Cảm xúc của Quý Đường Đường cực kỳ bất ổn, Nhạc Phong lúc này lại tỉnh táo lại, anh cố gắng hết sức đứng yên tại chỗ không nhúc nhích để tránh kích động cô hơn: “Đường Đường, cô tỉnh táo một chút.” Quý Đường Đường không nói gì, trong mắt cô lộ ra hận ý vô cùng lớn, giống như đang đứng trước mặt không phải Nhạc Phong mà là tổng hợp của tất cả mọi chuyện tất cả những kẻ đã đẩy cô đến bờ vực sụp đổ. Nhạc Phong nhìn vào mắt cô, giọng nói rất ôn hòa: “Đường Đường, cô vẫn là một cô gái có suy nghĩ rõ ràng, cô cẩn thận nghĩ xem, từ khi quen cô đến giờ, tôi đã bao giờ làm chuyện gì thực sự gây thương tổn cho cô chưa? Nếu tôi làm việc cho nhà họ Tần, ở Ca Nại, ở Cổ Thành, ở trong tòa nhà kia, tôi có bao nhiêu cơ hội để hạ thủ với cô, tại sao tôi lại không ra tay chứ?” Quý Đường Đường vẫn im lặng, vấn đề này, trước đó cô cũng đã nghĩ tới, phải thừa nhận, Nhạc Phong nói có lý, đây cũng là lý do chủ yếu tại sao cô lại lựa chọn không bỏ đi ngay lập tức mà ở lại nhà của Trần Nhị Bàn chờ Nhạc Phong. Nhạc Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, anh dừng lại một lúc, để cho cô có thời gian suy nghĩ, sau đó mới tiếp tục đề tài: “Cô cảm thấy nghi ngờ tất cả mọi chuyện, tôi có thể hiểu được, cô bỏ súng xuống trước đã được không? Lát nữa Đại Trần ra ngoài, cô đừng có dọa người ta, chị dâu còn đang có em bé nữa, tối hôm qua cô đã khiến người ta sợ đủ rồi. Gia đình Đại Trần đối xử với cô đâu có tệ, tìm cô về, cùng ăn cùng ở với cô, chúng ta không thể không suy nghĩ cho gia đình họ được, đúng không?” Quý Đường Đường do dự một chút, đây cũng là một vấn đề, vợ chồng Trần Nhị Bàn muốn để lại không gian cho hai người mà tạm thời tránh đi, nhỡ đâu đột nhiên đẩy cửa ra, thấy tình cảnh này, đích xác là có chút kinh sợ. “Tôi biết cô không có ý định nổ súng thực sự, nhưng súng sẽ cướp cò, cô mà bắn chết tôi thật, có hối hận cũng không kịp đâu, Đường Đường, bỏ súng xuống.” Nói đến đây, sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, bước thẳng về phía Quý Đường Đường, Quý Đường Đường hơi hốt hoảng, tay cầm súng có chút run rẩy: “Nhạc Phong, anh đứng lại, tôi nổ súng thật đấy, tôi thật sự…” Còn chưa nói hết lời, Nhạc Phong đã đến trước mặt, một tay túm lấy cổ tay cô, tay kia kiên quyết giật lấy khẩu súng trong tay cô. Quý Đường Đường cũng không vùng vẫy nhiều, nhưng ít nhiều cô cũng có chút mất mặt, ngoảnh mặt qua một bên, cố ý tránh né ánh nhìn của Nhạc Phong — một nửa là vì hành vi kích động cầm súng chĩa vào người khác của mình, một nửa là vì Nhạc Phong hoàn toàn ngó lơ sự đe dọa của cô. Nhạc Phong lúc này mới bốc hỏa: “Tôi phải lấy súng gõ đầu cô ra mới được, cô tưởng đang đóng phim à, còn cầm súng chĩa vào tôi?!” Quý Đường Đường nghiến răng, cô lạnh lùng liếc Nhạc Phong một cái, vẫn không nói gì. Nhạc Phong chìa khẩu súng ra trước mặt cô, mở chốt ra: “Cô đã nghịch súng bao giờ chưa, nếu muốn nổ súng thật, phải mở chốt an toàn trước, cô cầm súng đã khóa chốt chĩa lung ta lung tung, oai lắm phải không?” Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu: “Y như heo!”
