Quý Thiếp

Chương 27: Vi phu vẽ có đẹp không?

Biên tập: B3

Thịnh phu nhân lên tiếng trước: "Tiểu Đình, vị Tưởng cô nương kia xảy ra chuyện sao?"

Ổ Tương Đình nhìn Thịnh phu nhân: "Thân thể nàng ấy không thoải mái."

Thịnh phu nhân gật đầu, nói với nha hoàn sau lưng mình: "Đi mời đại phu tới Tương Tư Các khám bệnh cho Tưởng cô nương." Rồi quay sang nói với Ổ Tương Đình: "Con không cần phải đi, nàng ta là một cô nương trẻ tuổi, con đến đó không tốt."

Ổ Tương Đình liền không đề cập tới chuyện phải đi nữa.

Sau khi ăn xong, Thịnh phu nhân bảo Ổ Tương Đình và Sương Sương cùng nhau trở về.

Vì chuyện Ổ Tương Đình muốn tới thăm Tưởng cô nương khi nãy mà Sương Sương có chút tức giận, nàng bèn đi mãi ở đằng trước.

Khi về tới Tư Thận Viện, Sương Sương đang muốn về phòng thì bị Ổ Tương Đình gọi lại.

Ổ Tương Đình bảo nàng tới thư phòng, Sương Sương nghe thế thì hơi sửng sốt, sau đó nhớ lần trước hình như mình đã đốt một bức hoạ của Ổ Tương Đình, nàng nhất thời chột dạ.

Nàng đứng ở trong sân, không muốn di chuyển: "Ta muốn đi tắm, người đang nóng bức."

Nàng kiếm cớ.

Ổ Tương Đình đứng ở cửa thư phòng, nói: "Vậy tắm xong thì tới."

Hắn nói xong liền xoay người bước vào thư phòng.

***

Sương Sương hừ lạnh, nàng đi tắm, tắm xong thì trở về phòng, để Bích Lăng và Đan Thu canh trước cửa, nếu như Ổ Tương Đình tới thì bảo nàng đã ngủ rồi.

Nàng không phải là người ngu, đến thư phòng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Sương Sương bảo Đan Thu mang đến cho nàng mấy quyển sách để đọc gϊếŧ thời gian, chẳng qua truyện cổ dân gian lộ liễu hơn nhiều so với truyện ở trong cung. Khi đọc đến đoạn thư sinh trong sách đè hồ yêu lên trên bàn, cởi xiêm áo ra, Sương Sương vội vàng gập sách lại, nhưng một lát sau, nàng lại len lén mở ra xem, thấy trong sách miêu tả hồ yêu kia rêи ɾỉ quyến rũ khi mây mưa, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, chuyện này sung sướиɠ như vậy sao?

Sương Sương chưa từng xem qua loại sách này, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn rất tò mò, lòng hiếu kỳ khiến nàng không nhịn được mà tiếp tục xem, vừa xem liền không dời được mắt, ngay cả khi có người vào phòng từ bao giờ nàng cũng không biết, mãi đến lúc ánh sáng bị che mất, nàng mới không vui ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu liền ngẩn người.

Ổ Tương Đình đang đứng trước mặt nàng, ánh mắt nặng nề, thấy nàng đọc sách thì đưa tay đoạt lấy.

Sương Sương lập tức nóng nảy, nàng đứng dậy, muốn cướp lại sách: "Ngươi mau trả sách cho ta."

Nhưng Ổ Tương Đình ỷ vào dáng cao tay dài của mình, giơ tay lên cao, Sương Sương liền với cũng không với được.

Sương Sương sợ Ổ Tương Đình phát hiện ra nội dung trong sách, nàng cuống quýt nói: "Ngươi trả cho ta, tại sao ngươi lại cướp sách của ta chứ?"

Ổ Tương Đình cúi đầu nhìn nàng, đôi môi hoàn mỹ phun ra một câu: "Vì sao không thể?"

Sương Sương chỉ hận không thể cắn cho Ổ Tương Đình một phát, đúng là nàng đã quên mất Ổ Tương Đình vốn là tiểu nhân, hắn mới không bao giờ cư xử như một quân tử.

Ổ Tương Đình nói xong thì cầm sách muốn đi, Sương Sương đời nào để Ổ Tương Đình mang đi, nàng vội vàng đuổi theo, giọng nói mềm mỏng hơn trước rất nhiều: "Ngươi trả sách cho ta đi mà."

