Pháo hoa chiếu sáng Biện Thành như ban ngày, nhưng qua khoảnh khắc phồn hoa, hết thảy lại quy về yên lặng.
Mọi thanh âm đều im lặng, trong y quán Tô Mã trằn trọc, ngoài y quán Bách Lý Kiêu khoanh tay mà đứng, hắn nhìn thoáng qua không trung, sáng lạn tan đi, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trong đêm tối là khói bụi, giống như từng đợt gợn sóng trong Biện Thành, không chỗ nào không có.
Nơi xa có bóng người xuyên dưới ánh trăng, ba bước nhảy đến trước mặt hắn, hắn rũ xuống hàng mi dài, hỏi:
- Tra thế nào?
Hắn giấu thân hình trong bóng đêm, chỉ lộ ra nửa cái cằm trắng nõn, thanh âm như hàn băng lạnh lẽo.
Hắc ảnh kia hơi run rẩy một chút, khàn khàn trả lời:
- Hiện tại Lạc thành đại loạn, sau khi Ngô Nham hậu nhân Luyện Nhận Cốc chết đi, tiếp sau đó là chưởng môn phái Côn Sơn, trưởng lão Đao Cát môn, phó tông chủ Tuyết Ưng tông...... Những người này đều chết vì Huyền Vụ kiếm. Hiện tại toàn bộ giang hồ đều đem đầu mâu chỉ hướng về phía Vô Thượng Phong.
Bách Lý Kiêu nhìn hắn, giống như ngàn quân trọng:
- Phụ...Giáo chủ có phân phó?
Hắc ảnh hơi ngừng lại, thấp giọng nói:
- Giáo chủ nói, những người này là đám ô hợp, không gây nổi sóng gió.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt lại:
- Đã biết, lui đi.
Hắc ảnh kia biến mất trong bóng tối.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu mở mắt, ánh mắt mãnh liệt.
______________________
Tô Mã nằm ở y quán, nhớ lại vừa rồi cùng Bách Lý Kiêu xem pháo hoa, nên trằn trọc khó ngủ.
Lúc pháo hoa nổ tung trong nháy mắt, nàng đưa quỳnh hoa cho hắn. Này có thể tính là trả lời, cũng có thể coi như ám chỉ, để xem Bách Lý Kiêu nghĩ như thế nào.
Nhưng nàng nhớ lại biểu hiện lúc đó, cảm thấy như xen vào vô tình với cố ý, có thể khiến Bách Lý Kiêu xúc động, sẽ không khiến hắn quá mức mâu thuẫn.
Chỉ cần "Tiểu Lê có ý với Bách Lý Kiêu " chuyện này giống một hạt giống ẩn hình du nhập vào trong lòng Bách Lý Kiêu, sớm muộn gì cũng đến một ngày nó mọc rễ nẩy mầm, trưởng thành, là đại thụ che trời.
Nàng mệt mỏi một ngày, thở ra một hơi, vừa định nhắm mắt lại, Thiên Đạo đem cuộc nói chuyện bên ngoài của Bách Lý Kiêu truyền vào tai nàng, cũng nói:
- Cốt truyện đã không thể trì hoãn, mau kịp thời đẩy mạnh kế hoạch.
Tô Mã đột nhiên mở mắt, ngủ không được.
Chuyện ở Lạc thành đã là lửa sém lông mày, sự tình liên quan tới Vô Thượng Phong, Bách Lý Kiêu không thể mặc kệ. Vì vậy trời sáng hắn sẽ đi.
Nàng biết tính tình của Bách Lý Kiêu. Đối phương có thể vì nàng bị bệnh mà lưu lại đã là ngoại lệ, lần này dù nàng có ngã gãy chân, thì hắn cũng không thay đổi kế hoạch.
Nhưng nếu hắn rời đi, nàng công lược thế nào?
Có biện pháp nào có thể không chậm trễ cốt truyện lại có thể lưu lại bên người hắn...
Sáng hôm sau, hai người về tới Khê Thủy thôn. Truy Thiên cùng Trục Địa thấy hai người, vui vẻ hí vang, chạy nhảy đến trước mặt hai người, Truy Thiên thân mật làm nũng với Tô Mã, Tô Mã trấn an vỗ vỗ đầu nó.
Bách Lý Kiêu nắm dây cương của Trục Địa, liếc nhìn Tô Mã một cái.
