Lật Hạ quay người bình tĩnh nhìn Phó Hâm Nhân. Trong trí nhớ, Lật Hạ chưa bao giờ thấy ông ta chật vật như vậy, trừ một lần vào mười năm trước, vào lúc bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Khi đó, nhìn ông ta bỏ hết mọi tôn nghiêm quỳ xuống đất cầu xin mẹ tha thứ khiến cho tiểu Lật Hạ nghĩ là do ông ta luyến tiếc gia đình, nhưng không ngờ thứ ông ta luyến tiếc chỉ là lợi ích.
Từ sau thời điểm đó, ông ta liền luôn luôn quần áo chỉnh tề, khí thế đường đường. Xem ra hôm nay bị mấy người phụ nữ phát điên quây lại đánh đến mức không ra hình người này cũng là lần đầu được trải nghiệm.
Nghĩ như vậy, Lật Hạ liền cười đến sảng khoái: "Ba, bình thường ở trước mặt người khác ba luôn là một người đàn ông nho nhã lịch sự, giờ nhìn ba chật vật như vậy, thật đúng là vô cùng thú vị!"
Phó Hâm Nhân đương nhiên hiện tại bản thân đang là cái dạng gì, Lật Hạ lại còn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khiến ông ra càng giận: "Tao bảo mày cút đi cơ mà!!"
Lật Hạ không để ý, cười khanh khách tiến lên, đến trước bàn làm việc, từ trong tập hồ sơ rút ra một phần văn kiện đưa cho ông ta: "Ba à, ba đã ghét con như vậy thì đóng dấu kí tên đi! Kí xong con liền lập tức biến mất. Mắt không thấy, tâm không phiền a."
Lời này không biết đang ám chỉ ai.
Phó Hâm Nhân sắc mặt vô cùng kém nhìn lướt qua, ngoại trừ văn bản chuyển nhượng cổ phần còn có cả chuyển quyền kinh doanh.
"Lật Hạ, mày đang giở trò gì vậy? Định cháy nhà hôi của? Mày cho rằng cái nhà này nháo đến như này thì tao sẽ từ bỏ việc tin tưởng bọn họ mà đi tin mày sao?" Trên trán Phó Hâm Nhân nảy lên mấy sợi gân xanh, "Mày cứ mơ đi!!"
Lật Hạ mỉm cười nhìn ông ta, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, một câu nói này của ông ta lại khiến lòng cô lạnh thêm vài phần: "Ba à, ba đừng có tự mình đa tình. Hôm này con đến đây không phải muốn lấy lòng ba, cũng không phải để chứng minh con vẫn là một thành viên của cái nhà này. Ngược lại, hôm nay con đến đây để cùng ba vạch rõ giới hạn đây."
Lật Hạ gõ gõ ngón tay lên trang giấy: "Điều ba quan tâm nhất quả nhiên là tài sản, còn không có nhìn kĩ à. Ba nhìn lại xem, ở chỗ này này..." cô đẩy tờ giấy đến trước mặt ông ta: "Còn có văn bản đoạn tuyệt quan hệ cha con nữa!"
Phó Hâm Nhân tự mình làm mất mặt mình, tự trát vàng lên mặt, kí tên ào ào vài cái thật nhanh lên tờ giấy kia đưa cho cô: "Kí rồi đấy, mày có thể đi được rồi."
Tuy tốc độ kí tên cũng nhanh như Lật Hạ dự đoán nhưng vẫn khiến cô có chút hoảng hốt, nhìn chữ kí giấy giấy trắng mực đen của Phó Hâm Nhân, thoáng thất thần.
Phó Hâm Nhân nhìn ánh mắt cô thoáng cái trở nên an tĩnh, lại nghĩ cô đang hối hận, liền được một tấc lại muốn tiến một bước muốn phát lửa giận, còn tự cho mình là đứng ở vị trí cao thượng mà nói: "Đây đều là lỗi của cô. Nếu hôm nay cô không làm ra chuyện bất hiếu như vậy thì tôi cũng không đến mức phải đối xử ngoan độc như thế với cô. Lật Hạ, cô vẫn còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cô không nên châm ngòi mối quan hệ giữa người trong nhà như vậy. Là tôi không có dạy dỗ cô tử tế, đứa con gái này, tôi xem như không có! Từ nay về sau, Phó Hâm Nhân tôi.... sẽ không bao giờ thừa nhận cô nữa!"
