Võ Tắc Thiên

Chương 3: Ấm giường

Võ Chiếu hạ triều liền thấy hai đứa con trai mình đứng chờ ở Cam Lộ Điện, trong lòng biết bọn họ đến là vì người nào, cũng không vạch trần, chỉ dẫn Thượng Quan Uyển Nhi vào nội điện.

Thái tử Hiền, tôn sư trọng đạo, đọc đủ thứ thi thư, đã đọc qua đều không quên, tinh mẫn mà hiếu học, ý niệm chính trị cùng Võ Chiếu tuyệt đối giống nhau.

Thất hoàng tử Lý Hiển, tính tình cùng cách phong cách ứng xử cực kỳ giống thiên tử đương triều, yếu đuối vô năng, vốn lại phong lưu thành tánh.

Hai vị hoàng tử thừa hưởng tướng mạo của đương kim thiên tử cùng thiên hậu, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm.

Mà đối với Thượng Quan Uyển Nhi đều hữu tình, từ lúc trong Dịch Đình Cung liền gây ra không ít chê cười.

"Uyển Nhi thực tốt quá, mẫu hậu đem muội ra khỏi Dịch Đình cung, ngày sau gặp gỡ dễ dàng hơn." Thất hoàng tử Lý Hiển tuổi còn trẻ có vẻ rất hưng phấn, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Võ Chiếu.

Hắn có thể nghĩ cách một tầng màng, Võ Chiếu liền không nghe thấy bọn họ nói cái gì, làm cái gì sao ?

"Đúng vậy nha, Uyển Nhi, ngày sau đi theo mẫu hậu muội cũng không cần chịu khổ" Thái tử Hiền so với Lý Hiển ổn trọng hơn , chính là hắn nhìn thấy Lý Hiền cầm tay Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là không nhịn được, nhăn lông mày lại.

"Uyển Nhi tạ điện hạ nhớ đến" Thượng Quan Uyển Nhi không đổi thanh sắc, nhẹ nhàng thoát ra khỏi tay Lý Hiển giữ chặt

" Uyển Nhi làm sao vậy"

Lý Hiển còn muốn tiến đến sờ sờ tay Thượng Quan Uyển Nhi, chính là không cần Thượng Quan Uyển Nhi cự tuyệt, Lý Hiền đã muốn ra mặt ngăn lại.

" Thất đệ, mẫu hậu còn ở bên trong, chúng ta vẫn là không cần làm phiền mẫu hậu xử lý quốc sự"

"Đúng, huynh xem tính tình đệ thế này, vừa nhìn thấy Uyển Nhi liền cao hứng cái gì cũng quên hết"

Lý Hiển hãy còn thoải mái, thái tử đột nhiên có chút hâm mộ người đệ đệ này của mình. Hắn thì không thể hoàn toàn không để ý mà trực tiếp nói ra những lời như vậy, vì cái gì chính mình không có dũng khí bộc lộ tâm tình. Vẫn là sợ không cẩn thận làm mẫu hậu tức giận, liên lụy đến tiền đồ tươi sáng của mình. Ngũ ca trước khi chết từng nói với hắn, luôn luôn nhắc nhở hắn. Lý Hiền một khắc cũng không dám quên

"Uyển Nhi theo ta cùng đi du ngoạn ngự hoa viên, bởi vì thiếu Uyển Nhi nên mọi thứ trở nên lạnh lùng hơn." Lý Hiển lại lôi kéo tay áo rộng thùng thình của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn một câu nói kia, táo bạo biểu lộ rất nhiều thông tin

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ mà sợ nhìn về hướng màng che, chỉ một câu nói kia của Lý Hiển cũng khiến người khác cho rằng nàng là con gái của tội thần, nô tỳ Dịch Đình Cung, nhưng lại từng cùng hoàng tử chơi đùa ở ngự hoa viên, việc này có thể lớn, cũng có thể nhỏ

"Điện hạ, hôm nay Uyển Nhi không tiện ra ngoài"

Tam phương chính là khó hòa giải, từ hướng đó thiên hậu ho khan hai tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

"Uyển Nhi" Võ Chiếu khinh kêu một tiếng. Thượng Quan Uyển Nhi vội đi vào.