Quý Đường Đường cả giận: “Không phải anh muốn giải thích sao? Cho anh cơ hội đấy, nói đi!” Nhạc Phong nhìn cô một cái, nhét súng ra sau, lấy di động ra mở máy lên lần nữa, chuyển sang cấu hình trên máy bay: “Thu dọn đồ đạc trước đã, đi rồi nói sau.” Nói xong anh bắt đầu thao tác trên màn hình cảm ứng, lúc thì thoát ra lúc thì mở thư mục, giống như đang nhàm chán tìm nhạc, Quý Đường Đường giận điên lên: “Anh nói đi là đi à, anh là cọng hành nào thế? Anh còn nói linh tinh nữa, có tin là tôi sẽ động thủ không hả? Nhạc Phong!” Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường cười cười, giơ di động ra trước mặt cô: “Xem hình tôi chụp thế nào?”
Quý Đường Đường đến suy nghĩ gϊếŧ chết anh cũng có, dật ra mấy chữ qua kẽ răng: “Tôi có xem cái con em anh!” Cô nhoáng cái đã vươn tay túm lấy cổ áo Nhạc Phong, hận không thể ghì chết anh, có điều rất nhanh cô đã nới lỏng tay, giống như bị trúng phép định thân vậy, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại của Nhạc Phong mà sững sờ. Nằm trong dự kiến, Nhạc Phong thở phào nhẹ nhõm, vươn tay chỉnh lại cổ áo một chút, tiện tay đưa di động cho Quý Đường Đường: “Còn mấy tấm nữa đằng sau, tự xem đi.”
Quý Đường Đường cảm giác như toàn thân đã biến thành một tấm gỗ, máy móc cầm lấy chiếc di động, trượt màn hình mở sang trang kế tiếp, những bóng người vui vẻ, ăn uống linh đình, rõ ràng cho thấy đang ở trong một buổi hôn lễ, nhưng người được chụp lại chỉ có một, ngồi đứng, chính diện, bên cạnh, uống rượu, mỉm cười, có tấm rõ ràng, có tấm mơ hồ, đong đưa như bóng ma, giống như một thế giới không chân thực. Cô nhìn một lần, lại nhìn thêm lần nữa, cơn tức của Nhạc Phong dần vợi bớt, nhìn vẻ mặt cấp bách của cô, trong lòng bỗng có chút khó chịu, có một số việc, anh muốn nói cho cô từng chút từng chút một, nhưng nếu cô đã quá nhạy bén và mẫn cảm trong một số chuyện thì cũng chỉ đành đau dài không bằng đau ngắn, để cho cô ấy chết đi sống lại một lần. Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, giọng cô đã phát run: “Nhạc Phong, đây là cha tôi mà.” Nhạc Phong ừ một tiếng: “Thu dọn đồ đạc đi.” Quý Đường Đường mờ mịt nhìn Nhạc Phong, Nhạc Phong không để ý đến cô, đi thẳng đến bàn ăn bắt đầu ăn sủi cảo, dù đã nguội nhưng mùi vị cũng không tệ lắm, chấm thêm dấm thấy ngon hơn, Nhạc Phong vùi đầu ăn mấy miếng, ngẩng đầu nhìn Quý Đường Đường đang đứng đờ ra, Quý Đường Đường cũng nhìn anh, sau mấy giây nhìn nhau, cô quay vào phòng thu dọn hành lý. Xuyên qua cánh cửa đang mở, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng hình đang vội vã thu dọn đồ đạc của cô, sột soạt ôm một đống đồ lên, chẳng phân biệt được xanh đỏ tím vàng đã nhét hết vào trong túi, Nhạc Phong thấy buồn cười, cười rồi