[Thiên Quan Tứ Phúc] [Song Huyền] Phá Phủ

Chương 4: Gió lùa miếu đổ

Dưới hạ du con sông chảy qua chợ quỷ có một hương trấn, Sư Thanh Huyền vất vả lắm mới tìm được một ngôi miếu Địa Sư ở nơi hương trấn hoang vu này.

Chợ quỷ là địa giới của Hoa Thành, là mảnh đất mà thần phật đầy trời không ai muốn đứng ra tiếp quản. Theo lẽ tự nhiên, dân chúng trước khi động thổ, xây cầu, dù có cúng bái Thủy Sư Địa Sư thì cũng khó có thể an ổn được với con sông nơi đây. Cầu thần vô dụng, hai miếu Địa Sư Thủy Sư nơi này nhang đèn lại càng thưa thớt.

Sư Thanh Huyền dìu Hạ Huyền vào trong miếu, vừa đặt người xuống phía sau tượng thần là một ngón tay cũng nhấc không nổi. Cả người y ướt đẫm mồ hôi, gió thổi qua gian miếu mang theo hương tro tàn khiến toàn thân y lạnh thấu, toàn bộ khí lực cũng như bị rút sạch. Y đành tự mình kiếm ít rơm rạ làm nệm, thấy mí mắt nặng trĩu như đá tảng, vừa đặt lưng xuống cũng mê man đi.

Trải qua một đêm không mộng mị, Sư Thanh Huyền nghe tiếng sâu bọ chim chóc ríu rít mà tỉnh lại, chỉ cảm thấy những đốt ngón tay như đã muốn rời ra hết cả.

Cửa miếu phía sau lưng tượng thần nhìn thông ra một khoảnh sân nhỏ, bên cạnh ban thờ trong sân có trồng một gốc cây hoa. Miếu Địa Sư đổ nát không người chăm sóc, hoa cũng đã rụng đầy hương án. Sư Thanh Huyền nhìn vậy thấy kinh ngạc, thầm nghĩ hẳn là do gió sớm, trong lòng không khỏi dậy lên một chút ngơ ngẩn.

Y đã từng chưởng phong, gió nổi gió lặng đều tùy vào lòng mình. Nay lại chỉ có thể nhìn thấy một mảng hoa rụng mới biết được gió đã lên.

Hạ Huyền vẫn chưa tỉnh lại. Cũng không biết là Bạch Thoại Tiên Nhân cỏn con đó đã chạm tới bao nhiêu nỗi lòng của hắn, mới có thể làm thương tổn hắn tới tận bây giờ.

Sư Thanh Huyền quay lại ngắm nhìn gương mặt hắn khi ngủ. Lông mày đan chặt, môi mỏng khẽ mím, chỉ có đôi mắt khi ngủ mới không có bóng kiếm ánh đao sắc lạnh, nhìn lại càng giống người bạn thân của y xưa kia. Minh Nghi trong quá khứ cũng luôn luôn cau có, không mấy khi nói được lời nào dễ nghe, nhưng khi đó y vẫn nghĩ hắn là dạng người ngoài lạnh trong nóng, cho nên vẫn thích quấn quít đùa cợt, tự bảo mình hắn chẳng qua chỉ cứng rắn ngoài miệng, còn thực ra rất ấm áp bên trong.

Sau khi Sư Vô Độ chết bất đắc kỳ tử ở trong thủy lao, y sống lẻ loi ở xóm nghèo Hoàng Thành như một cái xác không hồn. Sau mấy ngày hồi tỉnh lại mới phát hiện ra xung quanh đều là những chuyện sinh lão bệnh tử ở nhân gian, toàn là những người chỉ còn níu lấy một hơi tàn mà cố gắng sống sót. Y giúp người này, cứu người kia, chính mình cũng dần dần tìm lại được vẻ hoạt bát lúc trước, như người sống sót trở về từ địa phủ.

Hiện tại Thủy Sư đã hoàn hồn, y vốn không nên còn điều gì chưa thỏa nguyện.

Nhưng con người luôn luôn muốn những gì mình không có. Biết huynh trưởng vô sự, những nỗi buồn cất giấu trong lòng lại len lỏi chui ra.

