy thư.

Làm Thái Bình nghĩ đến cách đây không lâu mình còn muốn lấy thư này về, hiện giờ cuốn sách đã ở trước mặt mình rồi lại không nghĩ tiếp được. Có lẽ là sợ cầm thư này, ngày sao nàng không tìm được lý do để đến đây. có sách này, nàng có thể lấy cớ đọc sách, thường xuyên qua lại.

"Này, bảo bối của muội" Nghĩa Dương quơ quơ quyển sách trên tay, đáy mắt lộ vẻ trêu ghẹo.

"Tỷ tỷ sao nói vậy, nếu tỷ tỷ cũng như thế thích bảo bối thì cứ thế đưa cho tỷ tỷ?" Thái Bình cười nhẹ nói.

" Ta không dám giữ, Uyển Nhi từng nói đây là bảo bối của Thái Bình, nếu người nào đoạt, Thái Bình nhất định quấn quít lấy người đó. Muội nếu tặng cho ta, chẳng phải là muốn quấn quýt ta cả đời sao ?" Có lẽ vì một cuốn sách dây dưa cả đời cũng không phải là chuyện xấu.

"Thế tỷ tỷ chê ta phiền sao ?"Thái Bình bĩu môi, chậm rãi đến gần Nghĩa Dương, cùng nàng giữ khoảng cách. Thượng Quan Uyển Nhi thật sự đáng ghét, cư nhiên ở trước mặt Nghĩa Dương nói xấu mình !

"Làm sao có thể, Thái Bình kim chi ngọc diệp, có thể đến nơi này chính là phúc khí của ta rồi.ta làm sao ghét bỏ Thái Bình. chỉ sợ Thái Bình ngại chổ này đơn sơ" Nghĩa Dương nói cười yến yến, trong mắt tràn đầy ý cười, nụ cười có thể mê hoặc lòng người.

Có lẽ năm đó khi mẫu hậu nhìn nàng, cũng ý cười như vậy, mới có thể mê nàng điên đảo thần hồn.

"Nghĩa Dương cũng là kim chi ngọc diệp !" Thái Bình thở dài đúng là mẫu hậu của mình đã tước đoạt đi cái vinh quang Kim chi ngọc diệp của các nàng, hiện giờ đáng đời bị châm chọc nói móc.

"Kim chi ngọc diệp cùng kim chi ngọc diệp thế nào lại giống nhau, ta cùng Tuyên Thành chỉ là đã từng mà thôi " Nghĩa Dương như cũ vẫn đàm tiếu xuân phong, trong đó không mảy may sầu não. Thái Bình hoài nghi người kia có phải là nàng

Nghĩa Dương cho đến bây giờ vẫn hàm chứa ý cười, không ai từng gặp qua nàng lại không thấy nàng cười. Thượng Quan Uyển Nhi từng đoán có phải Nghĩa Dương không cười nhìn rất xấu, cho nên lúc nào nàng cũng cười ? chẳng lẽ nàng chưa từng mất hứng sao ?

Sự thật chứng minh khi Nghĩa Dương không cười vẫn đẹp, chính là cả người đều tỏa ra làn hơi lạnh như băng tựa như cánh đồng bát ngát hoang vắng không có bóng người, mặc cho cỏ dại sinh sôi, khiến không người nào có thể đến gần. Cho nên nàng cười vẫn tốt hơn.

"Nghĩa Dương, ta không thể cam đoan cho các người, nhưng các người sẽ không c ở chổ này ả đời !" Thái Bình chính là không nghĩ Nghĩa Dương mỉn cười lại như là đang khóc

Cười như khóc tại sao lại bi thương như vậy.

"Thái Bình cám ơn muội" Để cho ta cơ hội quen biết muội, cho ta cơ hội cảm nhận được tình cảm của mẫu thân, Có lẽ năm đó, mẫu thân cũng là vì vậy mà giữ lại hình ảnh của mẫu thân muội.

"Ta cũng không có làm gì để tỷ cảm tạ, ta đột nhiên nhớ mẫu hậu tìm ta có chuyện, ta xin cáo từ trước" Thái Bình xoay người ngay cả đầu cũng không quay lại, nàng thích nơi này rồi, cảm xúc đối với Nghĩa Dương như có như không, không thể nắm rõ. không phải thích Mẫu hậu vì từ nội tâm phát ra mãnh liệt đau đớn, cũng không phải ghét Thượng Quan Uyển Nhi vì nói không rõ ràng, chỉ muốn phải hiểu rõ. Làm cho nàng rốt cuộc trốn tránh....

Vẫn là Nghĩa Dương nhìn bóng lưng Thái Bình biến mất trong sân, vì cái gì bóng lưng của nàng lại lưu tại đây ? Vì cái gì mình lại muốn lưu lại ?

"Nàng đi rồi sao ? Tuyên Thành đi đến sâu kín hỏi.

"Tuyên Thành không phải nhìn thấy sao ? Nghĩa Dương xoay người cười với Tuyên Thành, muội muội nàng thương yêu nhất.

"Nghĩa Dương thích Thái Bình sao ? Vì cái gì muội lại ghét Thái Bình, ghét từ trong xương" Tuyên Thành mặt không chút thay đổi. càng lộ vẻ vô tội. Cũng theo tầm mắt Nghĩa Dương nhìn xuống.

"Tuyên Thành của ta sao lại chán ghét người khác ? bất kể là Thái Bình hay là ai Tuyên Thành đều phải thích, chán ghét một người, cảm xúc bất mãn sẽ không khống chế được."

" Tuyên Thành của ta không thể chán ghét người khác" Nghĩa Dương dậm chân nói. đem tư cách tỷ tỷ hoàn mỹ thể hiện.