lại thấy dâng lên một cơn xót xa trong lòng. ———————————————————— Nhân lúc Quý Đường Đường thu dọn đồ đạc, Nhạc Phong đi tìm Trần Nhị Bàn, đưa cho anh ta một bao lì xì trước: “Ngại quá, bao nhiêu năm không gặp, cậu kết hôn tôi cũng không đến được, giờ chị dâu lại có thai, một bao lớn, biếu cả hai luôn.” Trần Nhị Bàn không đến nỗi không biết xấu hổ mà mở ra, nhưng tay vừa chạm vào đã thấy độ dày rất khả quan, đang định từ chối, Nhạc Phong lại không cho anh ta cơ hội để nói: “Vốn là định hội họp một phen cho đã nhưng mà lại có việc gấp mất rồi, Đại Trần, ngại quá, tôi phải đi bây giờ.” “Đi bây giờ?” Trần Nhị Bàn lập tức nóng nảy, “Đừng thế, cậu đi xa như vậy đến đây, một bữa cơm tử tế còn chưa ăn cơ mà…” “Thật sự có việc gấp.” Nhạc Phong cười cười, “Sao lại chưa ăn, sủi cảo cậu làm, hơn xa tiêu chuẩn của ban cấp dưỡng hồi ấy rồi.” Anh lại nhìn Quan Tú nháy mắt: “Chị dâu, chị có lộc ăn đấy.” Mắt thấy không giữ được khách, Trần Nhị Bàn lấy túi ra nhét đồ ăn cho Nhạc Phong, hoa quả bánh kẹo gì đó, thấy được cái gì là nhét hết vào bên trong, Nhạc Phong muốn ngăn cũng không ngăn được, Quý Đường Đường đã thu dọn xong, xách ba lô đứng ở cửa chờ anh, Nhạc Phong nhìn cô một cái: “Cô không có gì để nói với người ta à?”
Chuyện do mình gây ra, chung quy cũng phải giải thích đôi câu, Quý Đường Đường bước tới nói xin lỗi với Trần Nhị Bàn: “Rất xin lỗi.” Cô chỉ chỉ đầu mình: “Hồi nhỏ có lần tôi bị sốt cao, nóng hỏng cả đầu, bây giờ vẫn không được bình thường cho lắm, tự sát cũng không phải lần đầu tiên, lúc tỉnh táo lại là hối hận, rất xin lỗi, đã khiến anh chị sợ.” Trần Nhị Bàn cực kỳ kinh ngạc, há miệng nửa ngày không khép lại được, sau khi phản ứng kịp thì có chút lắp bắp: “Vậy… vậy à, thật không nhìn ra.” Quan Tú đứng sau lưng véo anh ta một cái: “Nói kiểu gì thế.” Nhạc Phong bất đắc dĩ nhìn Quý Đường Đường, trong lòng cũng có vài phần bội phục cô, những chuyện mà người bình thường kiêng kỵ, cô ấy lúc nào cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái mà chụp lên đầu mình, người biết chuyện nghe vào đương nhiên thấy quái dị, nhưng đối với những người ngoài cuộc chẳng hay biết gì mơ hồ như Trần Nhị Bàn, đây chính là đáp án đáng để thông cảm và sẽ không dẫn đến hoài nghi nhất. Quả nhiên tiếp đó, trong giọng nói của Trần Nhị Bàn tràn ngập vẻ tiếc nuối và cảm thông: “Thật là… nên nghĩ thoáng một chút, chắc do lúc đó điều kiện y tế còn kém, Phong Tử, chăm sóc người ta cho tử tế nhé.” Nhạc Phong gật đầu: “Đương nhiên.” Nói xong, liền thực hành luôn giúp Quý Đường Đường xách túi lên. Trần Nhị Bàn và Quan Tú tiễn hai người xuống dưới lầu, giúp Nhạc Phong chất hành lý lên cốp sau, vừa nghĩ đến chuyện bạn bè bao nhiêu năm mới gặp lại mà đã phải chia