Y vẫn lưu luyến những ân cần của Minh Nghi lúc trước. Tất cả những điều tốt đẹp nhỏ nhoi đó đều là do y từng chút, từng chút một chiết ra từ sâu trong vẻ ngoài gai góc của Minh Nghi suốt mấy trăm năm, như lửa hồng ẩn trong giá băng, mật ngọt giấu trong thuốc đắng. Trước nay y vẫn cảm thấy, y phải chủ động tiến tới sưởi ấm băng tuyết, nuốt xuống thuốc đắng, mới có thể ký thác cho nhau tính mạng, có được cởi mở, có được một chút nuông chiều khi ngày ngày bầu bạn. Nếu nói đó đều là hư tình giả ý, vậy thì tại sao còn phải tốn hết tâm tư giấu kín những hư tình giả ý kia?

Bên bờ Minh Hà, trước cổng chợ quỷ, những cử chỉ tốt nhỏ bé của Hạ Huyền tựa như đã chạm đến tơ lòng của y, kéo theo toàn bộ ký ức trong vài trăm mùa xuân thu đã qua, kéo theo cả một mảnh tâm tình.

Nhưng hôm nay tất cả lưu luyến trước mắt y chỉ còn đọng lại một bóng áo đen mờ nhạt trước thềm ngọc Thiên đình, ngay cả người đó là ai, đến tột cùng y cũng không thể nói rõ. Nếu người nọ xoay người lại là Minh Nghi, thì người bạn thân đó chỉ còn là một cỗ xương trắng; nếu là Hạ Huyền, thì chắn ngang giữa bọn họ là thâm thù đại hận đầm đìa máu tươi, chẳng lẽ y còn có thể hy vọng xa vời là một mảnh chân tâm của mình sẽ chạm đến trái tim người khác sao?

Y còn đang suy nghĩ ngàn điều vạn điều, trong ngôi miếu nát đột nhiên có người tới. Người nọ thấy y như đã nhập vào cõi tiên, bèn để tay lên miệng ho khan hai tiếng. Sư Thanh Huyền nghe được động tĩnh mới hoàn hồn, nhìn ra người nọ chính là Bùi Minh.

Sư Thanh Huyền cả kinh nói, "Ngươi làm sao tới được đây?"

Y từ trước tới nay không hòa thuận với Bùi Minh, những lúc cần đến hắn mới xưng một tiếng Bùi tướng quân, hiện tại nếu Bùi Minh đã đưa Sư Vô Độ thoát hiểm, thì lại trở về là "ngươi" thế nọ "ngươi" thế kia.

Bùi Minh biết vậy cũng không thể trách, đứng dưới gốc cây hoa, xòe tay thả xuống một món đồ, đầu ngón tay trỏ còn buộc một sợi dây đỏ—là khóa trường mệnh của Sư Vô Độ. Trong lòng bàn tay hắn còn một vết thương, chắc hẳn là vì muốn tìm Sư Thanh Huyền mới tự gây nên, nhưng đối với hắn thì vết xước đó cũng không coi là thương thế gì. Hắn bất đắc dĩ nói, "Ca ca ngươi tỉnh lại suýt chút nữa là đã đánh sập Thái Thương Sơn, ta phải khuyên can mãi, hắn mới cho ta thay mặt hắn đến."

Trong lòng Sư Thanh Huyền rớt bộp một tiếng. Bùi Minh có thể thuyết phục ca ca cho hắn đi thay, chứng tỏ tình trạng của gã không ổn.

Bùi Minh hỏi y lấy lệ, "Đi cùng ta không?"

Sư Thanh Huyền đáp, "Ta..."

Bùi Minh lập tức giơ tay lên, "Thôi được rồi! Ngươi lo cho tên này đi."

Sư Vô Độ ép hắn bất luận thế nào cũng phải đưa Sư Thanh Huyền trở về, lúc đó Bùi Minh cũng chỉ là hứa linh tinh mà thôi. Tam Độc Lựu trên Thiên đình dù nói là nguyện ý giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thật ra đều tự mình có định liệu. Sư Vô Độ vì quá quan tâm nên trong lòng rối ren, nhưng Bùi Minh lại thông suốt sự tình, trong lòng sáng tỏ. Những chuyện phát sinh trong mấy ngày vừa qua như vậy, hắn sớm đã hiểu Sư Thanh Huyền mạng nhỏ không đáng ngại, đi theo Hắc Thủy Huyền Quỷ có lẽ còn có thể giúp ích.

Sau đó hắn nói, "Ta xoay trời chuyển đất mới giữ được thi cốt của ca ca ngươi, nhưng vẫn còn một chuyện phải nhờ ngươi giúp hắn..." Bùi Minh kể cho y mọi chuyện đầu đuôi, sau lại để cho y chút tiền, đã muốn xoay người ngự kiếm rời đi, cuối cùng lại không dằn được nỗi sốt ruột của trưởng bối. Rốt cuộc quyết định dặn dò mấy câu, trong đó có một câu là, "Tự mình bảo trọng, trong tình huống gấp rút có thể hiến thần cách để thế mạng," sau đó liền hướng về phía Tiên Kinh đi mất.