"Chính là bản thân muội không thích Thái Bình thì sao ?" Tuyên Thành nghiêng đầu, làm như thực hoang mang.

"Nếu là thực sự không thích, thì đó cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, Tuyên Thành vì sao ghét Thái Bình vậy ?" Thái Bình vốn là một đứa nhỏ thích thảo nhân, giống như mình cũng rất thích Thái Bình.

"Tỷ tỷ không biết người muội thích chính là tỷ sao ?" Tuyên Thành nhìn chằm chằm Nghĩa Dương, nàng muốn tỷ tỷ nhìn thấy trong mắt mình vài phần chân thật, lại phát hiện là vô ích. Tỷ tỷ đau đớn đều che dấu vô cùng sâu, làm cho người ta nghĩ cuộc sống của nàng đều là ánh mặt trời

"Biết, ta cũng thích Tuyên Thành,cái này hoàn toàn không ảnh hưởng đến chuyện Tuyên Thành thích Thái Bình.Tuyên Thành có thể thích nhiều người" Nghĩa Dương khinh khẽ cười, tựa như xuân phong ấm áp, ấm áp luôn ở bên cạnh nàng, ấm áp lại không ở trong lòng.

"Nếu biết vì cái gì còn đi trêu chọc người khác. Tuyên Thành vĩnh viễn chỉ thích một mình tỷ tỷ" Tuyên Thành áp chế phẫn nộ trong lòng. Tỷ biết rõ Thái Bình đã bị tỷ hấp dẫn còn muốn trêu chọc. Thượng Quan Uyển Nhi cũng thế. Nếu không phải mấy năm trước Thượng Quan Uyển Nhi đã rời khỏi, chỉ sợ hiện giờ đứng ở chổ này không phải là Thái Bình !

Nghĩa Dương chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện Tuyên Thành, nàng chính là làm tất cả những thứ có thể làm được cho Tuyên Thành. Tìm kiếm sự trợ giúp của phụ hoàng, làm cho các nàng được che chở, được ở một nơi yên tĩnh. Nghĩa Dương đem nàng bảo hộ dưới đôi cánh của nàng, trở thành đóa hoa trong nhà ấm. chưa từng bị bất cứ kẻ nào ủy khuất cùng chỉ trích. Cho nên Tuyên Thành của nàng trong mắt mới có thể tinh thuần sáng trong như vậy. Tuyên Thành của nàng là công chúa đáng yêu nhất. Chính là hôm nay tiểu công chúa của nàng lại còn đối vối tỷ tỷ của mình nghĩ đến chuyện yêu đương, là nàng đã xao nhãng nàng, nàng phải nhắc nhở Tuyên Thành.

Lời Tuyên Thành mà nói thật mờ mịt. chính là Nghĩa Dương cũng không nghĩ qua. Bởi vì người trước mắt nàng mãi mãi là muội muội, người thân duy nhất, người duy nhất thì không thể mất đi. lừa bịp chỉ làm cho tình cảm phát triển hơn lên, nàng phải đánh vỡ tình cảm đó.

"Tuyên Thành chúng ta là tỷ muội " Nghĩa Dương hảo khuyên bảo nói.

"Tỷ cùng Thái Bình chẳng lẽ không phải tỷ muội" Tuyên Thành mới phát hiện nguyên lai vẫn khó có thể mở miệng hỏi , một khi mở miệng cũng không khó để hỏi ra lời. Nàng phải sớm nhắc nhở tỷ tỷ không cho nàng lầm đường lạc lối!

"Muội cũng biết !" Nghĩa Dương cũng muốn biết Tuyên Thành rốt cuộc đã biết cái gì, rốt cuộc muội muội của nàng suy nghĩ gì, có phải hay không ngay cả nàng cũng không tin.

"Muội đương nhiên biết, Nghĩa Dương thích kẻ thù, Nghĩa Dương thích Thái Bình, Nghĩa Dương thích nữ nhi của cừu nhân, Thái Bình cũng là muội muội của tỷ!" Tuyên Thành lại nhắc nhở Nghĩa Dương. muội muội nếu đều là muội muội vì cái gì Thái Bình có thể, chính mình lại không thể !

" Ta biết, ta cũng biết, Tuyên Thành lại đây" Nghĩa Dương ôm lấy Tuyên Thành, "vốn không muốn nói cho muội biết, vô luận thế nào thì đến một ngày nào đó ta sẽ nói cho muội biết. Người ta yêu nhất không phải Tuyên Thành của ta, đó chính là giả dối, người kia không phải ta, muội phải nhớ kỹ người Nghĩa Dương yêu nhất chính là Tuyên Thành, rốt cuộc yêu đã bao lâu rồi ? hai mươi năm chưa rời nửa khắc, hai mươi năm gần nhau, ta không cho là ta có thể làm bạn với ai hai mươi năm ! Tuyên Thành tuy muội sinh sau. muội là công chúa duy nhất của ta, muội muội duy nhất của ta. Hai mươi năm chúng ta chưa từng chia lìa, như thế nào gặp mặt những người khác vài lần có thể xa rồi ? Tuyên Thành nếu như ngay cả ta, muội cũng không tin, thì ta có thể làm cho ai tin tưởng đây "

"Tỷ tỷ muội tin tỷ, muội tin tỷ..." Tuyên Thành quay lại ôm lấy Nghĩa Dương. nàng không thể không có Nghĩa Dương, chỉ cần là Nghĩa Dương nói. Chúng ta phải tin tưởng nhau, cho dù nàng muốn nàng chết, nàng cũng sẽ chết !