Tô Mã nhận ra hắn có chuyện muốn nói, vì thế thu liễm ý cười, trầm mặc nhìn hắn.
Nàng biết hắn muốn nói gì. Hai người ở chung chỉ có mấy ngày ngắn ngủn, nàng gần như đã biết rõ tính tình của nam nhân này. Tuy hắn ít nói, nhưng tâm tư rất dễ đoán.
Lúc này không nói thẳng, nhất định có chuyện gì đó khiến hắn do dự, khó mở miệng.
Chuyện có thể khiến hắn do dự, tất nhiên là cáo biệt.
Cáo biệt là chuyện khiến người chua xót mà lại thương cảm, tuy Tô Mã đã đoán được, nhưng vẫn muốn nghe hắn nói. Vì nàng chỉ muốn kéo dài thời khắc này, dù chỉ mỗi lúc mỗi giây.
Bách Lý Kiêu trầm mặc một chút, nói:
- Trong khoảng thời gian này nhận được chiếu cố, cảm kích vô cùng. Chỉ là ta còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu. Nếu Cung thúc tỉnh lại, sẽ có người tới đón hắn. Cảm phiền lo lắng.
Tô Mã gật đầu, hốc mắt phiếm hồng, vẫn cười ôn nhu.
Nàng chỉ chỉ đầu, tỏ vẻ nàng nhớ kỹ. Lại chỉ chỉ ngực hắn, dặn dò hắn thương thế còn chưa lành, phải chú ý thân thể.
Bách Lý Kiêu gật đầu.
Tô Mã nghĩ nghĩ lại kéo kéo y phục của hắn, nói với hắn vì thương thế ngàn vạn lần không thể cảm lạnh, về sau phải tự chiếu cố bản thân...
Nàng múa tay tỏ vẻ dặn hắn từ cơm áo đến thương thế, từ cá nhân đến ngựa, mọi mặt chu đáo. Nói xong, có một giọt nước trong suốt đột nhiên rơi xuống đầu ngón tay.
Hàng mi dài run lên, vội quay đầu đi. Lau vệt nước trên mặt, rồi miễn cưỡng cười với Bách Lý Kiêu. Chỉ là ở dưới ánh sáng mặt, rõ ràng có thể thấy được, tươi cười yếu ớt kia tùy thời rách nát.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, hơi nhíu mi, mở miệng...
- Tiểu Lê a!
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng la khàn khàn của Tào bà bà:
- Các ngươi trở về vừa lúc, lão nhân kia đã tỉnh!
Tỉnh? Cung thúc tỉnh?
Tô Mã cùng Bách Lý Kiêu liếc nhìn nhau, nhanh chóng đi vào nhà của Tào bà bà.
Vọt vào trong phòng, trên giường gỗ, Cung thúc hơi thở phập phồng thoi thóp, nhưng hai mắt mở to. Hai mắt vẩn đυ.c, có vẻ bất an, nhưng lỗ tai nghe thấy tiếng bước chân của Bách Lý Kiêu, thân thể liền thả lỏng.
- Thiếu gia...
Có lẽ hôn mê vài ngày, giọng Cung thúc càng thêm khàn khàn.
Bách Lý Kiêu đút cho hắn một ngụm nước.
Tào bà bà cùng Tô Mã rời khỏi nhà, Tào bà bà nhìn qua kẹt cửa, nhỏ giọng nói:
- Ngươi có nghe thấy không, lão nhân kia gọi hắn là "thiếu gia", hắn thật đúng là công tử phú quý.
Tô Mã dở khóc dở cười, là sao?
Tào bà bà cảm thán chép chép miệng:
- Cũng không biết trong nhà xảy ra biến cố gì, tuổi còn trẻ phải cùng một lão bộc lưu lạc giang hồ, cũng không dễ dàng.
Tô Mã bất lực trước lối suy nghĩ của Tào bà bà. Nàng hơi mỉm cười, nhìn bài trí trong phòng, phát hiện đồ vật trong phòng đã chỉnh tề hơn rất nhiều, lớn lớn bé bé bình bình đều bị bao lại bên nhau, có thể chở đi.
Nàng cả kinh, hỏi Tào bà bà đây là vì sao?
Tào bà bà khẽ hiện lên một tia thương cảm, kéo tay Tô Mã, ngón tay khô khốc vỗ vỗ:
- Tiểu Lê, mấy ngày nay ngươi ở Biện Thành chữa bệnh, ta không có cơ hội nói với ngươi...