Hắn đã đi được hồi lâu, Sư Thanh Huyền vẫn sững sờ đứng tại chỗ, chầm chậm nghĩ lại "sự tình."

Ngày ấy Hạ Huyền báo thù ở U Minh Thủy Phủ, Tạ Liên cùng đám người Bùi Minh, Quyền Nhất Chân đuổi tới đã quá muộn, không thể cứu người sống, chỉ có thể thu lại hai bộ thi cốt. Một là cỗ xương trắng áo đen thờ ở đại điện U Minh Thủy Phủ, còn lại chính là thi hài của Sư Vô Độ trong thủy lao.

Ngày ấy mọi chuyện từ đầu đến cuối Sư Thanh Huyền coi như biết rõ nhất, nhưng sau khi được Hạ Huyền đưa đi thì y cũng đã ngây ra, nên cũng chưa hẳn đã biết được toàn cảnh sự việc.

"Hiện tại thi cốt của ca ca ngươi đặt trên Thiên đình vẫn thiếu mất đầu, nếu là bị Huyền Quỷ cầm đi mất thì ngươi thử dò hỏi hắn một chút xem? Thủ cấp kia vẫn còn ở trong tay Huyền Quỷ, nếu bị hắn phá hủy... Ta cũng chưa từng đọa quỷ, cũng không biết ca ca ngươi đến lúc đó sẽ ra sao..."

Sư Thanh Huyền quay đầu nhìn chằm chằm vào vạt áo đen để mở của Hạ Huyền, trong đầu rối như tơ vò.

Vong hồn khi nhận cốt sẽ kết tro cốt thành đồ vật tiện mang theo bên mình, như nhẫn hay ngọc bội. Trong tay Hạ Huyền chỉ có một thủ cấp, khi thu nhỏ lại sẽ thành cỡ như hạt đậu... Y suy nghĩ đến xuất thần, không phát hiện ra Hạ Huyền đã mở mắt.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Sư Thanh Huyền sợ đến mức toàn thân run bắn, vội nói, "Không có..."

Hạ Huyền im lặng nhìn y, trong mắt như chứa hai luồng khí âm u. "Ngươi bị cái thói đạo đức giả của ngươi tra tấn đến phát điên rồi, hay là chán sống à?" Hắn vừa tỉnh lại, pháp lực cuồng bạo trong cơ thể lại bắt đầu dịch chuyển, nhắc hắn nhớ tới chuyện đêm qua. Hạ Huyền cưỡng chế bạo loạn trong cơ thể, lạnh nhạt nhìn Sư Thanh Huyền, "Ta nói rồi, ngươi trọn đời cũng đừng xuất hiện trước mắt ta nữa, ta sẽ coi như ngươi không tồn tại. Ngươi không nghe rõ hả?"

Sư Thanh Huyền trong đầu vẫn rối như bòng bong, chưa biết làm thế nào để xử lý chuyện Bùi Minh giao phó, chỉ có thể mau miệng nói thật, "Vạn quỷ xao động, ta sợ ngươi ở nơi đó một mình, nhỡ đâu có kẻ thù nào tìm tới..." Ngay cả đứa oắt Bạch Thoại Tiên Nhân không ra người không ra ngợm kia cũng có thể liếʍ máu trên đầu vai hắn, cứ nằm như thế trước cổng chợ quỷ không phải là đợi người đến xé xác sao?

Trên mặt Hạ Huyền lộ ra vẻ trào phúng, "Kẻ thù lớn nhất của ta còn không phải vị ca ca tốt kia của ngươi sao?"

Sư Thanh Huyền không nói được gì, cúi đầu xuống càng thấp hơn.

Hạ Huyền liếc y từ đầu đến chân, sau cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc khóa trường mệnh. "Ta suýt nữa thì quên mất, có ngươi tại đây, còn sợ ca ca ngươi không tìm được ta sao?" Hai nắm tay hắn siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. "Tốt, tốt lắm! Ta còn sợ hắn không tìm được ta, bằng không thì làm sao ta lấy được cái mạng chó của hắn?"

Lời này của Hạ Huyền như một lưỡi dao băng đâm thẳng vào ngực Sư Thanh Huyền, y thấy trong miệng đắng ngắt, ép mình mở miệng nói, "...Nếu ta chết để tạ tội, ngươi có thể buông tha cho ca ca ta không?"

