Quý Thiếp

Chương 44: Ở nơi này, nữ nhân còn không bằng cả dê bò

Biên tập: B3

Sương Sương thấy người nọ đi tới thì vừa lùi ra sau vừa nói: “Ta là người của Ổ gia thành Kim Lăng, ngươi đưa ta trở về, nhất định tướng công ta sẽ cho ngươi rất nhiều bạc.”

Nam nhân kia nghe thấy Ổ gia thành Kim Lăng mà cũng không hề có chút phản ứng nào, hắn đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Sương Sương, ánh mắt hờ hững đánh giá Sương Sương khắp một lượt từ trên xuống dưới.

Sau đó hắn rút một con dao găm từ trong giày ống ra, dùng dao găm cắt đứt dây trói cho Sương Sương.

Điều này khiến Sương Sương hơi kinh ngạc.

“Ngươi tên là gì?” Hắn bình tĩnh hỏi nàng, hiện tại hắn đang dùng tiếng Hán.

Sương Sương được tự do liền xoa xoa hai tay, cổ tay nàng đã đỏ bừng: “Sương Sương.”

“Là Sương nào?”

“Sương trong sương giá.” Sương Sương trả lời, đồng thời cảnh giác nhìn nam nhân trước mắt.

Nam nhân kia nghe được những lời này của Sương Sương thì rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn nâng mắt lên, thản nhiên nhìn Sương Sương: “Ngươi biết chữ?”

“Đúng.” Đương nhiên là Sương Sương biết chữ, năm đó thầy dạy chữ cho nàng là nữ nhân có học vấn đứng đầu cả nước, cho dù là Thái Tử ca ca của nàng cũng phải gọi thầy nàng một tiếng tiên sinh.

Nam nhân đứng lên, đi tới ngồi xuống mép giường: “Ta khuyên ngươi một câu, không nên bỏ trốn. Bởi vì ngươi trốn không thoát được.”

Sương Sương nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi không phải người ở nơi này, tại sao lại phải ở cùng với bọn họ? Bọn họ rất xấu xa.”

Nam nhân kia nghe Sương Sương nói vậy thì lại cười khẽ, trong mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc: “Vì ta cởi trói cho ngươi nên ngươi nghĩ ta không phải người xấu sao?”

Không thể nghi ngờ là những lời này đã gõ một hồi chuông cảnh báo trong lòng Sương Sương.

Nàng lập tức nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt đề phòng, nhưng nam nhân kia vẫn mỉm cười: “Ngươi không hiểu tiếng Mạc Bắc đúng không? Bây giờ ngươi là nữ nô của ta, thủ lĩnh nơi này thưởng ngươi cho ta, bọn họ không thích nữ nhân Hán tộc.”

Nữ nô? (Bê: Hầu gái.)

Sương Sương cắn môi, hồi lâu mới nói: “Ta sẽ cho ngươi tiền, ngươi có thể cầm số tiền này đi mua được rất nhiều nữ nô. Nếu như ngươi cưỡng ép ta, ta sẽ tự vẫn.”

Nam nhân lắc đầu, cất giọng bình thản: “Ngươi không chết được.”

Sương Sương trợn mắt nhìn hắn: “Ta có thể, ta sẽ cắn lưỡi, ta sẽ đập đầu vào cột, có rất nhiều cách để chết.”

Nam nhân nghe lời của Sương Sương thì bất chợt đứng dậy, Sương Sương hoảng sợ trốn ra sau, nhưng nam nhân cũng không hề đi tới mà chỉ nhìn Sương Sương, gương mặt tuấn tú của hắn nở nụ cười kỳ dị.

“Ở nơi này, không nữ nhân nào có thể tự sát.” Hắn nhẹ giọng nói: “Không, là không ai có thể tự sát.”

Hắn nhìn chằm chằm vào Sương Sương, giống như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.

Quả thật là Sương Sương không có gan tự sát, nàng chỉ đang uy hϊếp đối phương mà thôi, đồng thời cũng muốn kéo dài thời gian, chắc hẳn Ổ Tương Đình sẽ có cách tìm được nàng, bởi có lẽ lắc chân trên chân trái nàng là thứ khiến Ổ Tương Đình có thể tìm được nàng.

Nam nhân kia nói xong những lời đó thì không tiếp tục nói chuyện với Sương Sương nữa, hắn nằm lên giường, hai tay khép lại đặt trên bụng, hắn yên tĩnh giống như một cỗ thi thể.

Sương Sương thấy đối phương nằm trên giường, lúc này nàng vừa đói lại vừa khát, nàng thấy trên bàn còn đồ ăn chưa ăn xong, chắc là đồ mà nam nhân này ăn còn thừa.

Nàng cắn môi, cuối cùng lòng tự trọng đã ngăn nàng không đi ăn những thứ đó.

Sương Sương quan sát căn lều vải này, thật ra thì căn lều này đặc biệt đơn sơ, ngoại trừ một cái giường, một cái tủ thấp, một cái bàn thấp ra thì không có thứ gì khác.

Nàng để ý trên bàn có mấy cuốn sách, nàng đi tới, liếc mắt nhìn nam nhân trên giường, thấy đối phương vẫn còn nhắm mắt thì len lén cầm sách lên nhìn thử. Nàng nhận ra mấy quyển sách này đều là binh thư, hình như một quyển trong số đó là nói về trận pháp.