Vậy nhưng Ổ Tương Đình vẫn đi một mạch không dừng lại, mãi cho đến khi vào tận thư phòng.

Hắn cầm sách trong tay chính là để Sương Sương phải vào theo.

Sương Sương vừa vào, Ổ Tương Đình liền đóng cửa phòng lại.

Sương Sương sợ hết hồn, nhưng bây giờ việc nàng để ý hơn chính là quyển sách kia.

"Có thể đưa sách cho ta không?"

Ổ Tương Đình vừa liếc mắt nhìn nàng vừa đưa tay lật sách, Sương Sương thấy vậy thì cực kỳ sốt ruột, nàng vội xông đến cướp, nhưng Ổ Tương Đình đã kịp đọc rồi, Sương Sương chắc chắn là hắn đã đọc được, thậm chí còn đọc đúng đoạn mây mưa lộ liễu, nếu không ánh mắt hắn sẽ không trở nên nghiền ngẫm như vậy, thậm chí còn nhìn nàng đầy kinh ngạc.

Rốt cuộc Sương Sương cũng cướp lại được sách, nhưng vẫn bị Ổ Tương Đình phát hiện nên mặt nàng đỏ bừng, đang định ôm sách đi ra ngoài thì bị Ổ Tương Đình ngăn lại.

Ổ Tương Đình chặn đường nàng: "Trong thư phòng của ta thiếu mất một thứ, nàng có thấy đâu không?"

"Không thấy." Sương Sương đáp nhanh.

"Ta chưa nói là thứ gì."

Sương Sương nhất thời á khẩu không trả lời được, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: "Đồ ngươi vứt lung tung còn bắt ta chịu trách nhiệm sao?"

"Đây là thứ rất quan trọng với ta, không thấy đâu nên ta phải tìm cách mang nó về." Ổ Tương Đình bước đến gần Sương Sương: "Nếu như không tìm được, vậy thì phải làm một cái khác, chẳng qua cần Sương Sương hỗ trợ một chút."

Sương Sương lui về sau mấy bước: "Không được, ta mới không cởi cho ngươi vẽ đâu."

Lời vừa nói ra, nàng cũng biết mình lỡ lời, trong nháy mắt hối hận không thôi.

Ổ Tương Đình nhướn mày, từng bước ép sát, cuối cùng ép Sương Sương dựa lưng vào bàn đọc sách, không thể lùi được nữa.

"Đồ đâu?"

Sương Sương biết mình đã bị lộ thì dứt khoát nói thẳng: "Đốt rồi."

Ổ Tương Đình cười lạnh: "Sao nàng dám đốt?"

Sương Sương chớp chớp mắt: "Tướng công vẽ người ta như thế, người ta xấu hổ muốn chết, còn không cho phép người ta đốt sao?"

Sương Sương vờ câm điếc, làm như đang hiểu lầm người Ổ Tương Đình vẽ là hoa nương Sương Sương, vì xấu hổ nên mới đốt bức tranh đi.

Ổ Tương Đình nghe Sương Sương nói thì trầm mặc trong chốc lát, rồi hắn cười khẽ một tiếng, sau đó kề sát miệng nói nhỏ vào bên lỗ tai Sương Sương: "Phu nhân thấy vi phu vẽ có đẹp không?"

Không biết xấu hổ!

Sương Sương giận đến muốn đạp người!

Nhưng ngoài mặt nàng cũng chỉ có thể thẹn thùng quay mặt đi.

Ổ Tương Đình đưa tay nắm lọn tóc dài của Sương Sương, cất giọng thản nhiên: "Nàng có nhìn thấy con dấu ở trên bức hoạ kia không?"

Sương Sương hơi rùng mình, lắc đầu: "Con dấu gì?"

Ổ Tương Đình đang thử thăm dò nàng.

Nếu như nàng thấy con dấu liền khẳng định người trong bức hoạ tuyệt đối không phải là hoa nương Sương Sương.

"Thôi, không thấy thì thôi." Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương, đôi mắt kia của hắn thật xinh đẹp, nếu như đặt trên gương mặt nữ nhân, sợ là sẽ mang đến vẻ ong bướm lả lơi, dù sao thì đôi mắt đào hoa này chỉ cần hơi chuyển động là sẽ lẳиɠ ɭơ vô cùng. Nhưng vì đôi mắt này ở trên mặt hắn nên khiến hắn quá nữ tính, cộng thêm lòng dạ hắn cực kỳ thâm sâu, lúc nhìn người khác luôn mang theo vẻ áp bức, vậy nên ánh mắt này liền trở nên có chút hung ác.