Nói xong, Tào bà bà nhấp môi khô quắt, nhìn về phía Tô Mã ánh mắt mang theo không nỡ:
- Nữ nhi của ta thấy ta sống một mình, sợ ta xảy ra chuyện, vì thế quyết định đón ta về ở cùng, chiều nay sẽ có người tới...
Tô Mã:
- ...
Một buổi sáng đi mất hai người thân cận, Tô Mã có chút không chịu nổi, nàng cúi đầu, hốc mắt đỏ lên.
Đôi mắt Tào bà bà cũng ngấn lệ lập loè, trấn an vỗ vỗ:
- Hài tử ngoan, đừng khóc. Không phải ta không trở lại. Căn nhà gỗ kia ngươi hãy ở đi. Muốn ở bao lâu cũng được.
Nói xong, Tào bà bà quay đầu nhìn cửa phòng, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng:
- Tuy lão bộc của Bạch Tiêu đã tỉnh. Nhưng với thương thế của bọn họ có lẽ sẽ lưu lại mấy ngày. Ngươi nắm chặt cơ hội, đừng để hắn thoát!
Tô Mã có chút mê mang nhìn Tào bà bà. Tào bà bà hận sắt không thành thép mà nhìn nàng:
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi vẫn không hiểu ý của ta sao? Tuy Bạch Tiêu là người ít nói, thân thế không rõ, nhưng ta có thể nhìn ra hắn là người thành thật, nếu thật tâm ái mộ ai nhất định sẽ toàn tâm toàn ý. Hiện tại xem ra có lẽ hắn sinh trong phú quý, võ công cũng không kém. Nếu ngươi hứa gả cho hắn cũng không sai. Về sau ở cùng hắn, cơ hội nhất định phải bắt lấy.
Tô Mã đỏ mặt, lại không biết nghĩ tới cái gì, ý cười phai nhạt, thần sắc có chút hoảng hốt.
Tào bà bà cho rằng nàng đang lo lắng về Bách Lý Kiêu, vì thế nhẹ giọng an ủi:
- Nếu ngươi cảm thấy không yên tâm phó thác cho hắn, thì thôi. Dù sao thiên hạ này có rất nhiều nam nhân tốt. Nhưng ta lo lắng cho ngươi một mình ở trong thôn, không ai chiếu cố.
Nói xong, Tào bà bà lại nghẹn ngào.
Tô Mã thở dài một hơi, nàng an ủi Tào bà bà, rồi nhìn về phía cửa gỗ ngăn cách nàng cùng Bách Lý Kiêu, muốn nói gì đó cuối cùng lại nuốt xuống.
Sau một lúc lâu, đợi Tào bà bà ổn định cảm xúc, nàng hơi mỉm cười, tỏ vẻ có Bạch Tiêu ở đây không cần lo lắng.
Cung thúc tuổi tác đã lớn, tuy tỉnh được một lát nhưng rất nhanh mệt mỏi cần tĩnh dưỡng. Bách Lý Kiêu mở cửa, nhìn hai người đỏ bừng hốc mắt, có chút kinh ngạc.
Nhưng hắn tính tình lãnh đạm, vô tâm hỏi nhiều, chỉ nói:
- Bà bà, đa tạ người chiếu cố Cung thúc. Hiện giờ Cung thúc đã tỉnh, về sau không cần phiền tới người.
Tào bà bà còn đắm chìm trong ly biệt thương cảm, nên không nghe ra Bách Lý Kiêu ẩn ý cáo biệt, Tào bà bà vẫy vẫy tay:
- Các ngươi trò chuyện đi, ta đi thu thập đồ vật trong phòng.
Tào bà bà đi rồi, Tô Mã hỏi Bách Lí Kiêu Cung thúc thế nào, Bách Lí Kiêu nói:
- Tình hình tạm ổn, chỉ là không tiện hoạt động, ta sẽ phái người tới đón sau.
Tô Mã suy nghĩ, nói với Bách Lý Kiêu, nếu Cung thúc đã tỉnh, không cần ở lại nhà của Tào bà bà nữa, sẽ không tiện. Hay là mang về căn nhà gỗ, để nàng có thể tận tâm chiếu cố.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, nói:
- Làm phiền.