Ông ta nghĩ lúc nãy Lật Hạ đe dọa mình như vậy, hiện giờ đến lượt ông ta nói ra mấy lời cay độc, Lật Hạ chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, rồi xé nát thư đoạn tuyệt quan hệ này.
Nhưng Lật Hạ lại vô cùng im lặng nhẫn nại nghe ông ta nói hết, khóe môi cong cong vẻ không quan tâm, sau đó lại thật cẩn thận bỏ lá thư kia vào tập hồ sơ. Vừa nãy xuất thân chính là cô đang mải suy nghĩ nên lợi dụng tối đa tờ giấy này như thế nào: "Ừm, vừa vặn tôi cũng nghĩ người làm ba như ông thật đúng là vô trách nhiệm, cho nên, tôi cũng không muốn nhận ông nữa." Lật Hạ nâng mắt, cười đến lạ lùng: "Trên thế giới này có rất nhiều người ba khác nhau: có người vừa khoan dung vừa ôn nhu, khiến con gái mình cảm thấy kiêu ngạo và tự tin, có người lại thâm trầm dũng cảm, dạy ra một người con gái ẩn nhẫn, quyết đoán, lại có người nghiêm khắc cứng rắn, con gái của họ chắc chắn rất quy củ, hiểu chuyện. Nhưng cũng có những người ba tham lam, ích kỉ, lười biếng, vô dụng, bất công, vô tình, tự ti lại thích bạo lực, người ba như vậy hoàn toàn không phải là một ngọn núi vững chắc làm chỗ dựa cho con gái, mà họ chỉ là một gánh nặng mà thôi."
Trên mặt Lật Hạ lạnh lùng không biểu cảm, thâm tâm lại vẫn mơ hồ nhớ trước đây mình vẫn còn cưỡi trên vai ông ta, nghĩ đó là nơi vững chắc nhất, an toàn nhất. Không ngờ.....
Nụ cười của cô liền có chút mệt mỏi: "Từ khi ông đem Phó Ức Lam nói là con của họ hàng xa về nhà, ông đã sớm không coi mẹ là người thân, coi tôi và Lật Thu là con gái ông rồi. Cái gì tốt đẹp nhất cũng đều cho cô ta, mỗi lần cãi nhau cũng đều đánh tôi trước. Ông làm ba mà còn bất công đến như vậy lại còn dám lấy lễ nghĩa hiếu thuận ra để dạy bảo tôi ư? Phó tiên sinh, ông thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ông có tư cách đó sao?"
Một câu "Phó tiên sinh" khiến cho Phó Hâm Nhân sợ run người, vừa áy náy, lại vừa phẫn nộ. Lời nói này của Lật Hạ khiến ông ta không hề nghi ngờ rằng hình tượng người cha của ông ta trong lòng cô đã sớm sụp đổ cả rồi.
Lật Hạ nói xong, còn bồi thêm một câu: "Sinh tôi nuôi tôi đều là mẹ, cùng ông không có nửa điểm quan hệ gì cả."
"Không có ư?" Phó Hâm Nhân mặt đỏ bừng: "Đây là điều mà bà ta dạy cô sao? Lật Hạ, cô ngày nào cũng muốn tôi phải cảm thấy có lỗi với mẹ cô, xin lỗi mẹ cô, nhưng cô có biết bà ta vẫn luôn đứng ở trên cao mà nhìn xuống, không cho tôi dù chỉ một chút tôn nghiêm hay mặt mũi nào, cô nói xem tôi sao có thể ngẩng đầu lên được chứ? Cô ngày ngày nói dì hai cô là tiểu tam, nhưng nếu mẹ cô tốt như vậy thì người khác có cơ hội xen vào sao?"