Ổ Tương Đình chuyển đề tài: "Sách nàng vừa xem đúng là rất thú vị."

Sương Sương chối: "Ta còn chưa đọc đâu, thế nào, nội dung bên trong rất kỳ quái sao? Vậy ta không đọc nữa."

Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Không phải chuyện kỳ quái, là chuyện vui sướиɠ."

Sương Sương chỉ có thể giả chết, nhìn Ổ Tương Đình bằng ánh mắt vô tội: "Chuyện gì vui sướиɠ cơ?"

Ổ Tương Đình cúi đầu nhìn nàng, Sương Sương bỗng phát hiện cả người mình bị nhấc bổng lên, sau đó được đặt lên trên bàn, sách trong tay nàng rơi trên mặt đất.

Nàng cả kinh, vì chợt nhận ra tay Ổ Tương Đình căn bản không hề bị thương, nàng trợn mắt há mồm nhìn Ổ Tương Đình gỡ băng vải xuống, ném sang bên cạnh.

"Ngươi... ngươi không bị thương?"

Ổ Tương Đình "ừ" một tiếng.

Sương Sương cau mày: "Vậy sao ngươi phải giả vờ như bị thương?"

"Vì phải gạt một vài người." Dù Sương Sương đang ngồi trên bàn nhưng Ổ Tương Đình vẫn cao hơn nàng.

Sương Sương thấy Ổ Tương Đình nhìn nàng thì cảm thấy có chút sợ hãi, không nhịn được mà rụt cổ lại.

Nhưng nàng lại nghĩ mình tỏ vẻ quá sợ hãi sẽ rất mất mặt, bèn nói: "Ngươi nhìn cái gì?"

Môi Ổ Tương Đình khẽ nhếch lên, nói sang chuyện khác: "Nàng một mực gọi ta là tướng công?"

Sương Sương hơi sửng sốt, nàng vẫn có chút xấu hổ khi gọi Ổ Tương Đình là tướng công, nhưng thật ra không phải vì trong lòng thừa nhận mới gọi như vậy, nàng cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi, có thể đạt được mục đích thì gọi hắn là tướng công cũng chẳng sao hết. Nếu như Ổ Tương Đình có thể đưa nàng đến chỗ Lan Tranh, bảo nàng gọi Ổ Tương Đình là cha cũng được.

"Bây giờ gọi cho ta nghe." Ổ Tương Đình nói.

Sương Sương hơi chần chừ, nàng thấy lúc này quá nguy hiểm, nàng muốn nhảy khỏi bàn, nhưng còn chưa kịp nhảy xuống thì đã bị đối phương ôm lấy.

Thân thể nàng run lên, có lẽ do hơi thở trên người đối phương hoàn toàn khác với hơi thở nữ nhân, lúc cả người nàng bị hơi thở ấy bao trùm thì vội đổi giọng, nàng sợ đối phương làm gì mình nên vội vàng gọi to: "Tướng công."

Tiếng gọi kia vừa dịu dàng vừa nũng nịu, thật là mềm mại đến tận xương tuỷ.

Sương Sương liếc trộm Ổ Tương Đình, thấy đối phương bất động thì trong lòng hơi yên tâm: "Tướng công, ta thấy hơi mệt."

"Vẫn còn sớm mà đã mệt?" Giọng Ổ Tương Đình rất nhẹ.

Sương Sương đang nóng lòng muốn thoát thân nên nói: "Ta tắm xong rồi."

Ý của nàng là tắm cũng tắm xong rồi, dĩ nhiên giờ là đến lúc đi ngủ.

Ổ Tương Đình nghe vậy, không biết là hiểu nhầm hay cố ý, cả người hắn càng nghiêng về phía trước, đưa mũi ra ngửi, giọng nói chứa ý cười: "Đúng là đã tắm rồi, rất thơm."

Sương Sương rũ mắt, chợt phát hiện lỗ tai mình bị một thứ ấm áp chạm vào, sau đó có cái gì đó cắn tai nàng. Mặt nàng ửng đỏ, muốn giãy giụa nhưng không có chút sức lực nào.