tay, trong lòng không khỏi khó chịu, lúc Nhạc Phong khởi động xe, anh ta nhoài người trên cửa sổ xe nhìn Nhạc Phong: “Phong Tử, hết bận rồi nhớ đến một chuyến nữa đấy, còn bao nhiêu chuyện muốn nói.” Sau đó lại khách khí với Quý Đường Đường một phen: “Quý tiểu thư, cô cũng đi cùng nhé.” Nhạc Phong cười cười: “Nhất định rồi.” Xe từ từ lái ra khỏi khu nhà, Trần Nhị Bàn ra sức phất tay về phía chiếc xe, cho đến khi Quan Tú trừng anh ta: “Này này này, xe cũng đã mất hút rồi, đừng có ra vẻ lưu luyến ly biệt như thế được không, ai không biết còn tưởng anh đi tiễn người yêu cũ đấy.” Trần Nhị Bàn cười hì hì không ngớt, cố ý nói vẻ thần bí: “Tú nhi, bị em phát hiện rồi, vậy anh cũng không dối gạt em nữa, mối tình bối bối sơn* này, em không hiểu được đâu.”(*) Ý chỉ một cách gọi thân mật của đồng tính luyến ái, xuất phát từ đoạn đối thoại của hai nhân vật do Tạ Đình Phong và Ngô Ngạn Tổ đóng trong phim Kế hoạch BBQuan Tú thiếu chút nữa cười phì ra: “Được lắm lão mập kia, cho dù có bối bối sơn* thật thì Nhạc Phong cũng chẳng thèm để mắt đến anh đâu.” Trần Nhị Bàn cáu: “Này, Tú Nhi, năm đó anh cũng đẹp trai lắm đó, lúc anh đẹp trai đến cực điểm, tên Nhạc Phong kia làm sao mà đọ được với anh, này, anh nói thật đấy, em đừng có cười mà, này…” Di động vang lên, Trần Nhị Bàn trừng Quan Tú một cái, ý tứ là tính sổ với em sau, sau đó nhấn nút trả lời. Cuộc gọi là của anh bạn ở cục cảnh sát thành phố kia, âm thanh đè rất thấp, giọng nói có chút nghiêm trọng: “Mập à?” “A, Vương ca, em đây.” Trần Nhị Bàn có chút hoảng hốt: không phải mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi sao, đột nhiên lại gọi điện tới là thế nào? Chẳng lẽ có biến cố? “Mập à, chuyện phức tạp rồi, bạn chú còn ở đó không? Bảo cậu ta cẩn thận một chút.” Trái tim Trần Nhị Bàn thót lên một cái, anh ta nhìn Quan Tú, bước vài bước sang bên cạnh, hạ thấp giọng theo: “Sao lại phức tạp rồi?”
“Vốn là đã thẩm tra xong rồi, đến gần 11 giờ lãnh đạo bên kia lại ra lệnh, điều người khác dẫn người đi mất, cũng không cho bên tôi nhúng tay vào nữa. Sau đó tôi có vận dụng quan hệ điều tra thử, mấy tên đó đều có tiền án, nhất là cái thằng đeo kính đó, trước đây nó bị tình nghi là có liên quan đến một vụ mất tích, lúc đó có một nhân chứng, là một giáo viên già, ông ấy khai đã thấy tên mắt kính đó từng xảy ra tranh chấp với cô gái mất tích, cô bé ngã chết lần này chính là cháu gái của ông ấy. Chú nói xem, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, một vụ trả thù kinh điển, mẹ nó chứ, thằng khốn nạn, ra tay với cả một đứa bé gái.” “Thằng ranh con này ác thật.” Trần Nhị bàn tặc lưỡi, “Nhưng chẳng phải đã bị bắt rồi sao, cho dù không phải do anh phụ trách, còn sợ nó lật tung trời lên chắc?”