Lật Hạ cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn, trào phúng ngược lại: "Chính ông không có năng lực, phải dựa vào phụ nữ để trèo lên cao, bây giờ lại chê họ ở vị trí quá cao? Là người sao có thể lật lọng đến trình độ này chứ? A, ông ở bên ngoài.... thật cmn là sai? Là mẹ tôi đã sai, ông ngẫm lại xem, năm đó ông quỳ trước cửa nhà cầu xin mẹ tôi là quỳ xuống vì cái gì? Còn không phải vì vinh hoa phú quý sao?"
"Lam Ngọc chấp nhận hèn mọn làm vợ lẽ của ông còn chưa cho ông đủ mặt mũi sao? Lại còn chui ra một vị tiểu tứ? Mà vị tiểu tứ này lại con là em vợ mình? Tôi cũng thấy xấu hổ thay ông đấy! Nhưng hình như có người lại cảm thấy rất vui vẻ a. Thích bà ta đến vậy sao, xem ra Lam Hân thật đúng là cho ông rất nhiều tôn nghiêm với mặt mũi nha. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy ông giống như là được bà ta bao nuôi vậy nhỉ?"
"Lại nói, ít nhất tôi cũng sống tự lập, còn ông đã bao giờ có ý tự lập chưa? Từ trước đến nay, có việc gì của ông là hoàn toàn dựa vào bản thân không? Có bao giờ ông tự kiểm điểm lại bản thân chưa? Cứ có việc là liền đổ hết trách nhiệm lên người phụ nữ, ông khiến tôi cảm thấy ghê tởm!"
Cô thế mà lại dám nói ra những lời ngỗ nghịch như vậy?
Phó Hâm Nhân thiếu chút nữa thì lên cơn đau tim, vỗ mạnh lên bàn, tiếng vang khiến cho người ta run sợ, mà ống bút trên bàn cũng theo đó mà run lên. Tay ông ta, trái tim ông ta đều đau, nhưng Lật Hạ vẫn bất vi sở động, thậm chí nửa phần kinh hách cũng không có: "Phó tiên sinh, nếu ông chỉ còn dù là nửa phần lương tâm hay liêm sỉ, thì làm ơn hãy trả lại nhà, cổ phần và quyền kinh doanh công ty cho tôi."
Ông ta vốn đã đuối lý, lại thấy Lật Hạ vẫn bất động như cũ, khí thế kia sau một cái đập tay xuống bàn thì liền hoàn toàn biến mất, không nói nên lời.
Lật Hạ khinh thường nhìn ông ta, trong lòng càng ngày càng cảm thấy chán ghét, ngữ điệu cũng không còn kiên nhẫn nữa mà ngày một lạnh đi: "Phó tiên sinh, ông hẳn nên biết, mấy thứ này nếu không trả lại tôi thì tôi sẽ không dễ dàng thu tay lại như vậy chứ. Để tôi ở bên cạnh là một chuyện rất nguy hiểm đấy. Dù sao trước sau gì thì qua tối nay ông cũng sẽ nhất định kí tên nên tôi cũng sẽ không đóng kịch nữa, để tôi nói hết một lượt cho ông nghe nhé."
"Lúc Phó Ức Lam nhảy, nhạc là do tôi đổi, đoạn phim trong di động Phó Tư Lam cũng là do tôi gửi bởi tôi đoán chắc rằng Phó Ức Lam sau khi biết sẽ tự hủy đi. Ở trường, đổ đồ uống lên đầu Phó Ức Lam đúng là tôi, nói Lam Ngọc là tiểu tam cũng là tôi khơi mào trước, mà Phó Ức Lam bị Liễu Phi Phi đánh cũng nằm trong dự tính của tôi. Tôi vốn suy nghĩ hai phương án, một là trực tiếp đá ghế của cô ta, hai là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta một chút để cô ta tự đi đá ghế của mình, kết quả đều như nhau. Còn có, đoạn phim mấy người bị Liễu Phi Phi nhục mạ cũng là tôi đăng, mà mấy bình luận trên mạng cũng là tôi mua chuộc, còn về bài đăng phân tích của một kĩ thuật viên kia là do tôi tự viết. Bắt gian cũng nằm trong kế hoạch của tôi."
