Quý Thiếp

Chương 60: Nàng muốn một lần nữa gặp lại hoàng huynh của mình, một lần nữa được nhìn thấy kinh thành

Biên tập: B3

Khi bị Tích Linh kéo ra, tay Gia Ninh vẫn còn cầm cây kéo kia, từng giọt máu trên kéo chảy nhỏ giọt xuống làm bẩn hết tay nàng.

Tưởng cô nương vẫn ôm mặt thét chói tai, nha hoàn ở bên cạnh nàng ta sợ đến mặt mũi tái mét. Bởi vì quá đáng sợ, một người sống sờ sờ lại bị rạch đôi mặt ra, vậy là gương mặt này đã hoàn toàn bị huỷ. (Bê: Mọi người cứ tưởng tượng là mặt bị rạch từ giữa trán, kéo thẳng xuống rạch đôi mũi và rạch đôi miệng, chia gương mặt ra làm hai luôn ấy, ahihi.)

Rất nhanh sau đó Lan Tranh đã chạy tới, hắn xông vọt vào nhìn Gia Ninh đang ngồi trên ghế, rồi mới gấp gáp đi tới bên giường, vừa nhìn thấy người ngồi trên giường, hắn đã hít vào một ngụm khí lạnh.

“A Ninh!” Lan Tranh quay đầu lại, hắn gần như không dám tin mà nhìn Gia Ninh: “Sao nàng có thể... Sao có thể ác độc đến thế?”

Ác độc?

Nàng ác độc sao?

Trên mặt Gia Ninh vẫn còn dính đầy máu của Tưởng cô nương, nàng cười khẽ một tiếng: “Ngươi cảm thấy ta ác độc ư? Vốn dĩ ta chính là như vậy.”

Trong mắt Lan Tranh hiện lên rõ vẻ chán ghét: “Ta luôn nghĩ nàng chẳng qua chỉ là được chiều sinh hư, nhưng bây giờ ta mới hiểu rõ bản chất ác độc của nàng.”

Gia Ninh đứng dậy khỏi ghế, bóng lưng nàng thẳng tắp, khoé miệng mang theo chút khinh thường: “Được, ngươi cảm thấy ta ác độc thì chính là ác độc, ta không ở lại chỗ này làm vướng mắt ngươi nữa, ngươi cứ tiếp tục chung sống với Ninh nhi của ngươi đi.” Nàng a một tiếng: “Chỉ là gương mặt đó của nàng ta cũng bị huỷ hoàn toàn rồi, con người thiện lương như Lan Tranh thế tử đây, hẳn là sẽ chịu trách nhiệm cả đời với nàng ta thôi.”

Nàng nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi, Tích Linh không nhịn được mà kêu lên: “Cô nương, bên ngoài tuyết rơi rất lớn.”

Gia Ninh vẫn không hề ngừng bước, dù sao hiện tại trong lòng nàng cũng đang đổ tuyết rồi.

***

Gia Ninh rời khỏi phủ đệ mà Lan Tranh chuẩn bị cho nàng, Lan Tranh không hề ngăn cản.

Ngoài trời đúng như lời Tích Linh nói, tuyết rơi rất lớn, giống như lông ngỗng rơi xuống người nàng.

Gia Ninh bước thấp bước cao đi về phía trước, vì trên mặt và y phục nàng đều có máu nên người đi đường nhìn thấy đều tránh nàng thật xa.

Nàng suy nghĩ, tại sao nàng phải sống tiếp chứ?

Nếu như nàng chết luôn từ ngày mất nước kia thì tốt quá, một ngày trước khi mất nước vẫn còn có rất nhiều người yêu nàng, có Phụ Hoàng Mẫu Hậu cưng chiều nàng, có hoàng huynh thương yêu nàng, có thanh niên quý tộc ái mộ nàng, một ngày trước đó nàng vẫn còn là Công Chúa Gia Ninh cao cao tại thượng, ai cũng muốn được nàng để ý đến, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.

Mà ngày hôm sau, cuộc sống của nàng liền thay đổi đến long trời lở đất, nàng phát hiện ra những điều nàng coi là thật lòng kia đều là giả dối, trên đời này không có ai yêu nàng hết.

Vì sao nàng còn phải tiếp tục sống?

Gia Ninh ngẩng đầu lên nhìn trời, bông tuyết rơi vào mái tóc nàng, ánh mắt nàng hốt hoảng, có lẽ nàng không nên sống nữa, nhưng nàng nghĩ, nếu như có chết, nàng cũng muốn chết ở kinh thành, nàng muốn một lần nữa gặp lại hoàng huynh của mình, một lần nữa được nhìn thấy kinh thành.