“Không thể nói thế được.” Vương ca nói rất chần chừ, dường như đang cân nhắc từng câu từng chữ xem có nên nói với anh ta không, “Vụ án lần trước, rõ ràng có rất nhiều điểm nghi vấn, vậy mà lại được bảo lãnh ra ngoài, người phụ trách xử lý lại ấp a ấp úng, tôi đã cảm thấy có vấn đề rồi. Bọn này có thể là có người phía sau, tôi nghi là tội phạm có tổ chức.” Giọng anh ta đột nhiên hạ thấp xuống: “Nói cho chú hay, lúc ba thằng đó mới bị giải vào, thái độ phách lối vô cùng, ông đây đóng cửa lại tẩn cho chúng nó một trận, trong lúc kéo túm, vô tình nhìn thấy trên cánh tay nó có một hình xăm, xăm hình Phi Thiên*. Tôi chú ý đến, vạch tay của hai thằng còn lại lên, đều có, chú cũng biết, có những bang phái thường hay thống nhất xăm một thứ gì đó trên người. Lúc bọn chúng bị chuyển đi, chẳng những không căng thẳng, lại còn rất đắc ý… Cẩn thận một chút thì hơn, nếu như phía sau thực sự có băng nhóm, tôi sợ đồng bọn của chúng sẽ trả đũa, dặn cậu bạn của chú mấy ngày tới nên lưu ý một chút.”(*) Phi Thiên được dịch theo nghĩa tiếng Hán, hay còn có tên khác trong tiếng Phạn là Asura, Atula: là một trong bát bộ thiên long, một Bán thần, được coi như một vị thần ác từng nhiều lần chống lại thần sáng tạo Brhama (Phạm Thiên). Atula đại diện cho tính xấu của con người.Trần Nhị Bàn vội vàng gật đầu, căng thẳng nuốt nước bọt liên tục: ‘Vâng, vâng, em biết rồi, em phải báo cho cậu ta ngay, cám ơn Vương ca nhé, hôm nào sẽ mời anh ăn cơm sau.” Cúp máy xong lập tức bấm điện thoại của Nhạc Phong, lúc nghe thấy giọng nói vọng ra từ trong ống nghe, nhất thời trợn tròn mắt: thằng ôn con này, sao lại tắt máy vào lúc này chứ! ———————————————————— Chiếc xe dần dần tiến vào nội thành Đôn Hoàng, Quý Đường Đường ngồi trên ghế phụ, vẫn lật đi lật lại mấy tấm ảnh trong di động của Nhạc Phong, trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, cô đột nhiên hỏi Nhạc Phong: “Đây là hôn lễ của Miêu Miêu à?”
Nhạc Phong ừ một tiếng. “Người này,” cô chỉ vào Tần Thủ Thành trong hình, chợt đổi cách xưng hô nói: “Là người nhà họ Tần phải không?” Nhạc Phong có chút kinh ngạc, anh nhìn Quý Đường Đường một cái: “Sao lại nói vậy?”
“Hôn lễ của Miêu Miêu, đến dự nhất định toàn là thân thích. Ông ta ăn mặc chỉnh tề thế này, như kiểu quản gia ấy, có mấy tấm, người khác đều mời rượu ông ta, ông ta là người nhà họ Tần đúng không?” Nhạc Phong gật đầu một cái: “Ông ta là chú hai của Miêu Miêu, tên là Tần Thủ Thành.” Quý Đường Đường mờ mịt ồ một tiếng, không rõ là thất vọng hay là trút được gánh nặng, được một lúc lại hỏi Nhạc Phong: “Tại sao chú của Miêu Miêu lại giống cha tôi y như đúc nhỉ?”
Đèn đã chuyển, Nhạc Phong khởi động xe, anh nhìn về ngã ba phía trước, cố ý không nhìn qua Quý Đường Đường: “Tại sao cô không cảm thấy, chú hai của Miêu Miêu và cha của cô… là cùng một người chứ?” Quý Đường Đường ngơ ngác nhìn lá bùa bình an treo trên xe Nhạc Phong: “Bởi vì cha tôi đã mất rồi.” “Vậy ư? Cô có tận mắt nhìn thấy thi thể không?” Cô có tận mắt nhìn thấy thi thể không? Đầu óc của Quý Đường Đường lập tức rối loạn, cô cố chấp nhìn Nhạc Phong: “Tôi không thấy thi thể, nhưng tôi đã mua báo, trên báo viết thế.” Nhạc Phong thở dài: “Cô bé, báo là do người soạn ra, chỉ cần có đủ mánh khóe, có thể nói sống thành chết, nói thẳng thành cong.” Quý Đường Đường hoảng hốt, cô càng ngày càng cảm thấy không phản bác được Nhạc Phong, càng ngày càng cảm thấy Nhạc Phong nói có lý, càng