"Phó tiên sinh, nếu tôi là ông, tôi sẽ không ôm khư khư bên mình cái quả bom nổ chậm này đâu, tôi sẽ chọn thoải mái kí tê, xong xuôi mọi việc cũng kết thúc."
Phó Hâm Nhân kinh ngạc nghe cô nói một tràng dài, tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, hai má đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ về phía cô nửa ngày không thốt nổi một câu: "Mày..... mày......."
Ông ta nộ hỏa công tâm, bất chấp vẫn còn cách cả cái bàn, nhào người qua giơ tay định tát cô một cái, không ngờ lại bị Lật Hạ giơ tay giữ lại. Phó Hâm Nhân hôm nay bị mấy người phụ nữ náo loạn cả ngày đã sớm không còn sức lực, hoàn toàn không rút được tay lại.
"Ông không có tư cách đánh tôi." Lật Hạ ngữ khí hung ác, túm lấy cây bút nhét vào tay ông ta, gằn từng tiếng uy hϊếp: "Tốt nhất ông nên nhanh chóng kí tên đi. Tin tôi, tôi có biện pháp khiến cho đứa con gái bảo bối ngu xuẩn của ông còn làm ra nhiều chuyện mất mặt hơn nữa đấy. Cũng có biện pháp khiến cho Phó gia các người loạn đến gà bay chó sủa, mãi mãi không được yên ổn."
Phó Hâm Nhân vung mạnh tay ra, cái bút văng lên sàn nhà lăn lộc cộc: "Mày đừng có mơ!" Nói xong liền túm lấy văn kiện trên bàn xé vụn.
"Đừng lo, tôi còn rất nhiều cho ông thoải mái xé." Lật Hạ cười lạnh, lấy từ trong tập hồ sơ ra một tập văn kiện nữa, vung tay ném mạnh xuống bàn học. Tập văn kiện dày "Rầm" một tiếng đập xuống mặt bàn.
Khí thế bức người.
Phó Hâm Nhân ngẩn ra, mà Lật Hạ lại bình tĩnh ngồi xuống ghế dựa, hai chân vắt chéo, dùng ánh mắt sâu xa nhìn ông ta, nghiêng đầu cười khẽ: "Phó tiên sinh, cổ phần công ty vốn là của tôi, cho dù ông không giao ra thì tôi cũng có thể trình lên tòa để lấy về. Tôi cũng không ngại để cho mọi người hiểu rõ bộ mặt hiểm ác của ông đâu. Người của Lật gia còn chưa có chết hết mà ông đã muốn tìm cách nuốt hết tài sản của vợ trước rồi."
Phó Hâm Nhân chăm chú nhìn đôi mắt đen láy tối tăm không một tia sáng của Lật Hạ dưới ánh đèn huỳnh quang, một lúc sau xoẹt xoẹt hai tiếng kí xuống, ném về phía cô: "Mày cút đi!"
Lật Hạ nhẹ nhàng đưa tay đón lấy bản hợp đồng đã được kí kết, trên mặt nở nụ cười: "Cảm ơn!"
Phó Hâm Nhân giận đến bật cười, chỉ về phía cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không cút đi?"
Lật Hạ chậm rãi cất hợp đồng đi, nói: "Còn thư chuyển nhượng quyền kinh doanh vẫn chưa kí mà?"
Phó Hâm Nhân tức nghẹn đến tím mặt: "Tao sẽ không kí. Nếu mày có bản lĩnh thì đợi đến lúc họp ban giám đốc rồi lấy về đi."
"Ông nghĩ tôi không biết ông đã sớm bắt đầu mua chuộc các cổ đông rồi à? Ông cũng biết sau khi tôi trở lại mà vẫn nắm cổ phần Lật thị trong tay thì sẽ bị lời ra tiếng vào nên đã sớm thương lượng với Lang gia, muốn dùng quyền kinh doanh Lật thị để đổi lại đầu tư vào Phó Lam thương hạ phải không? Ông tính toán cũng thật tốt, Lật gia còn chưa bị ông ăn sạch thì ông sẽ nhất định không bỏ qua đúng không?"