Mọi người luôn nói hồn về quê hương, nàng muốn quay về quê hương để kết thúc sinh mạng của mình.

Nàng, Gia Ninh, một Công Chúa mất nước, vốn dĩ không nên còn sống.

***

Gia Ninh đi rất lâu mới tìm được một tiệm cầm đồ, cửa tiệm này rất rách nát, sau khi đi vào cũng chỉ có một ông lão tóc trắng đứng trong quầy.

Ông lão nhìn thấy Gia Ninh, dường như cũng bị doạ sợ hết hồn: “Cô... Cô nương, cô nương có chuyện gì vậy?”

“Nơi này của ông có cầm đồ không?”

Trên người nàng không có bạc, nếu như nàng muốn tới kinh thành thì nhất định phải có bạc.

Nàng đã đọc thoại bản (*), trong thoại bản nói là có thể tới tiệm cầm đồ đổi bạc.

(*) Bê: Thoại bản chính là tiểu thuyết đọ.

Ông lão ồ một tiếng, cẩn thận nhìn Gia Ninh: “Có thể, cô nương có thứ gì?”

Gia Ninh sờ vào vòng ngọc trên cổ tay trái của mình, đó là thứ Thịnh phu nhân cho nàng, lúc đi nàng quên không cởi ra, sau đó cũng không biết để ở đâu nên vẫn luôn đeo trên tay.

Nàng sờ vòng ngọc, chậm chạp không nói gì, ông lão thở dài: “Cô nương, cô nương có cầm hay không?”

“Ta cầm.” Gia Ninh lấy noãn ngọc trên cổ xuống, trước khi đặt lên mặt quầy, nàng còn hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền dứt khoát thả xuống: “Ta cầm cái này.”

Ông lão cầm khối noãn ngọc kia lên, nhìn thật kỹ: “Ngọc này của cô nương, nhiều nhất ta có thể trả năm lượng, cô nương thấy thế nào?”

“Năm lượng?” Mặc dù nàng không có mấy khái niệm về tiền bạc, nhưng khối noãn ngọc này tuyệt đối là trân bảo, sao có chuyện chỉ có giá năm lượng.

Ông lão đặt noãn ngọc xuống: “Nếu như cô nương đồng ý thì ta sẽ nhận ngọc này, nói thật, cả người tiểu cô nương toàn là máu, sợ là không có mấy tiệm cầm đồ nào ở đây dám nhận đồ của cô nương đâu, ai mà biết được đồ này của cô nương là lấy từ đâu ra. Ta đây cũng vì thấy cô nương đáng thương, tuyết rơi nhiều như thế này mà còn phải ở bên ngoài nên mới nhận. Vì nhà ta cũng có một nữ nhi xấp xỉ tuổi cô nương.” Ông lão thấp giọng thở dài.

Gia Ninh rũ mắt, cúi nhìn máu trên tay mình.

Hồi lâu sau, nàng nghe thấy tiếng mình vang lên: “Ta cầm.”

“Cầm chết hay là cầm sống? Nếu là cầm chết, ta còn có thể cho cô nương thêm một lượng.”

“Cầm chết.” (Bê không rõ mấy vụ cầm đồ này lắm nhưng chắc cầm chết là cầm xong không lấy ra được nữa, còn cầm sống là cầm xong có thể dùng bạc chuộc lại được.)

***

Gia Ninh cầm tiền ra khỏi tiệm cầm đồ rồi đi ngay tới tiệm y phục, nàng mua hai bộ y phục, tất cả đều là y phục của nam nhân, lại mua thêm một khối vải, xong đi tới tiệm thuốc. Cuối cùng mới đến khách điếm.

Nàng đứng trước quầy khách điếm, nhìn kỹ bảng giá treo trước quầy, một gian phòng hảo hạng mất cả một lượng.

Chưởng quỹ nhìn Gia Ninh, miệng nở nụ cười: “Khách quan ở phòng nào?”

“Một gian phòng hạng thấp.” Gia Ninh nhẹ giọng nói.

Vừa nghe thấy phòng hạng thấp, nụ cười trên mặt chưởng quỹ liền thu về, hắn ho khẽ hai tiếng: “Phòng hạng thấp ấy à, bữa ăn chỉ có một bát cơm và chút xíu thức ăn, tuy cũng được cung cấp nước tắm, nhưng sẽ phải chờ khách ở phòng hảo hạng tắm xong, chúng ta mới mang đến cho ngươi, thế nào?”

Gia Ninh gật đầu: “Được.”