ngày càng cảm thấy mình bị Nhạc Phong dẫn dắt: “Ý của anh là, cha tôi là người nhà họ Tần, ông ấy rõ ràng vẫn chưa chết, lại cố tình muốn giả vờ là mình đã chết rồi? Chuyện này không phải rất hoang đường sao? Hoàn toàn không thuyết phục. Hơn nữa, mẹ tôi sao lại muốn lấy một người nhà họ Tần chứ? Bà ấy trốn nhà họ Tần còn chẳng kịp nữa là, với lại cha tôi căn bản không phải họ Tần!” Trái ngược với Quý Đường Đường, Nhạc Phong lại tỉnh táo vô cùng, không những tỉnh táo, đơn giản gần như lạnh lùng, kể từ khi đề tài về “Tần gia” này bắt đầu, Nhạc Phong từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn Quý Đường Đường một cái nào, anh nói: “Nếu mẹ cô căn bản không biết mình lấy phải một người của nhà họ Tần thì sao? Mẹ cô đã giấu cô thân thế của mình 20 năm, giấu cha cô 20 năm, cha cô chẳng lẽ lại không thể có chút bí mật giấu giếm hai người hay sao?” “Tôi đã nhờ bạn điều tra giúp, nghề nghiệp của Tần Thủ Thành rất ít gây chú ý, là thành viên của một đội khảo sát địa chất, phần lớn thời gian trong năm là không ở nhà, lúc ông ta không ở nhà, hẳn là đang thay hình đổi dạng ở bên cạnh hai mẹ con cô. Vợ ông ta nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi, có lẽ là vì nguyên nhân chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, quan hệ giữa hai vợ chồng rất bình thường, hai người có một đứa con trai, giờ đang học Trung học. Cô thử nhớ lại xem, cha cô mỗi năm có phải bao giờ cũng có một khoảng thời gian đi công tác hoặc không ở nhà không? Nếu đúng thì hẳn là để về nhà họ Tần báo cáo rồi.” Giọng nói của Nhạc Phong rất bình thản, nhưng từng câu từng chữ đều khiến cho Quý Đường Đường sởn tóc gáy, hơi lạnh như toát ra từ sống lưng, đầu ngón tay một mảnh lạnh như băng, nhất là câu cuối cùng: nếu đúng thì hẳn là để về nhà họ Tần báo cáo rồi. Cô tựa như đang lẩm bẩm một mình, lại giống như đang hỏi Nhạc Phong: “Ý của anh là, cha tôi là người nhà họ Tần, cho nên ngay từ lúc tôi vừa mới sinh ra, Tần gia đã tìm được chúng tôi rồi?”
Nhạc Phong sửa lại cho cô: “Không phải là vừa mới sinh ra, sự ra đời của cô, căn bản cũng chính là sự sắp đặt của nhà họ Tần. Cô đừng quên, mẹ cô là bỏ trốn, bà ấy bỏ đi là vì cha cô, tôi đoán, mục tiêu của nhà họ Tần ban đầu có thể là mẹ cô, nhưng lúc đó đã xảy ra chút biến cố, mẹ cô mang thai, bà ấy đã không thể được dùng để luyện chuông Quỷ được nữa, cho nên Tân gia mới kiên nhẫn chờ cô lớn lên.” Quý Đường Đường lắc đầu: ‘Như vậy cũng không đúng, sao bọn họ có thể chắc chắn mẹ tôi nhất định sẽ sinh con gái chứ? Nếu như sinh con trai thì sao, chẳng phải cũng vô giá trị với bọn họ hay sao?” Xe rẽ vào một con phố nhỏ, người đi trên đường không nhiều lắm, Nhạc Phong dừng xe lại bên lề: “Tôi đoán, nếu như sinh con trai thì có thể là một câu chuyện khác, ví dụ như đứa bé vừa mới ra đời thì người cha bỗng bỏ rơi hai mẹ con không rõ tung tích, ai mà biết được, nhà họ Tần luôn luôn căn cứ vào tình hình thực tế mà tiến hành bước kế tiếp. Cô vẫn thấy lạ tại sao tôi biết được chỗ ở cụ thể của cô ở Đôn Hoàng đúng không, không phải là tôi biết, mà là bọn họ biết, tôi nghe lén được, bọn họ biết rõ đường đi của cô, biết cô đã đổi tên thành Quý Đường Đường, biết cô đi đến đâu, biết cô dừng lại ở đâu, cho nên tôi mới bảo Đại Trần lén lút đưa cô đi, tôi sợ cậu ta bị máy quay của nhà khách ghi hình lại, để lại dấu vết.” Suy nghĩ của Quý Đường Đường vẫn còn dừng lại ở nửa đoạn trên anh nói: “Bọn họ đã tìm thấy tôi, tại sao lại không ra tay?” Nhạc Phong than thở: “Có lẽ là muốn chờ cô trưởng thành hơn một chút chăng, so với việc dùng một người con gái nhà họ Thịnh chẳng biết gì cả đi luyện chuông Quỷ, cùng với dùng một người có năng lực có thể một mình đảm đương để luyện, hiệu quả chung quy vẫn khác biệt chứ.” Quý Đường Đường đỡ đẫn gật đầu: “Như thế cũng giống như nuôi heo ấy hả, lúc heo còn nhỏ gầy teo, kiểu gì ăn cũng không ngon. Cứ mài dao canh chừng bên cạnh chuồng, chờ heo lớn rồi mới làm thịt.” Nhạc Phong vừa khó chịu vừa buồn cười: “Đường Đường, không ai lại đi so sánh mình với heo cả.” Quý Đường Đường đột nhiên lại trở nên cố chấp trong chuyện này: “Cũng đâu có gì khác, trong mắt người nhà họ Tần, có khi tôi còn ngu hơn cả heo.” Nhạc Phong vươn tay cầm lấy tay cô: “Đường Đường, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, giải tỏa một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.” Quý Đường Đường lắc đầu: “Không muốn khóc, không muốn khóc một chút nào hết.” Cô rụt tay lại, day day thái dương: “Đầu tôi đặc như đá tảng rồi, tôi nghĩ không thông, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình: “Chỗ này trống rỗng quá, không chỉ trống rỗng có một chút, hình như toàn bộ đều trống rỗng, gió mới thổi một chút thôi, xuyên qua, rất lạnh. Nhạc Phong, anh có chăn không?” Nhạc Phong sửng sốt một chút: “Không có, hay cô lấy áo khoác của tôi mà đắp?”
Quý Đường Đường lắc đầu: “Không được, phải là chăn mới được.” Cô quay đầu nhìn ra đường: “Nhạc Phong, trên đường này có cửa hàng, chắc là có chăn, tôi đi mua một cái.” Cô mở luôn cửa xe bước ra ngoài, Nhạc Phong giật mình vội vàng xuống xe từ bên kia đuổi theo cô, cô đứng trên đường nhìn khắp nơi: “Mua cái chăn đi, đắp cho ấm.” Nhạc Phong có chút khó hiểu tại sao sau khi nghe một chuyện kinh khủng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy cô lại vội vàng đi mua chăn, nhưng vẫn làm theo ý cô: “Vậy được, mua một cái đi.” Cuối phố có một cửa hàng bán đồ gia dụng, Nhạc Phong trả tiền mua chăn, suy nghĩ một chút lại mua thêm một chiếc gối đầu và đệm dựa, lúc thanh toán, Quý Đường Đường ôm chăn đứng bên cạnh, chàng trai thu ngân cứ tò mò nhìn cô mãi, lúc đưa tiền lẻ cho Nhạc Phong, rốt cuộc không nhịn được buồn cười: “Cô gái này ngộ thật, ôm chặt vậy, đâu có ai tranh của cô đâu.” Nhạc Phong liếc nhìn Quý Đường Đường, đáp bừa một câu: “Cô ấy vẫn thích chăn.” Quay lại xe, Nhạc Phong chỉnh lại hàng ghế sau, tạm coi như một cái giường hẹp, bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, lại giúp cô kéo góc chăn cho tử tế, chăn mới mềm mại bông bông, trùm lên thoải mái vô cùng, Quý Đường Đường cuối cùng cũng cảm thấy thả lỏng một chút, hai tay cô túm lấy góc chăn, cặp mắt khép lại, hàng mi chập lại rung rung, Nhạc Phong bỗng nhìn thấy vết cắt trên cổ tay cô hơi rớm máu, miếng vải băng bó lúc trước không biết đã rơi đâu mất, vội vàng tìm băng gạc trong hòm thuốc trên xe ra giúp cô quấn lại, vừa quấn vừa hỏi cô: “Đường Đường, sao cắt rồi lại không chảy máu?” Đầu óc của Quý Đường Đường đã sớm trống rỗng, hoàn toàn đi theo câu hỏi của Nhạc Phong, cô nói: “Lúc sắp chết, tôi nghe thấy có người khóc, mở mắt ra đã thấy một cô gái quay lưng về phía tôi, tóc dài, cứ ấn cổ tay giúp tôi.” Trái tim Nhạc Phong thót lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy da đầu hơi tê tê: “Một cô gái? Người?” “Ma.” “Cô… quen cô ta chứ?”