Sương Sương lật lên xem, rồi lại đặt sách xuống.

Nàng lặng lẽ đi tới chỗ cửa lều, còn chưa kịp vén màn che lên thì đột nhiên nam nhân trên giường lên tiếng.

“Ta khuyên ngươi đừng có đi ra ngoài.”

Sương Sương đứng cứng đờ tại chỗ.

Thật lâu sau nàng mới nghiêng đầu nhìn nam nhân kia, đối phương vẫn còn nhắm mắt, không hiểu sao lại phát hiện ra cử động của nàng.

Nàng rối rắm, vẫn quyết định bỏ qua ý định vén màn lên.

Sương Sương quay về, tìm một góc coi như sạch sẽ ngồi xuống.

Nhìn qua nam nhân này không hề tỏ ra hứng thú với nàng, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại nàng tạm thời coi như an toàn, nếu nàng đi ra ngoài, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm. Dù sao thì bên ngoài nhiều nam nhân hơn, còn ở đây thì chỉ có mỗi một nam nhân này.

Hơn nữa hắn còn là một người què, chưa biết được khi hai người bọn họ đánh nhau thì ai thắng ai đâu.

Nếu như nàng có thể lấy được dao găm trên người nam nhân kia, có khi còn có thể lợi dụng hắn để chạy khỏi nơi này.

Sương Sương ngồi ở trong góc, nhưng bụng càng ngày càng đói, không biết đã là giờ nào rồi, nàng chỉ cảm thấy đói đến hoa mắt chóng mặt, nàng ôm bụng mình, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía bàn thức ăn kia.

“Rột.” Bụng Sương Sương bỗng kêu lên một tiếng, trong căn lều yên tĩnh thì âm thanh này hiện lên quá mức rõ ràng, nàng xấu hổ đỏ mặt, nàng lớn bằng cần này rồi mà chưa bao giờ xấu hổ mất mặt như vậy.

Nam nhân trên giường xoay người, hoàn toàn đưa lưng về phía Sương Sương.

Sương Sương nhìn bóng lưng của hắn, chần chừ do dự mãi mới từ từ đi đến bên bàn, nàng bối rối nhìn thức ăn trên bàn, nàng không thể ăn đồ ăn người khác ăn thừa, nhưng nàng đã đói lắm rồi.

Mắt Sương Sương đỏ lên, vẫn đành đưa tay ra.

Nàng lấy miếng bánh kia, xé hết vòng quanh, chỉ ăn phần giữa, nàng không muốn ăn phải nước miếng của nam nhân này.

Nàng lại giơ bình trà lên cao, cứ thế đổ thẳng vào trong miệng mình, đương nhiên là sẽ làm ướt vạt áo.

Ăn xong Sương Sương thấy thoải mái hơn, nàng lại ngồi về trong góc, mắt nhìn nam nhân nằm trên giường.

Người này thật kỳ quái, nghe thấy Ổ gia thành Kim Lăng mà cũng không hề có phản ứng gì, chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua Ổ gia thành Kim Lăng sao? Hắn nói được ngôn ngữ ở nơi này, chứng tỏ thời gian hắn ở đây không hề ít. Hắn là một người què, nhưng dường như luôn cố gắng che giấu.

Hắn là người nơi này, nhưng khi nhắc đến những người sống ở đây, biểu tình của hắn lại đặc biệt chán ghét và khinh thường.

Tại sao?

Sương Sương cảm thấy nam nhân này cũng không bình thường.

***

Sương Sương ngồi trong góc rất lâu, nam nhân trên giường cũng không hề thay đổi tư thế, mãi đến khi bên ngoài lều vang lên một giọng nữ, hắn mới ngồi dậy.

Hắn nói gì đó với người ở bên ngoài, là ngôn ngữ địa phương.

Hắn vừa dứt lời, người bên ngoài liền bước vào, nữ nhân kia khoảng hơn ba mươi tuổi, trong tay bưng khay đồ ăn, mà khiến Sương Sương kinh ngạc chính là, bụng của nữ nhân này nhô lên rất rõ, nàng ta đang mang thai, hơn nữa phải tầm trên năm tháng.

Nữ nhân cúi đầu đi tới, quỳ xuống đất đặt thức ăn lên bàn, rồi bưng toàn bộ đồ ăn thừa trước đó đi. Nàng ta ngoan ngoãn nói gì đó, nam nhân trên giường đáp ngắn gọn một câu, nữ nhân gật đầu, rồi vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu lui ra ngoài.

Sương Sương nhìn nam nhân nằm trên giường: “Nàng ta đang mang thai sao?”

“Ừ.” Nam nhân trả lời Sương Sương.

Sương Sương tức giận: “Nàng ta đang mang thai mà ngươi còn bắt nàng ta hầu hạ?”

Nam nhân trên giường nghe được lời này của Sương Sương thì bật cười, câu hắn nói ra khiến Sương Sương rợn cả tóc gáy.

“Ở nơi này, nữ nhân còn không bằng cả dê bò, may là nàng ta còn có thể mang thai đó, nếu như không thể, thì sẽ bị ném cho chó sói.”