"Các con nên đi nơi nào chơi đi, đừng có đứng chổ này làm phiền lòng người." Võ Chiếu không kiên nhẫn quát, thuận tiện thay Uyển Nhi giải vây, phải biết rằng hai hoàng tử tranh nhau ở Dịch Đình cung, nàng nghe qua cũng không ít.

Lý Hiền cùng Lý Hiển nơm nớp lo sợ đã đi tới , ôn lương kính cẩn cúi đầu rồi mới rời đi

Võ Chiếu bây giờ càng ngày càng không biết được mình có mấy đứa con trai rồi, từ lúc Lý Hoằng qua đời, nàng không gặp lại bọn chúng. huynh đệ bọn họ dáng người quá giống nhau, có đôi khi Võ Chiếu đều đem bọn họ lẫn lộn. Nhìn Hiền nhi tưởng lầm là Hoằng mà càng xem Hiển nhi thành Hiền nhi. chẳng lẽ nàng đã thực sự lão rồi sao?

Hết lần này đến lần khác nàng đều không muốn thấy chính là Lý Hiền, bởi vì nhìn đến hắn, Võ Chiếu sẽ lại nhớ đến một nữ nhân, nàng không muốn nhớ đến nữ nhân kia. Có lẽ bởi vì không thể chinh phục nàng, duy chỉ có nàng, khuôn mặt vĩnh viễn cao ngạo, ngay cả vào lúc chết cũng chưa từng cúi đầu hạ thấp cao quý

Nhiều năm trôi qua, chính là như trước kia không thể quên được nàng. Cố tình còn muốn con của mình cùng con gái của nàng cũng được như vậy

"Uyển Nhi, đi ngự thiện phòng sắc cho ta một thang khương."Võ Chiếu phất tay một cái, tựa hồ mệt chết đi.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa xuất môn liền bị Cam Lộ Điện chưởng sự nữ cũng là nhũ mẫu của Thái Bình công chúa Võ Nguyệt ngăn lại.

" Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi tối hôm qua hầu hạ thiên hậu thế nào, vì sao Thiên hậu thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt"

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy bối rối không thôi, tự dưng nhớ đến đêm qua hầu hạ tiếp xúc Thiên Hậu

" Hầu hạ Thiên hậu thật không dễ dàng, hôm nay tiểu nữ nhất định lắng nghe lời chỉ bảo"

Võ Nguyệt nói ước chừng nửa canh giờ, Thượng Quan Uyển Nhi nhất nhất nhớ kỹ

" Nguyệt Nương , Khương thang của Thiên hậu ! " Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên kinh hô, tựa như lúc này mới nhớ lại chính sự.

"Uyển Nhi cô nương đừng nóng vội, Khương thang của Thiên hậu chẳng phải đã đến rồi sao." Quả nhiên Nguyệt nương phất tay một cái, Thượng Quan Uyển Nhi liền nhìn thấy có người đã mang đến, Thượng Quan Uyển Nhi vội bưng khương thang vào Cam Lộ Điện.

Vì thế đêm dài yên tĩnh, ở Cam Lộ Điện, Võ Chiếu chui vào chăn nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, dở khóc dở cười, vốn dĩ nàng đang làm ấm giường cho mình. Chắc là Nguyệt nương đã nói nàng gì đó.

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cởϊ áσ khoác, chỉ còn lại bên trong duy nhất một tầng trung y. Sắc mặt trở nên hồng, thân mình tiến vào phượng giường rộng lớn như bị hút vào. Uyển Nhi quả nhiên rất gầy.

Võ Chiếu cho tới bây giờ đều chưa nhìn thấy qua người làm ấm giường cho nàng, hiện giờ thấy Thượng Quan Uyển Nhi cái dạng này, thật cũng có chút mới mẻ.