Chỉ nói là "Phấn hương ẩm ướt ôi ngà ngọc, thân nuột nà quấn lấy mưa xuân. Tắm chung tình lang nơi nơi đυ.ng, trơn mượt thấm ướt cả cõi lòng."

Sau đấy Sương Sương lại phải tắm thêm lần nữa, lúc nàng tắm, Ổ Tương Đình ngồi ngay bên cạnh vẽ tranh, thật sự vẽ lại bức tranh mỹ nhân tắm rửa.

Giọt nước thấm từ sau bình phong đến mép giường.

***

Hôm sau Sương Sương tỉnh lại thì Ổ Tương Đình đã ra ngoài.

Lúc hai nha hoàn Bích Lăng và Đan Thu vào dọn phòng, mặt cả hai đều ửng đỏ, chẳng qua đến lúc dọn giường, Bích Lăng bỗng kêu nhỏ một tiếng, nàng ta nhìn Đan Thu ở bên cạnh, nói: "Sao lại không có gì?"

Nàng ta đang nói đến lạc hồng.

Nàng ta biết đêm tân hôn Nhị thiếu gia chưa động phòng với Như phu nhân mà đã rời đi, chỉ là bây giờ Nhị thiếu gia đã trở lại, đêm qua cũng ngủ cùng giường, thế nào vẫn còn không có?

Đan Thu trừng mắt nhìn Bích Lăng: "Ngươi quên xuất thân của Như phu nhân rồi sao?"

Như phu nhân là hoa nương, lúc đó Nhị thiếu gia bỏ nghìn vàng mua đêm đầu tiên của Như phu nhân, đây chính là chuyện mà cả thành đều biết.

Bấy giờ Bích Lăng mới bừng tỉnh, vẻ mặt lúng túng: "Là ta hồ đồ."

Đan Thu lắc đầu: "Ngươi đừng để phu nhân nghe được, cẩn thận sẽ bị phạt."

***

Sương Sương nào biết hai nha hoàn đang bàn luận sau lưng nàng, nàng đang ngửa cần cổ tuyết trắng, thấy dùng cả phấn mà cũng không che được những dấu vết bên trên thì giận đến mức ném phấn đi.

Liên Đại vội vàng nhặt lên: "Sương Sương tỷ tỷ giận thiếu gia sao?"

Sương Sương nhìn cô bé: "Đúng vậy."

Tuy Liên Đại còn nhỏ tuổi nhưng hiểu biết nhiều: "Sương Sương tỷ tỷ đừng giận thiếu gia, bởi vì dù có thêm một nữ nhân dáng vẻ giống hệt Sương Sương tỷ tỷ nhưng thiếu gia vẫn ngủ lại chỗ của Sương Sương tỷ tỷ."

Liên Đại vừa nhắc tới Tưởng cô nương, ánh mắt Sương Sương liền thay đổi.

Nàng cảm thấy Ổ Tương Đình rất kỳ quái, khi ở trước mặt mọi người và khi ở trước mặt nàng, cứ như là hai con người khác nhau vậy.

Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng Tưởng cô nương là nàng nên không dám xúc phạm? Còn đối với nàng thì ngược lại, không buồn quan tâm nhiều?

Nhưng hôm qua Thịnh phu nhân không cho hắn tới Tương Tư Các, hắn cũng thật sự không đi, nếu như hắn cho rằng đó là nàng, vậy tại sao lại không đi?

Sương Sương lại nhớ đến lời Ổ Tương Đình từng nói trước đây.

"Nếu như không phải mơ, ta sẽ khoá nàng ở trên giường, để cho nàng không thể đi bất cứ đâu."

Bây giờ hắn đang giam cầm Tưởng cô nương?

Sương Sương càng nghĩ càng không thể hiểu nổi Ổ Tương Đình.

Nàng bèn dứt khoát bảo Liên Đại tới canh chừng bên ngoài Tương Tư Các, nếu như thấy Ổ Tương Đình tới đó thì phải nhanh chóng trở về bẩm báo nàng.

Nhưng Liên Đại canh chừng mấy ngày liền mà cũng không thấy Ổ Tương Đình đến Tương Tư Các, ngược lại đêm nào hắn cũng bám dính lấy Sương Sương.

Sương Sương che y phục, thái độ kiên quyết: "Không được, không cởi!"