Ngữ điệu của Lật Hạ trở nên ngoan độc, mang theo sự khinh miệt không che giấu: "Phó tiên sinh, mười năm trước ông giàu lên được là nhờ mẹ tôi, bây giờ lại còn muốn kiếm chác từ Lật thị. Mười năm rồi, ngày tháng bồi đắp, da mặt ông đúng là càng ngày càng dày. Tôi vốn nghĩ, đến nước này rồi thì ông ít nhất còn có điểm thấy thẹn, có chút cốt khí..."
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên sắc bén: "Nhưng ông biết cái gì là cốt khí sao? Chính là không tiếp nhận sự bố thí của người khác, là không tham luyến đồ vật của người khác! Vẫn nói người cha như một ngón núi lớn, mà ông căn bản không phải là núi, ông là sơn tặc, so với cướp còn đáng khinh hơn vạn lần! Tham lam vô sỉ đến trình độ này, vong ân phụ nghĩa đến trình độ này, nói ra thật đúng là khiến người ta chê cười!"
Phó Hâm Nhân bị những lời nói thô tục không chút lưu tình của cô nói đến tức nghẹn, cáu giận phát điên mà lại không thể phản bác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, cả người run rẩy đến đứng cũng không xong.
Lật Hạ đột nhiên đứng dậy, "Phó tiên sinh, tốt nhất ông đừng cố tranh đoạt cái gì với tôi cả. Ông không nhận ra sao, trước đây đều là Lam Hân giúp ông, hiện tại trong nhà náo thành cái dạng này rồi, ông còn lo giữ Lật thị sao, trước hết lo giữ người nhà mình cho tốt trước đi đã nhé!"
Đây là mục đích của cô? Nhẫn nhịn ẩn núp trong suốt khoảng thời gian này là vì muốn chia rẽ gia đình ông ta? Bây giờ đạt được mục đích rồi cho nên liền bỏ đi lớp mặt nạ, không bao giờ...... coi ông ta ra gì nữa?
Phó Hâm Nhân kinh ngạc trước kế hoạch của cô, bộc phát: "Quyền kinh doanh tuyệt đối không giao cho mày. Cho dù có ra tòa cũng sẽ không lấy được, ngược lại càng khiến các cổ đông cho rằng mày không biết chừng mực, hành động theo cảm tính mà thôi."
Lật Hạ lui lại phía sau vài bước, lẳng lặng nhìn ông ta, bình tĩnh khoanh tay. Dáng vẻ này càng khiến Phó Hâm Nhân trở nên hoảng hốt.
Lật Hạ không nhanh không chậm nói: "Quên không nói cho ông, dẫn Lam Ngọc đến khách sạn bắt gian ông và Lam Hân chỉ là món khai vị mà thôi, mục đích chính của tôi..." Cô cười nhạt nhưng nụ cười vẫn sáng bừng lên cả khuôn mặt: "Là đoạn phim quay mấy người kìa..."
Phó Hâm Nhân như bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt như tro tàn.
Lật Hạ không để ý sắc mặt hết hồng lại trắng của Phó Hâm Nhân, vẻ mặt tiếc rẻ: "So với mấy diễn viên chuyên nghiệp kia, hai người chỉ sợ càng khiến người ta ghê tởm đến ăn không ngon mà thôi."
Phó Hâm Nhân trợn trừng mắt đến muốn nứt ra, vết thương trên mặt mới khép lại vì kích động mà lại vỡ ra: "Mày là đồ súc sinh!"
"Súc sinh cũng là ông sinh!"
Lật Hạ khí thế không kém nửa phần, hét lên phản bác lại.
Cô không hề dừng lại, lời nói ra lại càng sắc bén hơn: "Ông chán ghét đứa con gái là tôi, tôi lại càng ghê tởm người ba là ông!"