Hạ Huyền đáp, "Sao hôm qua ngươi không thử bị ta đánh chết, đến lúc đó sẽ biết thôi."

Sư Thanh Huyền còn toan đáp lại, bên ngoài miếu lại có người đến cúng bái.

Thực ra, hai người họ vốn là một người, một quỷ, đã sớm không còn cần tuân theo quy tắc "thần quan không được hiển linh" nữa. Vậy nhưng họ vẫn lập tức lặng đi không lên tiếng, đều là dựa vào sự phối hợp ăn ý suốt mấy trăm năm vừa rồi. Họ im lặng ngồi phía sau lưng tượng thần, trong miếu chỉ còn lại thanh âm của một bà lão đi đứng không tiện đang lê bước qua cửa.

Trước khi vào miếu cụ bà đã nghe thấy tiếng động, lo rằng mình làm phiền đến người khác, liền run giọng khẽ hỏi, "Có ai không?"

Hạ Huyền nhấc hai ngón tay, biến một lư hương mất quai trên ban thờ phía tây thành một con mèo đen, cong mình nhảy xuống trước mặt bà cụ.

"Là mày à, thật đáng thương quá..." Cụ bà thương nó đã mất một tai, lấy ra một chén nước con từ cặp l*иg giấu trong tay nải. Mèo đen liếʍ vài hớp nước trên tay bà rồi lại quay đầu nhảy ra khỏi cửa miếu.

Sư Thanh Huyền thấy trong lòng đau xót, đây cũng là tiểu xảo mà trước đây y và Minh Nghi vẫn thường dùng.

Lão bà kia cẩn thân lau khô bàn thờ đã phủ đầy tro bụi, lấy thức gì đó ra từ trong cặp l*иg, đặt trước tượng thần Địa Sư, lại bắt tay vào châm hai cây nến, sau đó mới lui xuống quỳ trên mặt đất.

Bà vái ba vái trước mặt tượng thần, chắp tay lầm rầm nói, "Địa Sư đại nhân, trên trấn hàng năm vẫn gặp nạn hồng thủy, cầu kiều khó xây... Con tôi cùng dân làng đến đó trị thủy, đã sống ở ngoài ba năm nay, tâm tư lao lực... Người già này phúc mỏng sức mọn, không dám cầu lợi lộc, nhưng con tôi đã nửa đời dựng cầu trị thủy, một lòng tích đức, cũng chưa từng can hệ đến những việc hại người. Lạy Địa Sư đại nhân niệm tình con tôi tích phúc, phù hộ cho nó bên ngoài được bình an..."

Dứt lời lão bà đó lại phủ phục vái ba vái, lạch cạch lấy từ trong tay nải ra một chiếc đèn giấy, viết lời cầu nguyện bình an lên trên mặt giấy vàng, rồi cung kính đặt lên hương án trước mặt tượng thần Địa Sư.

Bởi vì lũ lụt làm sập cầu, khấn thần phật lại không linh nghiệm, nên quanh đây những người đến tế bái trong miếu Địa Sư lại càng ít. Nhưng cụ bà này muốn cầu bình an cho con trai, dường như cũng không dám cúng bái ma quỷ trên đường như người khác tế cầu tế sông. Cái "việc hại người" mà bà cụ nói Hạ Huyền cũng có thể đoán được, gần như chắc chắn là đang nhắc đến "tá hồn phiên," cũng là một dạng lấy người sống làm cọc để tế quỷ. [1] Bà lão trong lòng vẫn ngóng trông con trai sớm về nhà, nhưng ngoài miệng lại không dám cầu nguyện công sự chóng thành, bởi vì nếu muốn nhanh chóng, tất sẽ không thể tránh khỏi việc hại người này, làm tổn hại đến âm đức của con trai. Nói cách khác, người phàm quỳ trước mặt thần linh, cho dù không nói ra miệng, nhưng những sở niệm suy nghĩ trong lòng cũng đều bị thần quỷ nghe thấu.

Lão bà kia cúng xong liền gấp chiếc đèn lại, ở trong miếu thu dọn một chặp. Đợi cụ bà dọn dẹp xong xuôi, rời khỏi cửa miếu một quãng xa, Hạ Huyền mới lạnh lẽo cất tiếng, "Ngươi cố ý chọn nơi này là hy vọng ta niệm tình cũ sao?"