Lúc này chưởng quỹ không có chút biểu tình gì, hắn ném một tấm thẻ bài cho Gia Ninh: “Lên tầng rẽ trái, phòng ở trong cùng chính là phòng của ngươi.”

“Cám ơn.” Gia Ninh với tay cầm lấy thẻ bài, vừa đi được hai bước, liền nghe thấy giọng chưởng quỹ vang lên ở sau lưng.

“Đúng là xúi quẩy, cả người đã toàn là máu lại còn chỉ ở phòng hạng thấp.”

Thân thể Gia Ninh hơi cứng lại, nàng cúi đầu, bước nhanh lên cầu thang.

Tìm một lát mới tìm được phòng của mình, mới vừa đi vào, nàng đã bị bụi bặm trong phòng làm cho sặc.

“Khụ khụ.” Gia Ninh che mũi bước vào.

Vào phòng xong nàng mới nhìn đến cảnh vật bên trong, cũng không biết phải nói thế nào, nàng chưa từng thấy qua căn phòng nào như vậy, trong phòng có một cái bàn và một cái ghế dài, còn giường thì ngay cả nệm giường cũng không có, bên dưới chỉ trải cỏ khô, chẳng qua bên trên được phủ lên một lớp vải mỏng dính, chăn trên giường có cả miếng vá, không biết đã được giặt bao giờ chưa.

Trong xó đặt một thùng nước tắm, ngay cả bình phong để che lại cũng không có.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng của nàng bị gõ.

“Khách quan, đồ ăn tới.”

Gia Ninh đi tới mở cửa, ngoài cửa là tiểu nhị của khách điếm, tiểu nhị thấy Gia Ninh cả người toàn máu cũng sợ hết hồn, chỉ nhìn một cái liền quay mặt đi, trong tay hắn bưng một cái khay, trong khay đặt một đĩa cải xanh và một bát cơm.

“Khách quan, cơm và thức ăn của ngươi đây.”

“Cám ơn.” Gia Ninh nhận lấy, nàng thấy tiểu nhị đưa đồ cho nàng xong đang muốn đi thì vội vàng gọi đối phương lại: “Chờ một chút, lúc nào sẽ có nước tắm vậy?”

Tiểu nhị không hề quay đầu lại: “Khách quan, cái này ta cũng không biết, khách nhân ở phòng hảo hạng còn chưa dùng xong.”

Gia Ninh cắn môi: “Được, đã quấy rầy rồi.”

Món cải xanh kia không có chút mùi vị nào, nhưng nàng ép mình ăn hết, bởi có lẽ sau này đến cải xanh nàng cũng không có mà ăn, nơi này cách kinh thành rất xa, nàng phải thật tiết kiệm.

***

Rất lâu sau, tiểu nhị khách điếm mới đưa nước tới.

Gia Ninh mượn tiểu nhị cây kéo, gương đồng, còn cả dao nhỏ.

Trước tiên nàng rửa sạch vết máu trên mặt, rồi cởi y phục ra tắm rửa.

Nước này không nóng một chút nào, nàng vừa tắm vừa run lẩy bẩy.

Tắm xong nàng liền nhanh chóng mặc y phục nam nhân mà nàng mua lúc trước, mặc vào rồi lại cởi ra, nàng dùng kéo cắt khối vải nàng mua được, đem miếng vải kia bó thật chặt vào ngực, xong xuôi mới mặc y phục.

Nàng đặt gương đồng lên bàn, cầm cây kéo lên lại đặt xuống, cuối cùng vẫn cầm lên.

Nàng hất mái tóc dài đến trước ngực, dùng kéo cắt ngắn, tóc đã ngắn tới bả vai nhưng nàng vẫn còn ngại không đủ, cắn răng cắt chỗ tóc còn lại thành lung tung rối loạn.

Cắt tóc xong, nàng lại cầm dao nhỏ lên, nhìn vào gương đồng, cạo sạch toàn bộ lông mày của mình, rồi một lần nữa cầm kéo lên, cẩn thận cắt cụt hết lông mi.

Lần trước Ổ Tương Đình dịch dung cho nàng, làm da nàng biến thành màu đen, nàng có hỏi Ổ Tương Đình cách tạo ra nước thuốc này, khi ấy hắn đã nói với nàng những loại dược liệu có trong nước thuốc, cho nên trước khi tới khách điếm, nàng đã qua tiệm thuốc mua dược liệu, còn nhờ dược đồng nấu dược liệu thành nước.

Vì không có nhiều nước thuốc nên nàng cẩn thận thoa nước thuốc lên mặt mình, trên cổ và trên tay, xong tất cả mọi chuyện, nàng mới một lần nữa nhìn kỹ lại mình trong gương.