"Hoặc là kí tên giao quyền kinh doanh cho tôi hoặc là một tiếng sau ông sẽ trở thành người nổi tiếng trên mạng! Đừng nói đến bộ mặt già nua của ông với Lam Hân Lam Ngọc sẽ mất hết, tôi lại càng muốn nhìn xem hai bảo bối Phó Tư Lam Phó Ức Lam của ông lấy mặt mũi nào đi gặp người khác, lấy mặt mũi nào gả cho người ta!"
Phó Hâm Nhân giận đến nỗi trong mắt hằn lên tia máu, sự sỉ nhục cùng bất lực chưa từng có quét toàn thân.
Tối nay, mỗi câu Lật Hạ nói ra đều như tát vào một ông ta một cái, vừa ngoan lại vừa chuẩn, khiến ông ta không thể phản bác, khiến ông ta bị đánh đến máu tươi đầm đìa, toàn thân tê dại.
Ông ta chỉ hận không thể tự tay bóp chết đứa con gái bất hiếu này, nhưng đôi mắt thâm trầm mà cứng cỏi, xa lạ kia đã sớm thoát khỏi tầm kiểm soát của ông ta, đã sớm không còn là đứa nhỏ sau khi bị đánh được cho một viên kẹo sẽ lại tươi cười ngọt ngào gọi ông ta là ba nữa rồi.
Lật Hạ lạnh mắt lấy từ trong két con dấu xác nhận, nhấn vào mực, đưa tới tay ông ta: "Đóng dấu đi!"
Phó Hâm Nhân vẫn đứng im không nhúc nhích, mang theo ánh mắt cay nghiệt cùng oán hận nhìn cô: "Lật Hạ, mày cứ như vậy muốn bức ép ba mày sao? Mày không sợ gặp báo ứng sao?"
"Phó tiên sinh, chúng ta vừa giải trừ quan hệ cha con rồi!" Đôi mắt Lật Hạ tối lại, ngữ điệu thay đổi: "Về phần báo ứng ư? Báo ứng của tôi đã sớm tới rồi, tôi còn sợ cái gì nữa chứ?"
Nói xong liền đem con dấu xác nhận nhét vào trong tay Phó Hâm Nhân, cầm lấy tay ông ta nhấn mạnh xuống tờ văn kiện.
Phó Hâm Nhân kinh ngạc, đẩy mạnh cô ra, nhưng trên trang giấy đã hiện rõ con dấu xác nhận đỏ chót.
"Đồ vô liêm sỉ!" Phó Hâm Nhân giận dữ, giật lấy đống giấy tờ định xé, nhưng động tác tiếp theo lại bị tiếng cười của Lật Hạ ngăn lại:
"Ông sẽ không dám đâu. Phó tiên sinh, tôi khuyên ông không nên chống lại tôi, nếu không...." Cô chỉ chỉ vào máy tính trên bàn: "Ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."
Phó Hâm Nhân lúc trước còn nghĩ Lật Hạ sẽ không thực sự đăng đoạn phim đó lên vì dù sao cô cũng là con gái ông ta, danh dự đều liên quan đến nhau. Ông ta bị người ta phỉ nhổ, cô cũng không tránh được bị người ta bàn tán. Nhưng lần này thấy động tác dứt khoát không chút tình cảm của Lật Hạ ông ta mới phát hiện ra là cô đúng là điên rồi, chuyện gì cũng dám làm.
Thân thể tức giận đến run rẩy, tứ chi vô lực, mà càng bất lực hơn là nội tâm của ông ta. Ông ta thở hổn hển hồi lâu, cuối cùng đem văn kiện để vào tay Lật Hạ.
Lật Hạ cầm văn kiện xem kĩ, cất vào tập hồ sơ, cười khúc khích, trước khi xoay người rời đi còn để lại một câu: "Thì ra là Phó tiên sinh cũng tin vào báo ứng sao? Ông nói xem mẹ và chị tôi, còn có Kiều Kiều, vậy báo ứng của họ nên báo vào ai đây?"
