Hàn Lâm bị lời nói của Trác Hạo Hi khiến mặt lúc đỏ, lúc trắng, nắm chặt nắm tay, khinh thường nói: "Cậu nói nhiều như vậy làm gì, cậu cũng không phải là không ăn được nho thì nói nho xanh sao? Cẩn Hiền học trưởng anh ấy sẽ không thích cậu, cậu đừng mơ tưởng sẽ được học trưởng ưu ái nữa."
Trác Hạo Hi sờ lên cằm, ảo não nghĩ, thì ra cậu nói lâu như vậy cũng chỉ vô ích.
Trác Hạo Hi đau đầu vỗ vỗ trán, không thể làm gì khác hơn nói: "Nếu Hàn tiên sinh tự tin như vậy, thì cần gì phải tới tìm tôi? Dạo này tôi bề bộn nhiều việc, bây giờ tôi cũng không có rảnh rỗi như Hàn thiếu gia, Ninh Viễn nhà tôi còn đang chờ tôi thân mật với anh ấy, nếu không có việc gì thì tôi đi học."
"Cậu đừng đi." Hàn Lâm chặn đường Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hàn Lâm, "Hàn thiếu gia, cậu có rảnh tìm tôi gây phiền phức, còn không bằng đi bồi Mộc Cẩn Hiền cho tốt, cũng giúp hắn bớt rảnh rỗi, cả ngày gieo họa cho người khác."
Trác Hạo Hi hất cằm lên, cười ưu nhã với Hàn Lâm một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Hàn Lâm nhìn theo bóng lưng Trác Hạo Hi, căm giận dậm chân.
Thời điểm Trác Hạo Hi đi đến phòng học, cách thời gian lên lớp còn có hai phút, Trác Hạo Hi vỗ vỗ ngực, cũng may, cũng may, mình tới kịp, nếu còn nói chuyện với hai tên tai họa kia, nhất định là đến trễ.
"Bộ trưởng." Từ Kiến khoan thai ngồi ở bên cạnh Trác Hạo Hi.
"Sao cậu lại ở đây a?!" Trác Hạo Hi giật nảy mình.
Từ Kiến chớp chớp mắt, "Bộ trưởng, tiết này tôi cũng có chọn, đương nhiên là phải ở đây, mà tiết này chính là tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái, nên không dám trốn a!"
Trác Hạo Hi vỗ vỗ ngực, cũng may, cũng may, còn kịp thời chạy tới, cái bà già đáng chết kia, ngày nào cũng điểm danh.
"Bộ trưởng, nhìn mặt cậu ửng hồng như vậy, có phải lúc nãy gặp được hồng nhan tri kỷ hay không?" Từ Kiến hỏi.
Trác Hạo Hi vuốt vuốt mặt, mặt ửng hồng, là chạy đến lớp học muốn không kịp, nên thở gấp có được không?
"Hồng nhan tri kỷ thì không gặp, lam nhan tri kỷ thì có một tên." Trác Hạo Hi lầm bầm nói.
Từ Kiến ha ha cười cười, "Bộ trưởng, cậu như vậy thì Trịnh Hiểu Hiểu phải làm sao bây giờ a!"
Trác Hạo Hi thở dài, "Tôi cũng không biết a! Bất quá, có lẽ cô ấy sẽ chướng mắt tôi đi."
Dựa vào quan sát của cậu, cậu phát hiện mình đoán chừng là thẳng không được, nhưng Trịnh Hiểu Hiểu là hoa khôi của trường a! Chắc sẽ cảm thấy cậu chướng mắt đi.
Trác Hạo Hi vuốt vuốt tóc, hình như cậu gần đây rất được hoan nghênh a, nhưng được hoan nghênh như vậy, cũng sẽ có phiền toái.
Trác Hạo Hi xách theo một túi nước trái cây, đi đến nhà trọ của Mạc Ninh Viễn, Trác Hạo Hi ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Minh Dịch đứng ở ngoài hành lang, oan gia ngõ hẹp, những lời này đúng là một chút cũng không sai.
Giang Minh Dịch quay đầu, trên mặt trải rộng mây đen, "Cậu ở đây làm gì?"
Trác Hạo Hi quẫn bách cười cười, Mạc Ninh Viễn nói tắm rửa sạch sẽ, cởi sạch quần áo nằm ở trên giường chờ cậu, lời này có thể nói với Giang Minh Dịch sao?
"Tôi đến thăm Ninh Viễn." Trác Hạo Hi dè dặt nói.
Giang Minh Dịch nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Ninh Viễn cần nghỉ ngơi, không muốn gặp ai, nên cậu đi đi."
Ha, Giang Minh Dịch từ khi nào trở thành Ninh Viễn mà ở đây phát ngôn, "Giang tiên sinh, chỉ sợ không được, Ninh Viễn nói, y ngủ không được, muốn tôi tới chỗ y kìa" Trác Hạo Hi vô tội nói.
Ánh mắt Giang Minh Dịch sững sờ nhìn Trác Hạo Hi, toàn thân tản ra áp suất thấp, đột nhiên Trác Hạo Hi cảm giác có chút lạnh, có điều, Trác thiếu gia kiên quyết không thể vì thế lực ác mà cúi đầu, thà bị gãy chứ không được cong.
Mạc Ninh Viễn mở cửa, thấy Giang Minh Dịch đứng song song với Trác Hạo Hi, liền đi về phía Trác Hạo Hi, kéo tay Trác Hạo Hi nói: "Tại sao lại đợi ở ngoài cửa? Anh chờ em rất lâu, còn tưởng rằng em sẽ không tới."
Trác Hạo Hi nắm lại tay Mạc Ninh Viễn, "Em đã hứa với anh, sao lại nuốt lời được."
Mạc Ninh Viễn gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Ừm, Hạo Hi không như người nào đó có thói quen thích thả bồ câu với người khác."
Trong lòng Giang Minh Dịch khẽ giật mình, Hạo Hi hiểu là y đang chỉ gà mắng chó, "Ninh Viễn, em tới thăm anh."
Mạc Ninh Viễn quay đầu, nhìn Giang Minh Dịch xin lỗi cười cười, "Thật không tiện, tôi muốn ở một mình với Hạo Hi, xin ngài đến hôm khác được không?"
Giang Minh Dịch: ". . ."