Người trong gương vừa giống lại vừa khác nàng, nàng cầm khối vải còn thừa bọc mặt lại, mới miễn cưỡng cảm thấy ổn.

Nàng biết gương mặt này của nàng sẽ là một trở ngại rất lớn khi nàng muốn về kinh thành, nhưng nếu như tướng mạo của nàng tầm thường không có gì nổi bật, vậy sẽ không có ai chú ý đến nàng, nàng cũng sẽ an toàn hơn.

Làm xong tất cả mọi chuyện, nàng mới nằm lên giường, nhưng giường kia thật cứng, nàng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, đã vậy đến nửa đêm còn nổi lên mụn nước, da thịt nàng vốn non mềm, nàng chỉ gãi một chút liền cứ thế bật máu.

Gia Ninh không còn cách nào khác là ngồi dậy, cố chịu đựng cơn ngứa, dứt khoát trèo lên bàn ngủ.

***

Sáng ngày hôm sau, nàng bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Khách quan, khách quan, ngươi đã tỉnh chưa? Nên trả phòng rồi.”

Thật ra thì thời gian trả phòng hạng thấp là giữa trưa, chẳng qua chưởng quỹ thấy Gia Ninh chỉ là một tiểu cô nương nên mới bắt nạt nàng, mà Gia Ninh không biết quy định này, nên thật sự nghĩ rằng đã đến lúc trả phòng, nàng liền vội vàng thu thập đồ đạc, đi xuống tầng một.

Khi trả phòng, chưởng quỹ nhìn Gia Ninh nhiều hơn mấy lần: “Khách quan, mặt ngươi đây là thế nào?”

Đêm qua tới thì mặt toàn máu, hôm nay lại bịt kín cả mặt, không phải là bị bệnh gì đấy chứ?

Hắn cúi đầu nhìn, còn phát hiện trên mu bàn tay Gia Ninh có mụn đỏ.

“Ta không sao.”

***

Gia Ninh trả phòng xong liền nhanh chóng rời đi, nàng muốn mua một con ngựa, nhưng đến nơi bán ngựa, nàng nhận thấy toàn bộ tiền bạc trên người nàng cộng lại cũng không mua nổi một con, nàng nhất thời thất vọng.

Nàng chỉ có thể đi bộ tới kinh thành thôi, có lẽ phải mất ba tháng, có lẽ phải mất nửa năm, nhiều nhất có lẽ phải một năm, cũng có lẽ, nàng sẽ chết ở trên đường.

Sau cùng Gia Ninh chỉ mua một chiếc ô cùng một tấm bản đồ, ô có thể giúp nàng che tuyết.

Nàng che ô đi hồi lâu, nhưng cũng chỉ đi được từ thành Đông tới thành Tây, mà lúc này bụng nàng đã đói ùng ục, sáng nay nàng chưa ăn gì.

Nàng nhìn xung quanh, rồi đi tới một cửa hàng bán bánh bao.

Chủ hàng bánh bao là một đại nương, đại nương cười nói với Gia Ninh: “Khách quan, muốn ăn cái gì? Bánh bao này của ta rất ngon đấy.”

Gia Ninh không nhịn được mà liếʍ môi, nàng chần chừ giây lát mới hỏi: “Bánh bao bao nhiêu tiền?”

Đại nương giơ lên ba ngón tay.

Ba đồng.

“Vậy còn màn thầu thì sao?” (Bê: Màn thầu là bánh bao chay không nhân.)

Đại nương cười nói: “Màn thầu rẻ hơn, chỉ một đồng, ngươi muốn mua mấy cái?”

Gia Ninh giơ một ngón tay.

Đại nương hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó bà đáp được, rồi lấy một cái màn thầu đưa cho Gia Ninh.

Gia Ninh thấy trong hàng bánh bao có cả bàn ghế, liền hỏi: “Ta có thể vào trong ăn không?”

“Có thể, mời vào.”

“Cám ơn.” Gia Ninh dè dặt cầm màn thầu, nàng chỉ sợ đánh rơi xuống đất.

Ngồi trên ghế, nàng mới chậm rãi cởi vải trên mặt xuống, cái miệng nhỏ nhắn há ra gặm màn thầu, gặm được một nửa, đột nhiên có một ly nước được đặt xuống trước mặt nàng.

Giọng đại nương vang lên: “Ăn màn thầu khô sao được, uống nước đi.”

Gia Ninh ngây người, rồi chật vật cúi đầu xuống, giọng nàng trở nên khàn đặc: “Cám ơn.”

Có giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.