Phó Hâm Nhân cả người lại run lên, nổi da gà toàn thân nhìn bóng dáng cô nhẹ nhàng ra khỏi cửa, hai chân nhũn ra, rốt cuộc không chịu nổi, ngồi phịch xuống ghế, trên người vẫn run lên từng cơn vì tức giận.
-------
Lật Hạ lập tức giao lại hồ sơ cho Thiên Hiền cất giữ, giây phút này, cuối cùng cô cũng lấy lại được toàn bộ Lật thị rồi. Bởi vì cô đã lấy lại được quyền kinh doanh, họp ban giám đốc cuối tuần sau, dựa vào quyền lợi của cổ đông lớn nhất, cô đã có quyền một phát KO loại người như Phó Hâm Nhân hay Lang Hiểu.
Không có hai kẻ đáng ghét này, lần tuyển chọn ban giam đốc kì tới cô sẽ có cơ hội nắm được thực quyền.
Cuối cùng Lật Hạ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ chờ tới sinh nhật Phó Ức Lam là có thể một cước đá hết mấy người này ra khỏi nhà.
Vài ngày sau, Phó gia vẫn là ầm ĩ không thôi.
Lam Ngọc bây giờ trở nên hay nghi ngờ tới nỗi không cho phép Phó Hâm Nhân nhận bất cứ cuộc gọi lạ nào, không cho ông ta ra khỏi nhà, nếu không sẽ nháo ly hôn.
Lật Hạ đoán rằng, người phụ nữ này căn bản không hề có tính tự lập gì cả, đến tầm tuổi này rồi còn nháo bằng trò như vậy. Nhưng Phó Hâm Nhân lại thực sự sợ hãi. Mấy hôm nay ông ta đều phải chứng kiến một mặt điên cuồng của Lam Ngọc, cái dáng vẻ nhỏ nhắn thục nữ ngày nào đã trở thành dĩ vãng. Kết quả là ông ta liền thực sự ở nhà suốt mấy hôm, mọi chuyện trong công ty đều giao lại cho Phó Tư Lam và Phó Ức Lam.
Cùng lúc đó Lam Hân cũng không hề an phận, nếu đã công khai rồi thì lại càng phải quang minh chính đại mà quyến rũ. Thậm chí còn có hôm chạy đến tận nhà Phó Hâm Nhân, hai chị em lại lao vào cấu xé nhau một trận, Phó Hâm Nhân không những không ngăn được mà còn dính không ít đòn.
Những lúc như vậy, Lật Hạ sẽ đứng trên lầu nhìn, nhẹ nhàng cười: "Phó tiên sinh, tề nhân chi phúc, ông thích chứ?"
Lại nói với hai chị em nhà kia: "Tiểu tam và tiểu tứ đánh nhau, hai người chó chê mèo lắm lông, nhưng hai người có biết, có khi nào Phó tiên sinh bên ngoài còn cả cả tiểu ngũ tiểu lục hay không, hay là mọi người cùng đi tìm rồi đánh chung cho vui? Để tôi làm trọng tài?"
Nhưng mấy cái đó chỉ là mà tiểu kịch mà thôi, màn kịch lớn còn chưa có bắt đầu kìa.
Vài ngày sau, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Lật Hạ đứng ở trước cửa kính sát đất nhìn bữa tiệc đang được chuẩn bị trên bãi cỏ. Hôm nay Phó Hâm Nhân sẽ tuyên bố giao lại công ty cho hai cô con gái quản lý. Gần đây Phó gia liên tục gặp phải phong ba, điều này thứ nhất là để dời đi sự chú ý, thứ hai là Lam Ngọc nháo đến mức độ ông ta quả thật không còn dám gặp Lam Hân nữa rồi.
Nhìn xuống dưới, sân cỏ không lớn nhưng được bài trí hết sức tỉ mỉ và chu đáo. Để chuẩn bị cho sự kiện này Phó gia đúng là đã tốn không ít tâm tư. Đương nhiên, đây cũng đang trong thời kì nhạy cảm, cho nên, việc quan trọng nhất của Phó gia lúc này chính là củng cố lại các mối quan hệ xã giao.