"Thiên Hậu, Uyển Nhi đã tắm rửa qua"

Thượng Quan Uyển Nhi mở to mắt, ngây thơ nhìn Võ Chiếu. Hình như là sợ Thiên hậu ghét bỏ nàng, đây là lần đầu tiên Uyển Nhi làm ấm giường cho người khác, thật sự là không có kinh nghiệm a

Võ Chiếu nhiều hứng thú gật đầu, hèn gì mỗi ngày đi ngủ đều có thể nghe được mùi hương sảng khoái. nguyên là Nguyệt Nương tìm cung nữ tuyệt sắc tắm rửa thay quần áo xong mới đến làm ấm giường, Nguyệt nương quả thật nghĩ rất chu đáo.

Chính là bắt Uyển Nhi làm như vậy có phải hay không ủy khuất nàng ?

"Chút nữa thôi, Thiên hậu chờ chút nữa thôi, một lúc nữa là được rồi"

Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mặt mình nóng lên, nàng đều không biết mình đang nói cái gì. Lớn như vậy còn ở dáng vẻ như là phi tần chờ đợi sủng hạnh, lập tức tiếng nói không được tự nhiên.

"Uyển Nhi ?"

Võ Chiếu ôn nhu gọi tên Thượng Quan Uyển Nhi, nàng cảm thấy được Thượng Quan Uyển Nhi sắp khóc. Chính mình đáng sợ như vậy sao ? hồi tưởng lại quá khứ, Võ Chiếu lúc đang ở cái tuổi này, lần đầu tiên chờ đợi Thái Tông hoàng đế sủng hạnh.

"Thiên hậu...."

Thượng Quan Uyển Nhi thấy Võ Chiếu lướt qua mép giường, đi vào phía sau nàng, nhưng nàng không dám di chuyển một chút

Tiếp theo góc chăn bị thổi tung, gió lạnh tràn vào, Thượng Quan Uyển Nhi giật mình một cái, tiếp theo bị ôm chặt vào lòng ngực ấm áp. Thượng Quan Uyển Nhi giật mình thất thần, không biết làm sao.

"Như vậy còn lạnh hay không ?" Võ Chiếu ấm giọng lời nói nhỏ nhẹ.

Giờ phút này đây Thượng Quan Uyển Nhi không còn là Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Chiếu cũng không còn là Võ Chiếu. Các nàng không có diệt tộc chi thù, cách nàng chỉ là hai nữ nhân đêm khuya ở trong Cam Lộ Điện to lớn sưởi ấm cho nhau.

Nếu sớm biết ngày sau cả đời triền miên ràng buộc, có thể hay không tự suy nghĩ

Là thân thể quen người trước, hay là từ tâm ?

"Ngươi nghĩ muốn mặc quần áo trở về, đi qua đại điện, đối mặt với cái chăn lạnh như băng hay là ở trong lòng ta ngủ yên ?" Võ Chiếu gắt gao ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi. Hơi ấm trên người nàng là điều nàng thích, cho nên nàng không muốn rời khỏi người mang đến ấm áp cho nàng

Thượng Quan Uyển Nhi thấy cả người nóng lên, giãy dụa muốn tránh thoát, lại không dám làm càn. Cho nên hơi có vẻ yếu ớt vùng vẫy khiến thân thể cọ sát lẫn nhau, sinh ra tình cảm nhẹ nhè khác thường. Thượng Quan Uyển Nhi vội ngừng ngọ ngoạy, cũng may Thiên Hậu cũng buông nàng ra một chút. nàng hít thở sâu cũng không bị áp lực.

Ngày thứ hai, quả nhiên Võ Chiếu cảm thấy thần thanh khí sảng, ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi quả thực thoải mái, trên người thơm mát,. Chính là rất gầy, cánh tay có hơi mỏng một chút

Này thật đáng thương cho Thượng Quan Uyển Nhi rồi, một đêm không dám động dù chút xíu, quả thực chính là khó chịu đến cực điểm.

Thiên Hậu ngủ thϊếp đi , luôn biến hóa tư thế, ở trên người nàng muốn làm gì thì làm. Khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi không dám đi vào giấc ngủ, cũng khó mà đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng , may là Thiên hậu chỉ giữ chặt trước ngực nàng mềm mại, xem như ngủ yên đến bình minh.

oOo

���J�B