Trác Hạo Hi ợ một cái, "Không cần, tôi vừa mới ăn xong."
Mộc Cẩn Hiền mặt u ám âm trầm, Trác Hạo Hi vô tội nháy mắt, chị gái thân yêu của cậu, gây phiền toái lớn như vậy, lại cứ thế mà chạy trốn, bây giờ cậu nên làm gì mới tốt đây.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi thật sâu, thật sâu, hai tay Trác Hạo Hi hướng cái bàn phía sau chống đỡ, hai mắt mở thật to nhìn Mộc Cẩn Hiền.
Không muốn cứ như vậy nhìn cậu a! Cậu làm sao biết được, cậu làm sao biết Trác Phi Dương đối với Mộc Cẩn Hiền oán niệm sâu như thế, đến gạch chéo tên Mộc Cẩn Hiền, cư nhiên lại lớn và đỏ như vậy.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, Trác Hạo Hi có chút lúng túng kéo ra khóe miệng, cậu xưa nay không biết, hóa ra Mộc Cẩn Hiền cũng có thể chăm chú nhìn cậu như thế, không chừng bên trong cặp mắt kia lộ ra mấy phần giảo hoạt, thoạt nhìn thật thâm tình, tình cảm rả rích.
Nếu là cậu lúc trước, nói không chừng sẽ hưng phấn ngủ không ngon giấc, nhưng là cậu hiện tại, đoán chừng cũng ngủ không yên, bất quá, không phải hưng phấn, mà là bị hù.
Trác Hạo Hi vuốt cái trán, Mộc Cẩn Hiền tại sao lại nhìn cậu như vậy, cậu sẽ gặp ác mộng a.
Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, có chút buồn cười nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, cậu làm sao đột nhiên muốn cùng tôi chia tay, di tình biệt luyến sao? Nghĩ không ra Hạo Hi là như thế, tình cảm của cậu thật phong phú, " Mộc Cẩn Hiền vừa nói , vừa đem bánh gatô nón xanh đâm lên liểng xiểng, cũng không biết Trác Phi Dương có phải cố ý hay không, mà ba chữ Mộc Cẩn Hiền này, như thế nào lại như có mùi máu tươi chảy đầm đìa.
"Hôm nay ánh nắng không tệ." Trác Hạo Hi chỉ chỉ bầu trời bên ngoài nói.
Mộc Cẩn Hiền lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên, Mộc Cẩn Hiền cười lên, có chút hồn xiêu phách lạc, trong con ngươi có chút tà mị, cùng với gương mặt anh tuấn đến cực hạn, nếu hắn cười tuyệt đối có thể làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn người như là Trác Hạo Hi đã từng ngớ ngẩn.
"Hạo Hi, cậu nói sang chuyện khác sao?" Mộc Cẩn Hiền từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Trác Hạo Hi thật muốn có thể hét lớn một tiếng, anh vượt quá giới hạn thì không cho tôi nɠɵạı ŧìиɧ, anh đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn sao? Nhưng Trác Hạo Hi cân nhắc một chút, cậu vẫn chưa biết được vượt quá giới hạn đối phương, tùy tiện kéo một cái gì xuống nước, như vậy cũng có chút không tử tế.
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn Mộc Cẩn Hiền, sau đó lắc đầu, "Tôi không phải nói sang chuyện khác, mà là nói đáp án cho anh, Cẩn Hiền học trưởng, anh thấy sao? Ánh nắng rất xán lạn, vì anh, tôi phát hiện tôi bỏ qua rất nhiều phong cảnh dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tôi trước kia theo đuổi anh..." Cũng hẳn là tôi nên bỏ rơi anh trước, "Cũng hẳn là nên để tôi kết thúc, Mộc học trưởng, tôi luôn quấn lấy anh, chắc hẳn tạo rất nhiều phiền phức cho anh, tôi cảm thấy thật có lỗi."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi thật sâu, "Hạo Hi, tôi phát hiện, tôi chưa từng hiểu cậu, tôi cho là tôi không buông tay, chắc chắn cậu sẽ không buông tay."
Trác Hạo Hi cúi đầu cười, kiếp trước cậu cuồng dại, là người cũng nhìn ra được, Trác Hạo Hi có chút thở dài, cậu cho rằng, tình cảm cậu đối với Mộc Cẩn Hiền, chính là toàn trái đất, bây giờ lại phát hiện, nguyên lai trái đất rất lớn, cậu không phải mặt trăng, Mộc Cẩn Hiền không phải Địa Cầu, mặt trăng bởi vì lực hút phải di chuyển vây quanh Địa Cầu, cậu lại không nhất định phải vây quanh Mộc Cẩn Hiền, nếu như mặt trăng có tư tưởng, nó cũng không nhất định nguyện ý di chuyển vây quanh Địa Cầu.
"Mộc học trưởng, người cuối cùng cũng sẽ thay đổi, mà tôi bất quá chỉ là thức thời thay đổi." Trác Hạo Hi ngẩng đầu, bên trong đôi mắt lộ ra phong mang nhàn nhạt, yêu hèn mọn, người cũng hèn mọn, Trác gia không thể so với Mộc gia, cậu không cần thiết đối Mộc Cẩn Hiền khúm núm đến nỗi Mộc Cẩn Hiền về sau có thể lên như diều gặp gió, đây cũng là đến lúc đó rồi nói sau.
"Hạo Hi, đây là phương thức cậu hấp dẫn của tôi sao?" Mộc Cẩn Hiền quay đầu, hỏi.
Trác Hạo Hi đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Mộc Cẩn Hiền, "Tôi có thể nói, Mộc học trưởng, xin anh đừng quá tự luyến sao?"
Con mắt Mộc Cẩn Hiền bỗng nhiên co rụt lại, trong con mắt phát ra lãnh quang.
"Hạo Hi, nghe nói, em đem con thỏ Mộc Cẩn Hiền kia vứt bỏ? Nghĩ không ra, Hạo Hi cũng có lúc tiêu sái như vậy" người chưa tới, mà tiếng đã tới trước, một đường như là tiếng vang hồng chung đại lữ từ cổng truyền vào, Trác Hạo Hi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.