Chỉ tiếc là....
Lật Hạ cười cười, trước không nói đến việc này, nhưng đêm nay có lẽ Kiều Kiều không thể ở nhà rồi, cho nên cô liền không chút suy nghĩ gọi điện cho Nghê Lạc.
Vẫn là câu nói cụt lủn: "Có chuyện gì?"
Lật Hạ cảm thấy thật vất vả mới đánh thắng được một trận, muốn tìm người chia sẽ niềm vui, nhưng lời nói ra vẫn rất bình tĩnh: "Lần trước anh giúp tôi đón Kiều Kiều nên tôi muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn!"
Còn chưa nói xong đã thấy Kiều Kiều đỡ trán, vẻ mặt bất lực. Lật Hạ kinh ngạc, quả nhiên giây tiếp theo liền nghe giọng nói đều đều của Nghê Lạc: "Không cần, chuyện qua rồi."
Lật Hạ vừa chuẩn bị nghĩ một lý do
khác thì bên tai liền truyền đến âm thanh khóc nháo của Kiều Kiều: "Con mặc kệ con mặc kệ. Con muốn được ba nhỏ mang đi cơ. Mẹ nhỏ là người xấu, con không cần mẹ nhỏ. Ba nhỏ không đến, con sẽ không đi bệnh viện nữa...."
Lật Hạ nhìn bé không hề rớt một giọt nước mắt nào, ngồi trên xe lăn xoay ngược xoay xuôi "gào khóc", rốt cục phải nhìn nhận lại một lần nữa.
Qua điện thoại, giọng nói Nghê Lạc có chút khẩn trương: "Kiều Kiều sao vậy?"
Lần này Lật Hạ phản ứng vô cùng nhanh nhẹn: "Tôi... tôi đã liên lạc với bác sĩ rồi, muốn dẫn bé đi làm vật lý trị liệu, muốn cho bé tập đi, nhưng Kiều Kiều lại không chịu." Nói xong liền nhìn xuống Kiều Kiều đang mở miệng tạo hình khẩu âm, "Bé nói bé sợ người khác cười bé." Giọng nói nhỏ dần, mang theo ba phần nức nở bảy phần thương tâm, nói như thể mình đang đau đến tan nát cõi lòng.
"Cô chờ một chút!" Nghê Lạc lập tức cúp máy.
Kiều Kiều tinh nghịch thè lưỡi, sau đó mở miệng dạy dỗ cô: "Mẹ nhỏ à, mẹ thật đúng là... Qua vài ngày rồi mới mời cơm, không có chút thành ý nào cả. Lý do này đương nhiên không thể dùng lại. Aizzz..." Bé thở dài một cái, lắc lắc cái đầu nhỏ: "Con thực sự thấy gấp thay cho mẹ đấy. Mẹ cứ như vậy, đợi mẹ theo đuổi được ba nhỏ, đứa nhỏ của ba cũng có thể đi mua xì dầu được rồi."
Lật Hạ nhìn dáng vẻ ông cụ non của bé, nhịn không được búng nhẹ vào trán bé: "Vâng, nhờ đại nhân cả."
Kiều Kiều ôm trán, chép miệng, mắt chớp chớp: "Mẹ nhỏ, bây giờ không phải mẹ nên gọi điện cho bác sĩ sao? Bằng không đợi khi ba nhỏ đến nơi liền biết mẹ bắt con nói dối rồi."
Lật Hạ kinh sợ một phen, đứa nhỏ này thật đúng là kì tài. Định quay người đi gọi điện thoại, nhưng mới cầm điện thoại lên thì liền như nhớ ra điều gì đó, quay lại nói: "Mẹ bắt con nói dối khi nào?"
Kiều Kiều bĩu môi, nhún vai: "Bởi vì đứa nhỏ dễ thương sẽ không nói dối nha!" Nói xong liền nâng khuôn mặt nhỏ bé lên: "Bây giờ người lớn thật quá cứng ngắc, theo đuổi bạn trại còn phải trông cậy vào đứa nhỏ, thật là áp lực quá đi a!"