Sư Thanh Huyền đáp, "Không phải, ta không có ý này... Nếu ngươi không thích, chúng ta đi tìm chỗ nào khác tốt hơn nhé."

Hạ Huyền im lặng.

Lão bà kia cầu nguyện khiêm tốn chân thành, hắn cùng Sư Thanh Huyền ngồi sau tượng thần cũng nghe thấu, lại như vừa được nghe một đoạn chú thanh tâm, khiến pháp lực bạo loạn trên người hắn dịu đi rất nhiều. Nhưng tận sâu bên trong thân thể Hạ Huyền lại thấy một chút cảm giác trống rỗng bắt đầu len lỏi ra, khiến tim hắn đập nhanh.

Hắn biết cái gì sẽ tới sau trận bạo loạn này. Trước tiên cần tận lực khắc chế, rồi để Sư Thanh Huyền đưa hắn đến nơi nào vắng vẻ.

Hạ Huyền nhắm mắt lặng đi, tâm niệm khẽ động.

Sư Thanh Huyền sững sờ nhìn Hạ Huyền trước mắt từ một trang nam tử hóa thành một thiếu niên ước chừng mười tuổi, trên gương mặt non nớt đã có vẻ lạnh lùng cau có của sau này, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn còn nét ngây ngô. Hắn dùng giọng điệu không hợp tuổi nói sẵng, "Ngươi dẫn ta lên trấn trên, sau đó thì cút đi, còn để ta gặp lại, đừng trách ta vô tình."

Sư Thanh Huyền nghĩ thầm, bây giờ ngươi nói thế nào thì là thế ấy. Liền cúi người xuống cõng hắn lên lưng.

Người trên lưng vóc dáng vẫn chưa trưởng thành, rõ ràng nhẹ hơn hôm qua rất nhiều, khung xương của một đứa trẻ cũng mềm dẻo như trúc. Hơn nữa, hôm qua lúc y dìu Hạ Huyền vẫn chưa biết đến chuyện thủ cấp nọ, giờ thì đã biết, liền có thể cảm nhận rõ ràng trước ngực áo Hạ Huyền có một vật nhỏ cứng như đá, găm ở trên lưng y, dù có chuyển mình thế nào cũng không tránh được.

Khi y đi ngang qua thần đài, một trận gió lay đổ ngọn nến mà lão bà vừa rồi đã dựng thẳng.

Sư Thanh Huyền thương cho lòng thành của bà, nhưng hiện tại một chút pháp lực y cũng không có. Ngoài việc đưa tay nâng ngọn nến kia dậy, cũng chẳng còn có thể làm được gì.

Y cõng Hạ Huyền trên lưng bước ra cửa, lại cảm thấy trong miếu Địa Sư dường như có một đôi mắt đang nhìn họ chăm chú.

Bùi Minh chẳng lẽ còn chưa đi?

Quay mình lại nhìn, trong miếu không một bóng người. Chỉ có một tòa tượng thần Địa Sư đang mỉm cười, gương mặt so với Hạ Huyền chỉ có ba phần tương tự, yên lặng tọa ở giữa làn gió mát trong miếu.

-tbc-

[1] Lời tác giả: "Lấy người sống làm cọc" chính là đem người ra chôn sống để cúng tế lúc làm cầu. Vì cột sống của người có thể tạo thành "cọc" để hứng lấy kiếp nạn trời đất, cho nên mới đem ra chôn ở đầu cầu. Tui sợ mấy bạn đọc nhát gan thấy ngại, nên giải thích đơn giản tí thôi...

Chương này coi như filler, chương sau sẽ có thịt.

Chú thích (thêm) của dịch giả: "Cọc người sống" mà tác giả nhắc đến còn gọi là "nhân trụ," tiếng Nhật là hitobashira. Như tác giả đã giải thích, đây là tục lệ hiến tế người sống khi bắt đầu thi công những công trình lớn như đập, cầu, thành trì,... coi như vật thế mạng để tránh thiên tai, đặc biệt là những tai họa liên quan đến sông nước. Các bạn có thể tra wiki để đọc thêm ~

"Tá hồn phiên" (cờ tế hồn) trong truyện này hoạt động với nguyên lý tương tự, tuy nhiên không cần chôn sống người mà chỉ cần dùng linh hồn để lập giao ước với quỷ. Đây là một chi tiết khá quan trọng trong truyện, đừng bỏ lỡ nó nha (như mình ban đầu đã bỏ lỡ đó...)

Chương sau có H, khụ, lần đầu dịch hàng nóng, không biết sẽ thế nào đây...