Hai người đem Cung thúc về căn nhà gỗ, cũng không biết Bách Lý Kiêu dùng phương pháp gì, chỉ chốc lát có một người đánh xe ngựa đến đây. Tô Mã trốn ở trong phòng nhìn lén, nhìn người nọ cung cung kính kính với Bách Lý Kiêu, tuy mặc một thân áo xám, lại có cảm giác có một cổ sát khí.
Nàng nhìn như vậy, thủ hạ kia gϊếŧ người vô số, sao có thể không cảm giác được. Hắn quay đầu nhìn vào trong phòng. Bách Lý Kiêu cũng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Mã rụt đầu về.
Hắn nhìn một lúc, rồi phất phất tay ý bảo thủ hạ không cần để ý.
Thuộc hạ gật đầu. Chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sao có thể không để ý. Hắn nhớ, nữ nhân có thể khiến thiếu chủ thân cận trừ nhũ mẫu ở Vô Thượng Phong ra thì không còn ai khác, nữ nhân trong căn nhà gỗ này là ai, lại có thể khiến thiếu chủ buông bỏ phòng bị, lại còn có chút dao động?
Chẳng lẽ thiếu chủ đã thông suốt, chơi trò kim ốc tàng kiều?
Nghĩ đến đây, thuộc hạ hơi co rúm lại.
Bách Lý Kiêu không biết thuộc hạ đang nghĩ thầm, hắn cẩn thận đặt Cung thúc vào xe ngựa, dặn thuộc hạ đi đường cẩn thận, phải đưa đến Vô Thượng Phong, phải tìm được đại phu trị liệu tốt nhất.
Thuộc hạ hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng.
Ngay lúc xe ngựa sắp xuất phát, một thân ảnh hoàng y từ trong phòng khập khiễng chạy ra, Tô Mã cầm một bao đồ vật, thở hồng hộc đưa cho Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu không tiếp, nàng thở dài một tiếng vòng qua hắn trực tiếp vào xe ngựa.
Thuộc hạ cả kinh, theo bản năng muốn ngăn nàng lại.
Bách Lý Kiêu hơi lệch tầm mắt, thuộc hạ run lập cập, lập tức thu hồi tay.
Tô Mã vào xe ngựa đem bao bố mở ra, bên trong có rất nhiều điểm tâm cùng một túi nước. Nàng đem đồ vật đặt ở bên cạnh, từ trong lòng móc ra một túi thơm an thần, nhét dưới gối của Cung thúc.
Trong xe hương khí tràn ngập.
Một lát sau, Cung thúc thả lỏng chân mày đang nhíu chặt.
Nàng thở phào một hơi, hơi mỉm cười.
Ngoài xe gió núi phất qua, Bách Lý Kiêu nhìn màu xanh lá mạ cùng vàng nhạt, hàng mi hơi rũ, có ánh sáng nhạt hiện lên.
Tô Mã bước xuống xe, thuộc hạ vừa kinh ngạc cảm thán lại vừa ngẩn ngơ.
Nhìn kỹ nữ nhân này mặt mày tú lệ, khí chất ôn nhu, làm việc cũng tinh tế, tươi cười như gió nhẹ quất vào mặt, khiến người khác muốn thân cận, trách không được thiếu chủ bị luân hãm.
Tô Mã đưa cho thuộc hạ một túi nước, ý bảo “Xa phu” cẩn thận mà đi. Xa phu nhìn Bách Lý Kiêu một cái, rồi quất roi ngựa, chậm rãi rời đi.
Tô Mã nhìn Bách Lý Kiêu đang đứng đối diện, Bách Lý Kiêu nhìn nàng, nói:
- Đa tạ lo lắng.
Tô Mã cười, tỏ vẻ này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Không biết khi nào, hai người bắt đầu trầm mặc không lên tiếng.
Bách Lý Kiêu thật sự phải đi.
Tô Mã chỉ chỉ sắc trời, muốn hắn mau chóng xuất phát.
Bách Lý Kiêu gật đầu, hắn cưỡi Truy Thiên, đi theo sau là Trục Địa. Khẽ nhìn Tô Mã một cái.
Hai con ngựa quấn lấy Tô Mã, hí vang rất nhiều lần rồi mới lưu luyến rời đi.
Tiếng roi ngựa vang lên, Bách Lý Kiêu rời khỏi ngọn núi này, không quay đầu lại.