“Không quen, nhưng tôi lại biết cô ta là ai.” “Là ai?” “Một cô gái đã chết ở thành phố ma quỷ. Lúc còn ở Cổ Thành, chuông đã từng kêu lên, tôi đã mơ thấy cô ta.” Nhạc Phong ồ một tiếng, anh vén chăn lên, nhẹ nhàng bỏ tay Quý Đường Đường vào: “Lúc cô mơ thấy cô ta, có thấy được dáng vẻ của cô ta không?”
Quý Đường Đường không lên tiếng, hơi thở của cô dần dần đều đặn, tựa như đã ngủ thϊếp đi, Nhạc Phong vén tóc cô ra sau tai, nhìn cô thật lâu, nhẹ nhàng rụt tay lại, không làm phiền đến cô nữa. Thực ra thì Quý Đường Đường không hề ngủ. Cô vẫn đang suy nghĩ câu hỏi của Nhạc Phong: có thấy dáng vẻ của cô ta không? Không có, gần như không hề, khác hẳn với những giấc mơ trước đó, cô đã từng thấy Lăng Hiểu Uyển, từng thấy Trần Vĩ, cũng từng thấy Trần Lai Phượng, ở trong mộng, cô biết mình là một kẻ ngoài cuộc, là một người đứng xem. Nhưng cái lần ở Cổ Thành đó lại khác hẳn, lần đó, cô vừa mới ngủ đã cảm thấy thân thể của mình đang dịch chuyển, giống như bị ai đó kéo lê đi, mở mắt, ánh mặt trời chói chang, trời rất xanh, xung quanh là cát vàng sa mạc chưa từng thay đổi, giống như bị gió bào mòn, tiếng gió ào ào tựa như tiếng ma quỷ đang khóc thét, có một gã đang kéo cô đi, hệt như kéo một con chó chết. Cô cố gắng muốn nhìn cho rõ dáng dấp của gã đó, nhưng không sao nhìn rõ được, xuyên qua cặp mắt của người chết này, cô nhìn thấy cánh tay đang kéo kia đầy lông măng đen sì, giữa đám lông măng là từng vệt hình xăm chói mắt. Phi Thiên. Trong truyền thuyết, Phi Thiên là sự kết hợp giữa thần Càn Thát Bà và Khẩn Na La* của Ấn Độ xưa, vốn mang vẻ mặt mày dữ tợn đầu ngựa mình người, theo sự biến đổi tô vẻ từ đời này qua đời khác, lặng lẽ trút bỏ vẻ ngoài xấu xí, biến thành dáng vẻ mỹ nhân với dải lụa chập chờn thướt tha như hiện nay.(*) Càn Thát Bà (Gandharva) và Khẩn Na La (Kinnaras): cũng là hai trong số tám loại phi nhân trong Phật giáo Ấn Độ, đứng đầu bởi Thiên và Long cho nên gọi là Thiên Long Bát Bộ; Gandharva còn được gọi là thần Tầm Hương, phục thị Đế Thích, không ăn thịt, không uống rượu, chỉ lấy hương thơm và không khí làm thức ăn nên cơ thể họ phát ra mùi thơm, chuyên tấu nhã nhạc bên cạnh Đế Thích; Kinnaras là nhạc thần của Đế Thích, đầu có sừng, giỏi múa hát.