Tô Mã vẫn mỉm cười, trầm mặc nhìn chăm chú bóng dáng của hắn. Cho đến khi biến thành chấm đen, rồi đến lúc biến mất không thấy.
___________________________
Bách Lý Kiêu quất roi thúc ngựa, chỉ chốc lát sắp ra khỏi núi. Vừa vặn nhìn thấy phía trước có một chiếc bò kéo đầy hàng hóa, trên xe là lão thái thái, không phải Tào bà bà thì là ai?
Bách Lý Kiêu kéo dây cương:
- Bà bà.
Tuy luôn phòng bị người khác, nhưng đối với Tào bà bà vẫn có kính trọng. Cho dù chuyện có gấp cũng sẽ không quên tiếp đón.
Tào bà bà không thấy tay nải trên người hắn, đương nhiên sẽ không nghĩ là hắn phải rời đi, chỉ cho rằng hắn muốn đi Biện Thành, vì thế vỗ vỗ xa phu kêu dừng xe lại, rồi gân cổ lên hỏi:
- Bạch Tiêu a, lại đi Biện Thành à?
Bách Lý Kiêu vừa định trả lời, Tào bà bà run run rẩy rẩy bước xuống xe, Bách Lý Kiêu xuống ngựa nghe Tào bà bà nói chuyện:
- Nếu gặp cũng vừa lúc. Ta còn có chuyện muốn dặn ngươi.
Bách Lý Kiêu nói:
- Mời nói.
Tào bà bà hơi nhíu mày:
- Ngươi phải đối xử tốt với Tiểu Lê một chút, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trong thôn này mấy người kia không biết lý, nếu bọn họ lại tác quái như lần trước, ngươi cứ đuổi đánh bọn họ đi là được! Nếu thật sự ở không được, ngươi hãy mang nàng đi đi, nàng tính tình như vậy, luôn chịu khi dễ! Ta không thể ở bên cạnh, ta đành giao nàng cho ngươi, ngươi phải để tâm.
Bách Lý Kiêu nghe ra dị thường, hắn lướt nhìn xe bò đang chở hành lý rách nát:
- Bà bà chuyển nhà?
Tào bà bà mở to mắt:
- Ngươi không biết? Tiểu Lê không nói với ngươi sao? Vừa nãy rõ ràng ta đã nói với nàng, chẳng lẽ ta nhớ lầm?
Bách Lý Kiêu im lặng không nói.
Tào bà bà nhíu chặt mày:
- Không đúng a, ta nhớ lúc ngươi ở cùng lão bộc kia, ta đã nói với nàng…
Bách Lý Kiêu mày chợt tắt, lắc đầu nói:
- Nàng chưa từng nói.
Tào bà bà cũng không nghĩ quá nhiều:
- Nha đầu này trí nhớ lại không bằng lão bà ta.
Nói xong, Tào bà bà nhìn sắc trời, rồi vội dặn dò Bách Lý Kiêu vài câu:
- Lúc ngươi ra cửa phải đi nhanh về nhanh, Tiểu Lê một mình ở trong thôn rất nguy hiểm...
Gió núi gào thét, hai con ngựa lo âu đá đạp chân.
Từ lúc Tào bà bà lải nhải, hắn vẫn luôn nhấp môi mỏng. Hơi nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian không còn sớm, xa phu thúc giục, Tào bà bà lưu luyến chia tay với hắn, rồi ngồi trên xe ngựa lung lay đi con đường khác.
Từ biệt Tào bà bà xong, hắn thoáng nhìn sắc trời, rồi tiếp tục lên đường.
Một lát sau, hắn đến trước huyền nhai, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cùng vách đá vẫn chưa khô vết máu, đột nhiên lôi kéo dây cương.
Rõ ràng sự cố chỉ mới phát sinh có mấy ngày, hắn lại cảm thấy đó là chuyện rất lâu trước kia. Nơi xa thời tiết âm trầm, mây đen áp đỉnh. Hắn nhíu mày, nghĩ đến tối hôm đó cũng là một trận mưa to, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thất bại cùng lạnh băng.
Có một thân ảnh hoàng sa bung dù đi đến...
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng chuông bạc, như từ sơn thôn, xuyên qua hẻm núi sâu thẳm, một đường đi vào tai hắn.
Hắn híp mắt. Đột nhiên quay đầu ngựa lại.